Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặt Lục Thành hơi đỏ lên, vội vàng gọi trợ lý tiến vào.
Trợ lý mở cửa phòng làm việc, tầm mắt nhẹ nhàng đảo khắp phòng, sau đó thu hồi ánh mắt, trên mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười, cũng không thèm liếc mắt, mang cơm trưa vào phòng, tự động bỏ qua cổ áo và tóc tai rối bù của vợ chủ tịch, còn có cả cái áo trên người thuộc về chủ tịch, thậm chí trợ lý còn nín thở, lo lắng ngửi được mấy mùi gì đó kì lạ.
Trợ lý tự nghĩ là mình che dấu tốt lắm, lại không biết cái vẻ ngoài như muốn nhìn thấy cảnh văn phòng play của ông chủ đã sớm bán đứng hắn.
Lục Thành: ". . . . . ."
Anh cảm thấy được, trợ lý ngốc nghếch có lẽ đã hiểu lầm gì đó.
Thang Nhất Viên không được tự nhiên chỉnh lại tóc, sau đó cúi đầu sửa lại cổ áo, cuối cùng gấp áo của Lục Thành để sang một bên.
Trợ lý cười thầm trong lòng, nhất định là che giấu sự thật, không gì có thể thoát khỏi ánh mắt bậc nhất tinh tế, chủ tịch nhất định là cầm thú, ở trong văn phòng chà đạp vợ, không chừng chủ tịch mất trí nhớ còn cùng với vợ chơi mấy trò sắm vai kỳ quái, ví dụ như: Sói lớn xấu xa mất trí nhớ ăn sạch sẽ bé thỏ trắng bé nhỏ vô tội, chàng công lạ mặt cưỡng ép tiểu kiều thê nhu nhược, bảy đêm nuông chiều, anh là người mà em yêu nhất,...
Cẩu độc thân tuyệt đối không ghen tỵ!
Lục Thành xem bộ dáng như đi vào cõi thần tiên của trợ lý, lại còn cười đến đáng khinh, vội vàng khụ một tiếng cắt ngang.
Trợ lý ngu ngốc này được thuê bởi một tên ngu xuẩn nào vậy!
Trợ lý được chủ tịch đích thân tuyển chọn vào công ty cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nở một nụ cười bình thường trở lại, làm bộ như vừa rồi không nghĩ ngợi gì, bình tĩnh sắp xếp từng hộp cơm lên bàn.
Hắn biết vợ của chủ tịch ở văn phòng có lẽ còn làm mấy vận động tiêu hao thể lực với chủ tịch, cho cho nên bữa cơm được chuẩn bị rất phong phú, hải sản, thịt bò, nhiều loại khác nhau.
Thang Nhất Viên đột nhiên thấy buồn nôn, cảm thấy có chút dầu mỡ, không kiềm chề được né tránh.
Lục Thành cầm lấy đôi đũa đưa cho Thang Nhất Viên.
Thang Nhất Viên gần như không kìm nén được cơn buồn nôn, lắc đầu với Lục Thành, "Bây giờ em không ăn đâu."
"Yếu ớt" Lục Thành thu lại đũa, nói với trợ lý:"Lấy một phần cơm khác đến, phải là cháo yến xào ngũ sắc, củ sen chiên giòn, cá hồi tươi sống, tôm tươi ướp lạnh với chanh, ...."
Lục Thành sau khi đọc tên một loạt đồ ăn, bản thân cũng đần ra.
Thang Nhất Viên ngẩng đầu nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, Lục Thành sửng sốt, lúng ta lúng túng dừng lại, biểu cảm của Thang Nhất Viên đủ để nói lên rằng những gì anh vừa nói đều là thứ Thang Nhất Viên thích ăn, trong lòng anh có chút buồn bực, vẫy tay bảo trở lý rời đi: "Trước chỉ thế này thôi."
Sau khi trợ lý rời khỏi, Lục Thành cúi đầu, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Không ngờ bốn năm sau, anh đã quá quen thuộc với khẩu vị của đối thủ ... nhất định là do anh lén viết ra thói quen ăn uống của đối thủ để có thể bắt thóp đối thủ! Muốn tra tấn cậu bằng cái này.
Lục Thành thầm khen bản thân đã chịu đựng nhục nhã trong bốn năm qua.
