Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 54
“Hay là cậu ăn cái gì đi đã.” Khương Lập Hạ đổi chủ đề nói.
Diệp Lâm Tây đã gần một ngày không ăn gì, khóc một trận, làm loạn một trận rồi lai ngủ đến tận bây giờ, nên cũng đói rồi. Vì vậy, vừa nghe Khương Lập Hạ nói, cô liền nhấc chăn đứng dậy.
Vào đến phòng ăn, Khương Lập Hạ đến bếp đem đồ ăn ra.
Diệp Lâm Tây thấy cô ấy lấy đĩa để đồ ăn, lập tức tò mò hỏi: “Cậu tự làm á?”
Khương Lập Hạ: “Tớ lấy đâu ra tài nghệ đó, cái này là gọi mang đến, cậu thử xem có thích không?”
Đến khi Diệp Lâm Tây nhìn thấy đô ăn cô ấy mang ra, vẻ mặt lập tức trở nên kỳ lạ. Khương Lập Hạ cũng ngồi xuống phía đối diện, vì chờ Diệp Lâm Tây tỉnh dậy, nên cô đến giờ vẫn chưa ăn gì.
Vì vậy, vừa mới ngồi xuống, cô ấy liền nhanh chóng động đũa.
“Whoaa, món mì này ngon quá.” Khương Lập Hạ ngạc nhiên nói.
Cô ăn được hai miếng mới nhận ra Diệp Lâm Tây hoàn toàn không hề động đũa, nên hỏi: “Cậu không thích sao?”
Diệp Lâm Tây chậm rãi cầm đũa lên, chọc nhẹ vào tô mì, trứng cua vàng ruộm phủ khắp đầu đũa. Bên dưới là những sợi mì trong vắt, tinh tế, bên trên được phủ một lớp gạch cua. Trông rất đẹp mắt và ngon miệng.
Diệp Lâm Tây nhàn nhạt hỏi: “Món mì này là cậu tùy ý gọi à?”
Khương Lập Hạ chột dạ cúi đầu ăn mì, âm thanh mơ hồ đáp: “Đúng thế.”
“Đồ dối trá.” Diệp Lâm Tây ngẩng đầu nhìn cô ấy, đặt đũa xuống, hai tay khoanh trước ngực: “Nói đi, cậu trở thành kẻ phản bội từ khi nào?”
Khương Lập Hạ lắc đầu: “Kẻ phản bội cái gì chứ?”
Cô ấy bày ra vẻ vô tội, giả vờ không hiểu.
Diệp Lâm Tây chỉ vào tô mì trước mặt: “Tô mì này là mì của Tam Vị Thảo Đường phải không? Tiệm mì đó ở tận bên kia thành phố Bắc An, vậy mà cậu nói là do cậu tùy ý đặt trên mạng?”
Lừa ai chứ?
Khương Lập Hạ đột nhiên cầm bát mì của mình lên, Diệp Lâm Tây hơi nhướng mày: “Cậu làm gì thế?”
Khương Lập Hạ lúng túng nói: “Tớ sợ cậu tức giận sẽ đập luôn cả bát.”
Cái bát này đắt thế nào thôi không nói nữa. Mấu chốt là tô mì cua này thực sự rất ngon, cô ấy lại còn đang đói như vậy.
“Tớ bị điên sao?” Diệp Lâm Tây lườm cô ấy, cầm đũa lên bắt đầu ăn mì.
Khương Lập Hạ không ngờ rằng, sau khi tự mình kích động, cô lại không ném luôn bát mì đi, không những thế lại còn ăn rất ngon lành.
Cô ấy thận trọng hỏi: “Cậu hết giận rồi à?”
“Giận chứ.” Diệp Lâm Tây nhấm nháp một miếng mì nhỏ, cô không có thói quen vừa ăn vừa nói, đến khi nuốt xong miếng mì, mới chậm rãi nói: “Nhưng ăn no rồi mới có sức để phát tiết.”
“……”
Nói cũng có lý.
Vì vậy, hai người đều lặng lẽ ăn đồ ăn trước mặt, đúng là khi đói ăn cái gì cũng ngon. Khương Lập Hạ ăn nhanh, cô ấy ăn xong rồi mà trong bát Diệp Lâm Tây vẫn còn rất nhiều.
Cô ấy nói: “Món mì trứng cua của nhà hàng này ngon thật, chẳng trách Phó tổng bảo người mang đến.”
Vừa dứt lời, liền ngậm chặt miệng.
Diệp Lâm Tây vừa gắp vài sợi mì, vừa nhếch mép nhìn cô bạn đối diện: “Đây không phải là chưa đánh đã khai sai?”
