Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trì Tảo Tảo hoảng sợ, cả người toát mồ hôi, mũi chân cũng không chống xuống đất được nữa. Cô vừa mới thả lỏng mũi chân thì cơ thể lập tức bị dây thừng siết chặt làm cô thở không nổi.
Tạ Cảnh Diệu đứng trước mặt cô, quan sát từng cử động, vật khổng lồ dưới chiếc quần vest đã sớm ngóc đầu, nhưng đôi mắt lại luôn tĩnh lặng như nước.
Tiếng chuông reo vang, Trì Tảo Tảo cũng không phân biệt rõ, chỉ cảm thấy ngực đau nhói, khẽ cựa quậy, kẹp chuông trên đầu v* kêu leng keng, bầu không khí nhuốn đầy dục vọng lại dâng lên.
“Ưm…” Cửa hang đã chảy đầy nước từ lâu, chẳng còn chỗ chứa cho cây gậy mát xa đang xoay tròn liên tục. Bộ phận nhạy cảm của cơ thể còn chưa được xoa dịu, Trì Tảo Tả giãy giụa đón lấy cây gậy kia.
Tiếng hít thở càng thêm dồn dập, Tạ Cảnh Diệu hơi híp mắt, rút máy mát xa vào đúng một giây trước khi Trì Tảo Tảo cao trào.
“A!” Trì Tảo Tảo hoảng sợ, khoái cảm sắp lên tới đỉnh lập tức rơi xuống đáy vực, cô thậm chí quên cả thở.
Cô tưởng máy mát xa rơi, hoảng sợ muốn tháo khăn bịt mắt ra, song hai tay bị dây thừng trói chặt sau lưng, trọng lượng không ổn định, mũi chân trượt đi khiến cô hoàn toàn mất kiểm soát và lắc lư trong không trung.
“Chủ nhân!” Trì Tảo Tảo kêu lên, ngón chân muốn khống chế phương hướng, nhưng lại không thể đứng vững.
Không biết đâu là mặt đất, chân Trì Tảo Tảo không ngừng thăm dò.
“Chủ nhân?” Trong lòng Trì Tảo Tảo hoàn toàn luống cuống: “Ngài đừng bỏ rơi nô mà…”
Vẫn không có ai trả lời.
“Nô thật sự biết sai rồi…” Trong giọng nói của Trì Tảo Tảo chứa tiếng nức nở: “Chủ nhân… Xin ngài… Ngài trừng phạt nô thế nào cũng được, xin ngài… Xin ngài đừng bỏ rơi nô…”
Trì Tảo Tảo tìm kiếm Tạ Cảnh Diệu khắp nơi, cô chưa kịp nói tiếp thì chợt có đôi bàn tay ấm áp giữ vững cơ thể cô, môi mỏng phủ lên cánh môi, nuốt trọn những lời cô chưa thốt ra vào trong bụng.
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, trong lòng Trì Tảo Tảo dần bình tĩnh lại, nước mắt lại vô thức tuôn ra.
“Chủ… Chủ nhân… Huhu…” Nhân lúc môi hai người thoáng tách ra, Trì Tảo Tảo thút thít.
Tạ Cảnh Diệu mất kiên nhẫn lại phủ lên môi cô, anh ngậm lấy môi dưới của cô, cắn mạnh một cái.
“Ưm!” Trì Tảo Tảo bị đau, thở hắt ra.
“Nếu nô lệ đã nói trừng phạt thế nào cũng được thì chủ nhân phải quyết định xem phạt ra sao rồi.” Tạ Cảnh Diệu kề sát tai cô thì thầm, giọng nói ác ma quẩn quanh làm Trì Tảo Tảo thoáng rùng mình. mat
Đôi mắt có được ánh sáng, Trì Tảo Tảo nheo mắt làm quen dần với ánh đèn trong phòng, cô cũng nhìn thấy Tạ Cảnh Diệu đã tháo mặt nạ. Đôi mắt anh rét lạnh như băng, khóe miệng lại khẽ cong lên như đang hứng thú chờ một trò vui bắt đầu.
Trì Tảo Tảo sợ hãi, cô hối hận bản thân đã qua loa bước vào khu vực kia, hối hận sau khi uống rượu đã nổi hứng đi vào.
Tuy nhiên, cô cũng cảm thấy mình thật may mắn. Nếu tối nay, người tới không phải là Tạ Cảnh Diệu thì quan hệ giữa họ sẽ trở nên đáng sợ nhường nào…
Dây treo được cởi ra, còn sợi dây thừng trói người thành tư thế mai rùa vẫn không được tháo rời.
Trì Tảo Tảo không biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì, song trong lòng không hề sợ hãi, cô tin tưởng vào người đàn ông này, anh sẽ không làm gì tổn hại đến cô.
Quỳ xuống bên chân Tạ Cảnh Diệu, Trì Tảo Tảo cúi đầu, cắn môi, độ ấm trên bờ môi còn chưa giảm, dường như chỉ vậy mới có thể xoa dịu cô.
“Mặc quần áo vào rồi ra ngoài với tôi.” Tạ Cảnh Diệu ra lệnh cho cô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");