Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi Trì Tảo Tảo mở mắt ra thì trời đã sáng, ánh nắng xuyên qua rèm cửa soi vào trong.
Cầm điện thoại vào tay và kiểm tra thời gian, đương lúc nhìn thấy đã 10 giờ, cô “Ôi” một tiếng rồi ngồi bật dậy.
Nhưng khi đứng dậy, cô cảm thấy eo và chân đã mất kiểm soát, vòng eo đau nhức cho cô biết tối hôm qua cô điên cuồng đến nhường nào.
Bấy giờ Trì Tảo Tảo mới hoàn toàn tỉnh táo, trong phòng không còn dấu vết của người đàn ông, anh rất săn sóc chuẩn bị cho cô một cái sandwich và một cốc sữa để trên đầu giường.
Trên tờ giấy ghi chú có dòng chữ: “Trong phòng có lò vi sóng, em nhớ hâm nóng lại rồi ăn.”
Trì Tảo Tảo vò tóc, lúc này mới phát hiện cô đã được anh tắm rửa, thậm chí còn gội đầu giúp cô, mùi dầu gội khác lạ khiến Trì Tảo Tảo bỗng dưng thích người đàn ông này.
Ăn sáng xong, Trì Tảo Tảo tranh thủ nhắn tin cho anh: “Cảm ơn bữa sáng của ngài ạ.”
Suy nghĩ một lúc, cô bổ sung thêm một câu: “Hẹn gặp lại ngài vào lần sau.”
Vừa định ấn gửi đi, Trì Tảo Tảo lại xóa hết câu nói bổ sung đó.
Anh không trả lời cô, trong lòng Trì Tảo Tảo thoáng thất vọng. Song nghĩ lại, hiện tại đang trong giờ làm việc, chắc hẳn anh đang bận.
Trì Tảo Tảo thu dọn đồ đạc trong phòng, nhìn thấy đồ chơi đã cất vào hộp, mặt cô đỏ như sáp nến. Không ngờ tối hôm qua cô lại bị người đàn ông dùng đồ chơi chịch đến bắn nước.
Đây là điều mà cô chưa bao giờ tưởng tượng được.
Nghĩ đến cuộc mây mưa dữ dội tối qua, đó là việc cô chưa từng trải nghiệm, đã thế còn chơi với một người đàn ông lạ, Trì Tảo Tảo cảm thấy bản thân thật điên rồ.
Dưới thân cũng bắt đầu có cảm giác ẩm ướt, Trì Tảo Tảo hé miệng hít lấy hơi thở còn vương lại của người đàn ông, hai chân kẹp chặt vào nhau ma sát.
Hơi thở của Trì Tảo Tảo dần trở nên dồn dập, tay mò đến cặp vú trước ngực.
Bộ ngực của cô không lớn nhưng cô chẳng thể cầm nó bằng một tay. Dưới sự xoa bóp, tất cả những gì cô nghĩ đến là bàn tay to lớn của người đàn ông. Anh nhào nặn mạnh mẽ, không cần nhiều kỹ năng mà vẫn đủ khiến cô tước vũ khí đầu hàng.
Trì Tảo Tảo khẽ rên rỉ, tay phải thăm dò xuống bên dưới, cô không mặc bất cứ thứ gì trên người, trái lại cũng bớt đi được ít việc.
Nhìn quanh, Trì Tảo Tảo tìm thấy một chiếc ghế mát xa trong góc.
Không quan tâm đến những thứ khác, cô ngồi trên ghế mát xa, hai chân vừa vặn có thể nhấc lên tay vịn hai bên.
Trong khi Trì Tảo Tảo đang dùng đầu ngón tay vân vê hạt châu, ở một căn phòng khác, người đàn ông bật camera giám sát lên, tình cờ trông thấy Trì Tảo Tảo đang nằm trên ghế mát xa, hai mắt híp lại, đầu ngón tay đảo quanh hạt châu.
Người đàn ông khẽ cong môi rồi cầm máy gọi sang.
Nghe thấy chuông điện thoại reo vang, Trì Tảo Tảo hoảng sợ, không quan tâm đến khát vọng của mình nữa.
Đến khi nhìn thấy màn hình hiển thị trên điện thoại, Trì Tảo Tảo giật mình, lập tức nhấc máy.
“Em ăn sáng chưa?” Giọng người đàn ông phát ra từ ống nghe, có phần lười biếng.
“Rồi ạ…” Giọng Trì Tảo Tảo khá căng thẳng.
Anh mỉm cười, nhìn Trì Tảo Tảo trong camera, lại hỏi: “Hôm nay em có phải đi làm không?”
“Công việc của em khá linh hoạt, không cần điểm danh.”
“Thế nên bây giờ em còn chưa đi hả?” Âm cuối cao lên làm Trì Tảo Tảo càng thêm căng thẳng.
“Dạ…” Trì Tảo Tảo lại hỏi một câu: “Phòng này có giới hạn thời gian ạ?”
Người đàn ông ở đầu bên kia khẽ cười: “Không, nếu em không đi thì tôi có một món quà muốn tặng em.”
Trì Tảo Tảo nhìn xung quanh, không phát hiện ra có gì đặc biệt.
“Cái tủ bên cửa sổ, em mở nó ra, trên tầng thứ ba, cái thứ sáu từ bên trái sang.” Anh thành thạo đọc ra vị trí, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thỏ con trên màn hình.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");