Khương Lập Hạ giơ tay vỗ nhẹ lên miệng, thở dài nói: “Hình như tớ không giữ nổi bí mật.”
“Biết là tốt rồi.”
Diệp Lâm Tây lạnh giọng nói.
Khương Lập Hạ lạnh hết cả gáy.
Diệp Lâm Tây cầm chiếc cốc bên cạnh lên, bên trong đựng đầy trà gừng, ăn mì cua xong nhất định phải uống trà gừng. Sau khi nhấp một ngụm, cảm giác dạ dày có vị ngọt hơi cay cay, ngoài ra không có vị gì khác.
“Anh ấy đến khi nào?”
Đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi, Khương Lập Hạ nghe xong lập tức hiểu ra vấn đề.
Cô ấy nói rất nhỏ: “Là lúc cậu đang ngủ.”
Diệp Lâm Tây lại nhìn cô ấy chằm chằm: “Vậy mà cậu có thể dễ dàng mở cửa cho người ta vào?”
Khương Lập Hạ: “Không phải đâu, tớ đấu tranh quyết liệt lắm đó.”
Thực tế là đấu tranh một chút chút.
Diệp Lâm Tây thì ngủ say rồi, chẳng có ai chống lưng cho cô ấy, chỉ mới nhận được điện thoại của Phó Cẩm Hành, chân cô ấy đã mềm nhũn luôn rồi. Thành thật mà nói, mỗi lần nhìn thấy vị này cô ấy đều khá sốc.
Phó Cẩm Hành luôn rất lịch sự, nhưng Khương Lập Hạ vẫn không chịu nổi.
Diệp Lâm Tây: “Vậy nên sau khi đấu tranh quyết liệt, anh ấy mua đứt cậu luôn rồi?”
Khương Lập Hạ: “Cậu cũng không thể trách tớ được.”
Ánh mắt phía đối diện đảo qua, Khương Lập Hạ ấm ức nói: “Cậu cũng không phải là không biết khẩu khí của chồng cậu bá đạo đến mức nào, một vị tổng tài bá đạo sống sờ sờ đứng trước mặt tớ, tớ thật sự không dám từ chối anh ấy.”
Hơn nữa, Phó Cẩm Hành lại rất lịch sự hỏi cô ấy liệu có thể phiền cô ấy mở cửa được không. Khi vị tổng tài bá đạo nhắc đến hai từ làm phiền thì Khương Lập Hạ đã mất hết sức sống ngay lập tức.
Diệp Lâm Tây nhếch khóe miệng: “Đồ nhát chết.”
“Phải, là tớ.” Khương Lập Hạ gật đầu khẳng định.
Diệp Lâm Tây cũng hoàn toàn cứng họng trước hành vi dũng cảm nhận tội của cô ấy.
Cuối cùng, cô đứng dậy đem đĩa bát vào phòng bếp, Khương Lập Hạ vội vàng đón lấy: “Việc nhỏ nhặt này cứ để cho tớ, cậu nghỉ ngơi đi.”
Diệp Lâm Tây: “Không cần, tớ ở nhờ nhà cậu, vẫn nên làm việc gì đó đỡ đần.”
Khương Lập Hạ cầm lại chiếc đĩa không chút do dự: “bộ chén đĩa này tớ mang từ Anh về đó, đại tiểu thư ơi xin cậu hãy tha cho chúng nó đi.”
Diệp Lâm Tây trợn tròn hai mắt, nhàn nhạt nói: “Tớ không chắc là sẽ làm rơi.”
“Ngộ nhỡ cũng không được.”
Nếu cô ấy đã không cần mình làm nên Diệp Lâm Tây cũng chẳng thèm vào bếp, cô vốn dĩ là người chẳng bao giờ phải chịu sương gió.
Diệp Lâm Tây cũng không cảm thấy ngại ngùng, yên tâm ngồi trên ghế sofa.
Khi Khương Lập Hạ dọn dẹp xong xuôi đi ra, cô ngẩng đầu lên nói: “Cậu nghĩ ngày mai tớ nên lấy lý do gì để xin nghỉ phép?”
Khương Lập Hạ lúc này mới nhớ ra, hôm nay là thứ hai, sáng mai phải đi làm. Cô ấy là người làm việc tự do, nên không khái niệm về ngày trong tuần với ngày cuối tuần.
“Ốm thì sao?” Khương Lập Hạ nghĩ ra lý do khiêm tốn nhất.
Diệp Lâm Tây dựa vào sofa, buồn bực nói: “Tớ muốn nghỉ liền vài ngày.”