Trợ lý tuy hơi ngốc nhưng xử lý mọi việc rất gọn gàng và nhanh chóng, đồ ăn mà Lục Thành vừa nói đã nhanh chóng được chuyển đến.
Nhìn những món ăn thanh đạm, không biết có phải do tâm trạng ảnh hưởng không, Thang Nhất Viên bất giác cầm đũa lên, ăn rất ngon miệng.
Lục Thành cười lạnh, lột một con tôm ném vào bát Thang Nhất Viên, anh vừa nghĩ đến một phương pháp mới để tra tấn đối thủ, chính là nuôi béo đối thủ.
Ai bảo đối thủ lúc ăn cơm cũng đẹp muốn chết vậy chứ.
Trước khi mất trí nhớ, chắc hẳn anh cũng nghĩ như vậy, anh viết ra chế độ ăn uống của đối phương, sau đó nấu những món ăn yêu thích của đối phương trong mỗi bữa ăn để anh có thể nuôi béo đối phương.
Chà, anh thực sự là một Alpha xấu xa.
Lục Thành cuối cùng cũng tìm được lý do hợp lý, rất vui sướng, cúi đầu chuyên tâm bóc tôm cho Thang Nhất Viên, sau đó thỏa mãn nhìn Thang Nhất Viên ăn hết một đĩa tôm nhỏ, bắt đầu xoa xoa hai tay, làm bộ bình tĩnh hỏi: "Cậu còn cách kì phát tình bao lâu?"
Bản thân Lục Thành cũng không nhận thấy sự háo hức trong giọng điệu của anh .
Hai má Thang Nhất Viên đỏ bừng, tuy rằng đã là vợ chồng già rồi, nhưng Lục Thành hỏi thẳng như vậy khiến cậu cảm thấy có chút ngại ngùng, nuốt con tôm cuối cùng vào miệng, giọng nhỏ như muỗi kêu hỏi, " Anh, anh hỏi vậy để làm gì? "
"Tôi muốn xem khi nào máy mát xa lớn của tôi sẽ có tác dụng ... "
Lục Thành nói xong mới giật mình phản ứng lại, thế mà anh lại nói mấy lời trong suy nghĩ của mình ra, anh dừng lại, ngẩng đầu, vẻ mặt "sắp có bão lớn"(*) nhìn về phía Thang Nhất Viên.
(*)sắp có bão lớn: ý nghĩa tượng trưng là có chuyện lớn, sóng gió sắp xảy ra, có thể hiểu vui vui là mặt anh Thành kiểu"Thôi xong, toi đời rồi =)))"
Một phút sau, từ văn phòng chủ tịch vang lên một tiếng gào thét rung trời, "... Cút!"
. . . . .
Thang Nhất Viên tức giận, cả buổi chiều không nói chuyện với Lục Thành, cậu ngồi một mình trên sô pha dùng trí não xem sách chuyên ngành. Phòng làm việc im lặng, Lục Thành bối rối nhìn tài liệu, rồi lại nhìn trộm Thang Nhất Viên, cố gắng bắt chuyện.
"Thời tiết hôm nay không tệ, trời xanh, nhất định rất nắng."
Đầu Thang Nhất Viên cũng không ngẩng lên một chút.
"Cửa sổ trong văn phòng này rất tốt, hình như đều làm bằng thủy tinh."
Thang Nhất Viên vẫn im lặng.
"Cái bàn này cũng tốt, nhìn sơ qua là biết mua được bằng tiền."
.....
Nói mấy lần cũng không nhận được phản hồi, Lục Thành chán nản nhìn Thang Nhất Viên, có chút cắn rứt lương tâm hỏi: "Cậu, cậu có nghe thấy tôi nói chuyện hay không?"
Thang Nhất Viên rốt cục ngẩng đầu, nhìn anh một cách thản nhiên:" Gậy mát xa có thể nói chuyện sao? "
Lục Thành: ". . . . . ."
Miệng anh mấp máy nửa ngày, một chữ cũng không nói ra được, đành phải gác lại một bên, tiếp tục im lặng.
Alpha nói rằng anh ấy thừa nhận Omega đã ghét bỏ cái gậy mát xa của anh ấy rồi!
Lúc tan tầm, Thang Nhất Viên yên lặng đi phía sau Lục Thành, hai người đến thang máy của chuyên dụng của chủ tịch, không nói một lời, bấm thang máy hồi lâu cũng không có phản ứng, hóa ra là thang máy bị hỏng, họ phải chuyển sang thang máy bình thường.