“Vậy thì xin nghỉ thôi.” Khương Lập Hạ cảm thấy cô là một người phụ nữ giàu có, đi làm chỉ để cho vui, lại không phải muốn làm giàu ở chỗ làm, đừng nói đến việc nghỉ phép, cho dù có từ chức luôn cũng chẳng vấn đề gì.
Diệp Lâm Tây nhìn cô ấy: “Tớ muốn đi chơi.”
“Được chứ.” Khương Lập Hạ có lẽ rất vui, tâm trạng không tốt thì nên ra ngoài thư giãn. Chỉ là cô ấy thấy Diệp Lâm Tây đang nhìn mình chằm chằm, đột nhiên hỏi: “Cậu nhìn tớ làm gì?”
Diệp Lâm Tây nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Trên đời này tớ đối xử tốt với ai nhất nhỉ?”
Khương Lập Hạ nghe giọng điệu nũng nịu của cô, dây thần kinh trên trán liền giật giật vài cái.
“Đương nhiên là Hạ Hạ đáng yêu rồi.”
Khương Lập Hạ vội vàng cắt ngang: “Bộ phim truyền hình của tớ mới bấm máy, không phải là cậu không biết đó chứ? Tớ phải ở cùng đoàn biên kịch, đạo diễn còn hận không thể ngày nào cũng trói tớ luôn lại đó kìa, bây giờ cậu lại bảo tớ đưa cậu đi chơi?”
“Tớ thực sự sợ đạo diễn và nhà sản xuất truy sát lắm, cậu cũng không muốn tớ bị ngành điện ảnh phong tỏa đúng không?”
Diệp Lâm Tây chớp chớp mắt với cô ấy kiểu “Tớ không thèm nói nhưng tớ cho cậu thêm một cơ hội để suy nghĩ.”
Mặc dù Khương Lập Hạ cảm thấy khi cô làm nũng là đáng yêu nhất, lúc đó trông cô như chú cún con xinh xắn vậy, thật sự muốn đồng ý hết những yêu cầu vô lý của cô.
Nhưng!
Cô ấy thở dài: “Đại tiểu thư, mỗi tháng tớ phải trả hơn hai mươi ngàn tệ tiền mua nhà trả góp đó.”
Cô ấy mua căn nhà này bằng một khoản vay, lúc đầu cô ấy cũng đắn đo, rồi nhất quyết mua luôn căn hộ rộng một chút, một mình ở cho đã, tha hồ bầy bừa. Nhưng sau đó tiền thế chấp hàng tháng đều đè nặng trên lưng, nếu không thì cần gì phải chạy theo tổ biên kịch làm công việc này chứ?
Chẳng phải tất cả đều do cuộc đời xô đẩy sao?
Diệp Lâm Tây: “Tớ trả cho cậu nhé.”
Đù mẹ!
Khương Lập Hạ không kìm được lòng: “Bảo bối, bộ dạng như muốn bao nuôi tớ vừa rồi của cậu thật ngầu.”
Diệp Lâm Tây nghiêm túc nói: “Tớ nói nghiêm túc đó, cho dù không quẹt thẻ của người đàn ông chó đó, tớ cũng vần là người vô cùng giàu có được chưa?”
Một tiểu phú bà người thật hàng thật.
“Nhưng bây giờ cậu trốn tránh cũng không được, cậu có muốn nói chuyện với Phó Cẩm Hành trước không? Cậu không biết hôm nay anh ấy khiêm tốn với tớ thế nào đâu, còn tự mình gọi cho tớ hỏi tớ có thể mở cửa cho anh ấy được không? Lại còn nói với tớ một tràng rằng cậu đang không vui, bảo tớ hãy ở bên cạnh cậu.”
Diệp Lâm Tây im lặng nghe cô ấy nói.
Khương Lập Hạ tiếp tục nỗ lực nói: “Hơn nữa anh ấy cũng không dám ở lại quá lâu, nói sợ cậu tỉnh dậy thấy anh ấy sẽ nổi giận, nói đợi lúc nào cậu tỉnh nếu bình tĩnh hơn rồi, muốn gặp anh ấy thì anh ấy sẽ đến tìm cậu.”
Diệp Lâm Tây hừ nhẹ một tiếng: “Đầu cơ trục lợi.”
Khương Lập Hạ: “…”
Diệp Lâm Tây nhìn cô ấy nói: “Chẳng lẽ lại không phải? Đây không phải cách mà người lớn đối phó với trẻ con à? Khi chúng làm loạn khóc lóc thì mặc kệ chúng, đến khi bình tĩnh lại rồi thì chúng sẽ ngoan ngoãn không đòi hỏi cái gì quá đáng.”
“Những gì anh ấy nói nghe thì hay, nhưng hành động hoàn toàn mang tính cơ hội, đến cả ý dỗ dành tớ cũng không có.”
Khương Lập Hạ vốn dĩ còn thấy cảm động dưng dưng, nhưng nghe Diệp Lâm Tây nói vậy lại cảm thấy dường như rất có lý
Diệp Lâm Tây nhìn vẻ mặt do dự của cô ấy, nhịn không được nhấc chiếc gối bên cạnh lên đập vào đầu cô ấy một cái: “Cậu đúng là cái đồ ba phải, gió chiều nào che chiều ấy.”
Sao cô lại có cô bạn ngố đến mức này cơ chứ?
Khương Lập Hạ nói: “Nhưng có thể Phó Cẩm Hành là kiểu người chỉ hành động không thèm nhiều lời thì sao?”
“Nếu một người đàn ông thực sự yêu một người phụ nữ, anh ta sẽ hành động đi đôi với lời nói.” Diệp Lâm Tây nhìn cô ấy: “Không phải cậu là tác giả tiểu thuyết ngôn tình sao?”
Khương Lập Hạ: “Thực ra tớ chỉ có kiến thức phong phú về mặt lý thuyết thôi.”
Sau đó cô ấy ngập ngừng hỏi: “Vậy cậu cảm thấy cái gì mới được gọi là biểu hiện của việc yêu cậu?”
Khương Lập Hạ nhớ tới việc cãi vã giữa bọn họ, bất giác nói: “Lẽ nào cậu hy vọng anh ấy yêu cậu đến mức không thể kiềm chế, vì cậu mà đâm đầu vào tường cũng tình nguyện?”
Vừa nghĩ đến ý tưởng này, Khương Lập Hạ liền không nhịn nổi cười.
Bởi vì cô không thể tưởng tượng nổi cảnh đó sẽ như thế nào.
Diệp Lâm Tây mặt không biểu cảm nhìn cô ấy: “Ý tưởng của tớ buồn cười lắm à?”
Khương Lập Hạ lắc đầu, sau đó cô ấy kinh ngạc nhìn cô: “Cậu thực sự muốn Phó Cẩm Hành đâm đầu vào tường cho cậu xem à?”
Diệp Lâm Tây đột nhiên đứng bật dậy.
Cô bạn thân này.
Thôi chẳng cần nữa cũng được.
Bởi vì giường của Khương Lập Hạ đủ lớn, trước đây Diệp Lâm Tây cũng từng ngủ chung với cô ấy, nên cô nói Khương Lập Hạ không cần dọn dẹp phòng ở cho khách, hai người ngủ luôn ở đây cũng được.
Sau khi tắt đèn, vốn dĩ Diệp Lâm Tây đã cố gắng kìm lại thói quen lật người. Chỉ là cuối cùng vẫn không chịu được đành xoay người một cái.
Trong bóng tối lập tức vang lên một giọng nói: “Không ngủ được à?”
Diệp Lâm Tây ừm một tiếng.
Khương Lập Hạ suy nghĩ một chút rồi đề nghị: “Hay là mai cậu đến trường quay với tớ? Có phải cậu vẫn chưa được nhìn thấy đoàn làm phim đúng không?”
“Có gì thú vị à?” Diệp Lâm Tây hỏi cô ấy.
Khương Lập Hạ lắc đầu: “Chẳng có gì thú vị cả.”
“Vậy có gì đẹp không?”
Khương Lập Hạ lập tức nói: “Nam chính của bộ phim lần này là Lâm Tuấn.”
“Ai?”
Khương Lập Hạ: “Một ngôi sao đang lên.”
Diệp Lâm Tây không khỏi than thở: “Tớ chưa nghe tên bao giờ, thế mà cũng tính là hot hả?”
Khương Lập Hạ: “…”
“Chị ơi, chị có biết là chị coi thường địa vị của anh ta, cũng chính là coi thường kịch bản của em không?”
Nếu các diễn viên trong bộ phim của cô ấy không nổi tiếng, có nghĩa là bộ phim đó chỉ được thực hiện bởi một ê-kíp nhỏ. Đây quả thực là một đòn chí mạng đối với Khương Lập Hạ.
Sau một lúc im lặng, cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói phát lại từ chiếc gối bên cạnh: “Vậy sáng mai tớ cũng đến xem.”
Ấm ức thật.
Thật không thấy chút tình nguyện nào.