Đang là giờ cao điểm, thang máy chật ních người, nhìn thấy Lục Thành và Thang Nhất Viên bước vào, trong nháy mắt không có một tiếng động.
Lục Thành nhíu mày nhìn những người trong thang máy, để Thang Nhất Viên đứng ở trước mặt anh, vô thức ngăn cách những người xung quanh.
Thang Nhất Viên đang tức giận, đương nhiên không muốn, xoay người muốn tránh anh, đứng sang một bên.
Lục Thành đột nhiên dùng sức đè lại bờ vai cậu, trầm giọng nói: "Nhất Viên, nghe lời."
Thang Nhất Viên sửng sốt, sau đó mới bình tĩnh lại, trong chốc lát còn tưởng rằng anh chồng đã trở lại bình thường.
Nhân viên trong thang máy không ngừng trốn về phía sau, tất cả đều lùi vào bên trong thang máy, cách xa chủ tịch, khí thế cường đại của Alpha quá mức áp đảo!
Sau khi thang máy mở ra, Lục Thành nóng lòng muốn đưa Thang Nhất Viên ra ngoài.
Thang Nhất Viên đã lâu không cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay của anh chồng, cũng không phản kháng, ngoan ngoãn để anh nắm.
Lục Thành không sử dụng tài xế, mà thay vào đó một mình lái xe đưa Thang Nhất Viên về nhà.
Mặc dù Thang Nhất Viên ngoan ngoãn, nhưng cậu vẫn coi Lục Thành như một cái 'mát xa lớn' không biết nói chuyện, anh nói gì cậu cũng chỉ coi như không nghe thấy, cuối cùng Lục Thành cũng hiểu thế nào là lấy đá đập vào chân mình.
Lục Thành bĩu môi, anh nghĩ, thân là Alpha trước tiên sẽ phải dỗ dành Omega của mình nên khi đi ngang qua một quán trà sữa thì quyết định dừng xe.
Thang Nhất Viên nhìn anh, tỏ vẻ không hiểu.
Lục Thành chạy xuống xe, một lát sau thì cầm một cốc sữa lắc và một cốc trà hoa quả quay trở về xe, bản thân cầm cốc trà hoa quả, còn sữa lắc thì đưa cho Thang Nhất Viên.
Thang Nhất Viên cầm lấy trà sữa, phát hiện là sữa lắc vị khoai môn, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Lục Thành.
Lục Thành thay Thang Nhất Viên chọc ống hút vào, sau đó ngại ngùng sờ cái mũi: "Tôi nhớ rõ cậu trước kia thích uống loại này."
Omega được uống sữa lắc mình thích, vậy liệu gậy mát xa lớn giờ có thể nói chuyện hay không?
"Lúc đó, anh để ý em thích uống sữa lắc khoai môn sao?" Hai mắt Thang Nhất Viên sáng lên, có chút mong đợi nhưng cũng có chút xấu hổ.
Lục Thành không để bụng, nói: "Nhớ kỹ, lúc đấy mặt cậu lúc nào lạnh lùng, nhưng lại thích uống loại sữa lắc ngây thơ này."
Lục Thành nói xong không nhịn được nở nụ cười, thời điểm đó anh cười nhạo mọi người không biết rằng mỹ nhân lạnh lùng trong miệng mọi người kỳ thật là một em bé thích uống sữa.
Thang Nhất Viên tự động xem nhẹ hai chữ "ngây thơ".
Tim cậu lúc này tràn đầy ngọt ngào, không khỏi có chút buồn bực vì bị một ly sữa lắc dụ dỗ! Nhưng cậu không thể kiềm chế được niềm vui trong lòng, vì vậy cậu đã trút giận bằng cách uống một ngụm sữa lắc, ngay lập tức cả thể xác và tinh thần đều trở nên dễ chịu vui sướng.
Uống ngon quá.
Lục Thành thấy Thang Nhất Viên đã nói chuyện, vui mừng khởi động xe.
Thang Nhất Viên nhìn trà hoa quả được đặt qua một bên, hỏi: "Anh không uống?"
Lục Thành bận lái xe, rất không tiện, vì vậy nói: "Về đến nhà sẽ uống sau".
"Đá viên trong đó để lâu sau sẽ tan ra." Thang Nhất Viên thấp giọng lẩm bẩm, do dự một chút, rồi cầm lấy trà hoa quả đưa tới bên bên môi Lục Thành.