Trong lúc trò chuyện, cả hai lần lượt ngủ quên.
*
Sáng sớm hôm sau thức dậy, mưa cũng đã tạnh.
Sau khi Diệp Lâm Tây thức dậy, cầm khăn và bàn chải mới vào phòng tắm đánh răng rửa mặt xong, vừa ra ngoài liền nhìn thấy trên bàn bày đầy đồ ăn sáng.
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của cô, Khương Lập Hạ lập tức chứng minh mình vô tội: “Bữa sáng này thực sự là do tớ mua.”
Cô ấy còn chủ động đưa điện thoại đến trước mặt cô. Danh sách order bên trên đúng là những món cô ấy đã mua về.
Diệp Lâm Tây ngồi xuống, vừa ăn mấy miếng hoành thánh vừa nói: “Mặn quá, không ngon bằng dì Trịnh nấu.”
Cuối cùng cô chỉ uống vài ngụm sữa.
Khương Lập Hạ nhìn dáng vẻ kén chọn cầu kỳ của cô, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng nặng nề.
“Biểu cảm của cậu vậy là sao?” Diệp Lâm Tây cũng nhận ra, không vui hỏi.
Khương Lập Hạ: “Tớ đang nghĩ trồng hoa đúng là quá khó.”
Đặc biệt là nuôi dưỡng một bông hoa cao quý đắt giá.
Sau khi ăn xong, Diệp Lâm Tây gửi tin nhắn xin nghỉ phép cho Ninh Dĩ Hoài, vốn dĩ còn nghĩ sẽ rất khó nhưng không ngờ anh ta lại đồng ý ngay lập tức.
Ninh Dĩ Hoài: [Dù sao thì dự án này cũng đã kết thúc, cô có thể nghỉ thêm vài ngày nữa.】
Diệp Lâm Tây nhìn thấy hai chữ dự án, đột nhiên cảm thấy đau lòng.
“Được, được, được, lát nữa tôi đến.” Khương Lập Hạ ở bên cạnh cũng nhận được điện thoại của đoàn làm phim.
Diệp Lâm Tây đã nhìn thấy rất nhiều người nổi tiếng, dù sao thì trong tuần lễ thời trang hàng năm thì đại diện cho Trung Quốc đến tham dự rất đông, hầu hết đều là những người rất nổi tiếng.
Vì vậy, Diệp Lâm Tây không hề tò mò về các ngôi sao. Tuy nhiên, trước giờ cô chưa từng đến xem đoàn quay phim, nên khi Khương Lập Hạ nhắc đến cô cũng muốn đi cùng.
Khương Lập Hạ nói: “Tối nay có thể tớ phải ở lại bên đó, cậu về nhà một mình được không?”
Mặc dù là đoàn phim đang quay ở Bắc An, nhưng với tư cách là biên kịch cô ấy cũng cần thảo luận về cốt truyện với đạo diễn vào buổi tối, vì vậy cô ấy ở lại khách sạn cùng cả đoàn trong suốt thời gian quay phim.
Diệp Lâm Tây nhìn cô ấy: “Vì vậy cậu muốn bỏ rơi tớ sao?”
Khi nói điều đó, trông cô thực sự có chút đáng thương.
Khương Lập Hạ lập tức mủi lòng: “Hay là cậu ở lại khách sạn cùng tớ?”
“Được chứ.”
Nhưng khi hai người xuống lầu, Khương Lập Hạ vẫn nói: “Nhưng chỗ ở của tổ biên kịch không tốt bằng các ngôi sao lớn, bọn tớ ở khách sạn bình dân đó.”
“Kinh khí của đoàn làm phim ít vậy sao?”
Khương Lập Hạ nhanh chóng giải thích: “Không phải kinh phí ít, các diễn viên chính đều được ở khách sạn năm sao, nhưng những người lo việc hậu cần như chúng tớ thì sẽ đơn giản hơn một chút.”
Diệp Lâm Tây nhếch nhếch khóe miệng, miễn cưỡng không nói mấy câu ghét bỏ.
Sau khi hai người lên chiếc xe thể thao của Diệp Lâm Tây, Khương Lập Hạ xúc động nói: “Hôm qua tớ mải an ủi cậu nên không kịp thưởng thức.”
Sau đó Khương Lập Hạ tò mò sờ soạng khắp nơi, dù sao đây cũng là một chiếc xe thể thao đẳng cấp, bảng điều khiển trung tâm của xe hiện lên vô cùng hoành tráng, thể hiện vẻ “Tôi đắt lắm, tôi cực kỳ đắt, tôi vô cùng đắt”.
Đệm ghế ngồi toàn bộ là của Hermes.
“Cậu muốn lái không?” Thấy cô ấy cao hứng, Diệp Lâm Tây hỏi.
Khương Lập Hạ hít sâu một hơi, rồi lắc đầu: “Không được, một người có bằng lái nhưng chưa bao giờ ra đường như tớ thì sao dám lái loại xe này chứ?”
Một chiếc đèn thôi cũng đã đắt hơn cả chiếc xe bình thường rồi, cô ấy ngắm nghĩa sờ mó một chút là được rồi, tự lái thì thôi đi.
Thấy bộ dạng của cô bạn mình như vậy, Diệp Lâm Tây không khỏi bật cười vì cái tên nhát chết này.
Vì bộ phim của Khương Lập Hạ là phim hiện đại, nên địa điểm quay của đoàn là ở trung tâm thành phố, không phải ngoại ô xa xôi. Diệp Lâm Tây đi theo cô ấy, thoạt đầu rất tò mò,
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy đoàn quay phim. Rất nhiều người đang bận rộn với công việc chuẩn bị, nào ánh sáng, máy quay, đạo cụ, cả trường quay đều đang tấp nập làm việc.
Khi họ bước vào, còn trông thấy rất nhiều fans hâm mộ của nhân vật chính đang đứng đợi bên ngoài, một nhóm cô gái trẻ đeo khẩu trang, cầm máy ảnh SLR*, đồ ngề đầy đủ.
*Máy ảnh phản xạ ống kính đơn (tiếng Anh: Single-lens reflex camera, SLR), máy ảnh ống kính đơn phản xạ, hay máy ảnh ống kính rời… là thuật ngữ để chỉ dòng máy ảnh dùng một tấm gương di chuyển được, đặt giữa ống kính và phim để chiếu hình ảnh thấy được qua ống kính lên một màn ảnh mờ để người dùng lấy nét.
Khương Lập Hạ thở dài: “Bây giờ kiểu chụp ảnh này quá phổ biến, tất cả trang phục, đạo cụ vân vân của diễn viên đều bị lộ hết ra ngoài.”
Diệp Lâm Tây biết hiện tại fans hâm mộ biết tận dụng cơ hội như thế nào, nên chẳng thể an ủi cô ấy.
Chẳng bao lâu, Khương Lập Hạ bị đạo diễn gọi qua.
Cảnh quay đầu tiên là cảnh nữ chính bị bắt nạt, sau đó nam chính từ trên trời rơi xuống kịp thời ứng cứu cô ấy. Nam chính lái chiếc ô tô đen tới, sải bước tiến vào.
Khương Lập Hạ sợ cô buồn nên đến ngồi cùng cô.
Diệp Lâm Tây chỉ vào nam chính đang đứng chuẩn bị hỏi: “Đây là nam chính à?”
“Ừ.”
Diệp Lâm Tây lại chỉ vào kịch bản: “Không phải nói anh ta vào vai một vị tổng tài bá đạo sao?”
Khương Lập Hạ hỏi: “Không giống à?”
Diệp Lâm Tây nhìn chiếc xe màu đen, khóe miệng hơi cong lên: “Tổng tài nhà ai lại lái cái thứ này thế?”
“Thật đau lòng.” Khương Lập Hạ cảm thấy vô cùng khổ sở, sau đó thở dài: “Không phải là vấn đề về kinh phí sao, nhà sản xuất nói chỉ cần nam chính có khả năng diễn xuất tốt, thì có thể vớt vát thiếu sót về mặt đạo cụ.”
Diệp Lâm Tây: “Nhưng không phải phim thần tượng chỉ để khích lệ mọi người sao?”
Ngay cả chiếc xe thể thao cũng không chịu trang bị cho nam chính, thì khích lệ người khác kiểu gì?
Sau đó Diệp Lâm Tây ném chìa khóa cho Khương Lập Hạ: “Cầm đi đi, coi như tớ tài trợ cho cậu.”
Khương Lập Hạ cầm chìa khóa hồi lâu, đột nhiên nức nở, Diệp Lâm Tây sợ hãi quay đầu nhìn cô ấy.
“Lâm Tây, bắt đầu từ hôm nay, cậu chính là ba ruột của tớ.”
Diệp Lâm Tây: “…”
Ngay sau đó, Khương Lập Hạ đi nói với đạo diễn về việc này, nghe xong đạo diễn quay lại nhìn Diệp Lâm Tây một cái. Nhưng khi chiếc xe thể thao đỏ kia được lái đến, rất nhiều người trên trường quay đã phải nhìn chằm chằm vào nó hồi lâu.