Lục Thành ngẩn ra, nhìn Thang Nhất Viên cầm trà hoa quả, bất giác cúi đầu uống một ngụm.
"Uống ngon không?" Giọng Thang Nhất Viên ngọt ngào, hỏi anh.
"... Rất ngon." Lục Thành nhìn về phía trước, vành tai hơi đỏ.
Thang Nhất Viên nhấp một ngụm sữa lắc, vui vẻ nói: "Cái này uống cũng rất ngon."
Lục Thành như bị ma xui quỷ khiến, hỏi cậu:"Tôi có thể nếm thử một chút không?"
Lục Thành đợi một lát không nhận được câu trả lời, quay đầu thì thấy Thang Nhất Viên đang cắn ống hút, mặt thì đỏ lên.
Lục Thành nhịn xuống mong muốn xoa nắn cái má của cậu, vừa lúc gặp đèn đỏ, lập tức dừng xe.
Xe vừa dừng lại, Thang Nhất Viên cầm cốc sữa đưa lên môi anh, "Đây, em cho anh nếm thử."
Cái miệng Lục Thành cong lên , anh cảm thấy đối thủ như vậy có chút đáng yêu.
Nguy rồi, có vẻ như não anh hỏng thật rồi.
Một bên Lục Thành khinh thường bản thân, một bên cúi đầu uống sữa lắc như bị mê hoặc, sữa lắc rất thơm, ngọt và ngon, nhất là khi đối thủ còn đích thân đút cho anh, dường như đặc biệt ngon miệng. Anh gật đầu nói thật: "Thật sự rất ngon ."
Anh nói xong thì liếm môi, còn có chút vị ngọt chưa tan hết.
Thang Nhất Viên cong môi, câu đồng tình của Lục Thành khiến cậu rất vui vẻ, cậu bất giác đưa ly sữa lên môi nhấp một ngụm.
Điều này có được tính là hôn gián tiếp không?
Đầu Lục Thành có chút chấn động, nhìn đôi môi đỏ tươi của Thang Nhất Viên, hai má nóng rực, đột nhiên cảm thấy không khí trong xe có chút loãng, vội vàng mở cửa sổ.
Một quảng cáo đang chiếu trên màn hình lớn ở quảng trường ngoài cửa sổ xe, người trên đó rất quen thuộc, Lục Thành nhìn kỹ một chút, người trong quảng cáo có chút giống với Thang Nhất Viên, hình như anh đã thấy cậu trước đó ở Thang gia.
Anh suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Đây là... Thang Tam Viên?"
Thang Nhất Viên nhìn theo ánh mắt của anh, gật đầu, "Ừ."
Lục Thành thu hồi ánh mắt, "Cậu ấy là ca sĩ hay diễn viên?"
"Diễn viên."
Đèn đỏ rất nhanh đã kết thúc, Lục Thành khởi động xe, nói: "Nếu tôi nhớ không lầm, cậu ấy là một Omega như cậu, làm diễn viên sẽ không bất tiện sao?"
Hầu hết các diễn viên đều là Beta và Alpha, nếu Omega gặp phải những cảnh thân mật trong quá trình quay sẽ rất nguy hiểm, ngay cả ca sĩ nếu tin tức tố phát tán trong concert có thể gây bạo loạn, vì vậy Omega đặc biệt hiếm gặp trong giới giải trí ... Còn Alpha thì có tính chiếm hữu cực cao, ít ai muốn Omega của họ xuất hiện trên TV và được mọi người săn đón.
Thang Nhất Viên lấy trà hoa quả đưa cho Lục Thành uống một hụm, sau đó nói: "Tam Viên chú ý tới kịch bản, sẽ cố gắng chọn một số cảnh không thân mật, còn phun thuốc ức chế, mọi người cho rằng em ấy là Beta. "
Lục Thành uống xong trà hoa quả, gật đầu hiểu rõ.
"À, hóa ra cậu ấy giả làm Beta."
......Bầu không khí tốt đẹp trong xe biến mất ngay lập tức.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lục*gậy mát xa lớn* là tên chuyên đi phá hỏng bầu không khí.
------------------------------------------------------------------------------------
cháo yến xào ngũ sắc
củ sen chiên giòn
cá hồi tươi sống
tôm tươi ướp lạnh với chanh
Sữa lắc khoai môn