Ngay cả một vài diễn viên đang ngồi chờ đến cảnh quay bên cạnh cũng phải xì xào thảo luận.
“Chiếc xe này ngầu quá, nhà sản xuất đã chịu nâng cấp đạo cụ cho anh Tuấn rồi à?”
“Cái gì mà nâng cấp đạo cụ, nó được tài trợ bởi một vị tiểu thư do biên kịch Khương đưa tới.”
“Vị tiểu thư nào vậy?”
“Kia, chính là người ngồi đằng kia kìa, lúc nãy tôi còn tưởng bộ phim của chúng ta có diễn viên mới, tôi lại nghĩ rằng các diễn viên chủ chốt có thể chưa được cố định, hóa ra là một vị thiên kim tiểu thư.”
“Cô ấy xinh đẹp thật, nhưng là ai vậy nhỉ?”
“Chắc là một nhà đầu tư có quen biết với biên kịch. Dù sao thì xem ra rất lạnh lùng, đến cả đạo diễn cũng không buồn để ý đến.”
Các diễn viên ngồi đợi đến cảnh quay cũng rất nhàm chán, nên tám chuyện một chút để câu giờ. Tóm lại là chỉ sau một lúc, Diệp Lâm Tây đang từ người qua đường đến hóng vui đã biến thành nhà đầu tư tiểu phú bà.
Rất nhanh, cảnh quay anh hùng cứu mỹ nhân lại bắt đầu.
Lần này, nam chính lái chiếc xe thể thao màu đỏ phi đến, sau khi dừng xe, mở cửa xe ra rồi bước xuống,
“Quả nhiên, người đẹp vì lụa, đổi xe xong khí chất liền tăng lên ngùn ngụt.”
Khương Lập Hạ ngồi bên cạnh Diệp Lâm Tây không khỏi khen ngợi.
Xem người khác quay phim, ban đầu còn cảm thấy thú vị, nhưng đến buổi chiều Diệp Lâm Tây lại về khách sạn nghỉ ngơi trước.
Buổi tối, cả đoàn có một buổi liên hoan.
Khương Lập Hạ kéo Diệp Lâm Tây đến giới thiệu cô với các diễn viên chính của đoàn. Cũng may họ đều là những người trẻ tuổi và rất dễ hòa đồng. Nhưng Diệp Lâm Tây ăn xong đã rời đi trước, còn Khương Lập Hạ ở lại vì cô vẫn phải nói chuyện về cảnh quay ngày mai với đạo diễn.
Sau khi Diệp Lâm Tây về khách sạn, cô tắm rửa xong xuôi chuẩn bị đi ngủ.
Vừa tắm xong, liền nghe thấy chuông cửa vang lên. Cô bước tới, vừa định mở cửa, lại đột nhiên ngó qua lỗ mắt mèo trên cửa nhìn ra ngoài.
Đừng bên ngoài là một thanh niên. Diệp Lâm Tây nhận ra người đó, hình như là một diễn viên trong đoàn.
Cô mở cửa ra, bên kia trông thấy cô liền tươi cười hỏi: “Diệp tiểu thư, tôi không làm phiền cô chứ?”
“Xin hỏi anh có việc gì không?” Diệp Lâm Tây không quen biết đối phương nên lịch sự hỏi.
Ai ngờ đối phương đột nhiên đưa tay nắm lấy cửa, cố ý thấp giọng nói: “Vậy cô có thể cho tôi vào trước được không?”
Cái tình huống quái quỷ gì thế này?
Diệp Lâm Tây kinh ngạc lùi lại một bước.
Đến khi nhìn thấy biểu cảm khiêu khích của đối phương, Diệp Lâm Tây phải hít sâu một hơi.
Vừa rồi, cô còn cười đùa với Khương Lập Hạ rằng có khi nào nửa đêm nửa hôm diễn viên trong đoàn đến gọi cửa để thảo luận về kịch bản với cô ấy không?
Không ngờ, chính cô lại gặp phải tình huống này. Diệp Lâm Tây đánh giá từ đầu đến chân đối phương, cô nhớ ra người này là diễn viên nam 7 (Nam 7 là diễn viên nam chính thứ 3 của một bộ phim, giới trẻ thường gọi là nam 7.) của đoàn.
Trẻ trung và ưa nhìn, quan trọng là anh ta đang mặt một chiếc áo khoác bó sát người. Xem ra cũng có chút cơ bắp.
Diệp Lâm Tây không biết nên khen đối phương có tầm nhìn tốt hay là dũng cảm nữa. Còn dám gõ cửa phòng cô.
Nhưng cô nghĩ một lúc, rồi uyển chuyển đáp: “Lát nữa còn có người đến tìm tôi.”
Dù sao thì đây cũng là người trong đoàn của Khương Lập Hạ và cô không muốn xúc phạm người ta.
Đối phương dường như vẫn chưa chịu thua, lại dùng chất giọng trầm khàn đó: “Tôi đã ở đây rồi, hay là cô đừng để người khác đến nữa.”
Diệp Lâm Tây tức giận bật cười, cái tên ngốc này nghe không hiểu tiếng người hay là cô ý vậy?
Ngay khi cô định cứ thế đóng cửa tiễn khách, thì người đàn ông không những tiến vào phía trong một bước mà còn đưa tay muốn chạm vào má cô. Diệp Lâm Tây chán ghét lùi lại phía sau, lại không ngờ đối phương còn chưa kịp chạm vào cô đã bị một lực từ phía sau kéo lại.
Diệp Lâm Tây ngước lên nhìn, Phó Cẩm Hành đã từ đâu xuất hiện. Cô cảm thấy có một cảm giác nhẹ nhõm khó hiểu.
Diễn viên nam kia dường như không ngờ sẽ bị lôi ra ngoài, có chút khó chịu quay đầu lại: “Anh là ai?”
Đến khi nhìn rõ Phó Cẩm Hành, sắc mặt anh ta đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Sau đó anh ta quay đầu nhìn lại Diệp Lâm Tây: “Đây chính là người mà cô gọi tới à?”
“Còn không biến nhanh lên.” Phó Cẩm Hành nhìn anh ta, gương mặt đem theo một tầng sương mờ, ngay cả giọng nói cũng lạnh như băng.
Đối phương hiển nhiên là hiểu lầm, cười nói: “Tối nói này người anh em, anh làm thế là không được.”
Gương mặt này thực sự là kiểu mà các thiên kim tiểu thư thích.
Khí chất xem ra cũng rất ổn.
Chỉ có điều……
“Cái tính khí này của anh, thì chẳng “Phục vụ” được ai đâu?”
Khi giọng nói của đối phương rơi xuống, Diệp Lâm Tây đột nhiên mở to hai mắt, con mẹ nó cô đang nghe cái gì thế này?
Nhất thời, Diệp Lâm Tây đột nhiên nhận ra có lẽ người này đã hiểu lầm những gì cô vừa nói, cái người này không phải nghĩ rằng cô định gọi trai bao tới đó chứ?
Diệp Lâm Tây kinh ngạc nhìn Phó Cẩm Hành, không biết nên tức giận cho bản thân mình hay cho người đàn ông chó kia nữa. Nhưng Diệp Lâm Tây còn chưa hết bàng hoàng thì đối phương đã vẫy tay chào cô rồi rời đi.
Để lại cặp vợ chồng đang chiến tranh lạnh đòi ly hôn với nhau.
Một lúc sau, Diệp Lâm Tây khó khăn nói: “Cái đó, em thực sự không có…”
Không gọi loại “dịch vụ” đó.
Nhưng cô lại nghĩ mình sẽ ly hôn với tên đàn ông chó này, thì sao phải giải thích với anh ấy, nên nói thẳng: “Em cũng hiểu đạo đức cơ bản, trước khi ly hôn nhất định không đi lung tung.”
Người đàn ông còn chưa lên tiếng, ánh mắt đen mờ ảo của anh rơi lên người cô. Miệng Diệp Lâm Tây có chút khô khốc, nhịn không được bắt đầu nói linh tinh: “Hơn nữa bây giờ là thời đại nào rồi, không phải chỉ cần mỗi gương mặt đẹp là được, mà còn phải dẻo miệng dỗ dành nữa.”
Diễn viên nam vừa rồi tuy rằng mắt mù nhưng có câu anh ta nói không sai.
Cái kiểu tính chó như Phó Cẩm Hành thì dỗ dành nổi ai chứ?
“Em không thử thì làm sao biết là không được?”
Cái quái gì thế?
Diệp Lâm Tây lại bị sốc, đêm nay cô sẽ bị sốc bao nhiêu lần đây?
Cô chế nhạo nói: “Thịnh Á sắp đóng cửa rồi à? Lại để chủ tịch đi làm “trai ngành” thế này?”
“Không phải làm “Trai ngành”.”
Giọng nói trầm thấp có chút gợi cảm của người đàn ông đối diện vang lên: “Chỉ phục vụ mình em.”
“Cái miệng ngọt ngào biết dỗ dành người khác, anh cũng sẽ học được.”