Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong thời gian ba ngày, thôn dân chuẩn bị rất nhiều, mở rộng một cái hố sâu ở chiến hào đã có cột trụ, đặt rất nhiều gai nhọn ở dưới đáy. Dưới sự chỉ đạo của Phương Kỳ Kỳ, thôn dân đã đào được một loại rễ cây tầm thường, giã nát rồi bôi lên gai, lại để những hương liệu mà họ mèo ghét ở những vị trí cụ thể, bảo đảm báo núi vào thôn theo hướng dự tính.
Từ Sầm Quân cũng không nhàn rỗi, hắn đi săn cùng đội săn của thôn, giúp thôn chuẩn bị lương thực dự trữ mùa đông.
Người thôn họ Triệu lần đầu tiên thấy được sự lợi hại của người dị năng cấp bốn, đối phó với đám động vật biến dị cấp một như bổ dưa thái rau, đối phó với động vật không biến dị càng dễ như trở bàn tay, một buổi sáng số thỏ tuyết mà Từ Sầm Quân săn được đã bằng số thỏ mà họ săn được trong ba ngày, hoàn thành nhiệm vụ trước, ánh mắt các thôn dân nhìn Từ Sầm Quân cũng càng sùng bái hơn.
Từ Sầm Quân cũng không dùng toàn lực, nếu dùng hết năng lực của người cấp năm, ổ thỏ có thể nổ tung.
Con mồi săn vào mùa đông phải xử lý nhân lúc còn tươi, nếu không đông cứng lại sẽ khó lột da được. Lông thỏ tuyết có thể làm áo, thịt thỏ có thể bảo quản để ăn, nội tạng có thể ủ phân cho hoa màu, xương đốt khô thành tro có thể trộn với cỏ bổ sung dinh dưỡng cho gia súc. Các thôn dân khí thế ngất trời xử lý thịt thỏ ngay tại chỗ.
Từ Sầm Quân ngồi xổm xuống cạnh chú Lý nhỏ giọng nói: "Chú Lý, tôi muốn chú giúp một chuyện."
Chú Lý vội vàng thả con thỏ đã lột da được một nửa xuống, cùng hắn ra một chỗ nói chuyện. Nghe lời nhờ vả của Từ Sầm Quân, ông gọi người tiếp tục xử lý thỏ, sau đó đưa Từ Sầm Quân lên xe bò.
Sau mạt thế bình thường động vật ăn thịt biến dị sẽ khôi phục sự hoang dã và sức tấn công, nhưng đa số động vật ăn cỏ biến dị nhẹ vẫn có thể thuần phục, ví dụ như bò thời mạt thế, sau biến dị không thay đổi tính tình quá nhiều, chẳng qua hình thể to hơn và cơ bắp hơn, mùa đông còn mọc ra lông rậm chống lạnh, thường dùng để kéo xe bò.
Từ Sầm Quân chỉ dẫn chú Lý đánh xe bò đi đến chỗ Triệu Tư Minh nói, quả nhiên tìm được một cái xe việt dã rỉ sét. Hắn dùng kiếm gió mạnh mẽ cắt bình xăng, kiếm gió xoay tròn tốc độ cao ma xát với bình xăng kim loại tóe ra tia lửa, sau khi mở ra hắn phát hiện xăng bên trong đã biến chất, không thể sử dụng. Xem ra muốn trở lại căn cứ Trường Thanh mà Phương Kỳ Kỳ nói quả thật chỉ có thể đến chỗ nhân loại tụ cư lớn hơn để tìm kiếm cơ hội dùng xe.
Đội săn bắn thắng lợi trở về thôn trước khi trời tối, Từ Sầm Quân cầm theo mấy con con thỏ về nhà, Phương Kỳ Kỳ đang đảo thuốc, Triệu Lê thì ngồi bên mở mắt to sùng bái nhìn cậu, ngẩng đầu thấy Từ Sầm Quân đi vào, cô ngọt ngào gọi: "Chú Từ."
Từ Sầm Quân mỉm cười gật đầu, buông thịt thỏ, hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Triệu Lê thè lưỡi, biết Từ Sầm Quân đang đuổi mình, cười khẽ: "Biết rồi biết rồi, cháu về ăn cơm."
Triệu Lê đi rồi, Từ Sầm Quân nhìn thấy các loại thực vật trên bàn, hỏi: "Cậu rất quen thuộc với thảo dược?"
Phương Kỳ Kỳ nhún vai, "Ở thời đại này nhiều ít phải biết, nhưng hướng nghiên cứu của tôi không ở dược vật." Nói đến đây cậu đổi giọng, vừa tự tin vừa kiêu ngạo nói: "Nhưng tinh thông hơn đa số người là được."
Từ Sầm Quân bật cười, hắn thích nhìn biểu cảm đắc ý của cậu, giống như ngay cả đuôi lông mày cũng tràn ngập sức sống, nếu nhân loại có đuôi, sợ là đuôi hồ ly này cũng vẫy rồi, hắn khen: "Ừ, rất giỏi."
Nói đến lĩnh vực mình quen thuộc, Phương Kỳ Kỳ hưng phấn, chớp mắt hồ ly, hỏi: "Anh nghe nói Ngọc Trúc chưa?"
"Nghe nói rồi, xí nghiệp dược lớn nhất toàn quốc, đi đầu nghiên cứu dược vật."
"Đúng, nhà tôi."
Từ Sầm Quân hơi kinh ngạc, bởi vì nguyên nhân bối cảnh gia đình, hắn không chỉ biết mặt ngoài, Ngọc Trúc từng bị điều tra bởi vì tin đồn thực hiện thực nghiệm trên người phi pháp.
Ngọc Trúc không chỉ có trung tâm nghiên cứu cao cấp nhất trong nước, ở nước ngoài cũng có mạng lưới ảnh hưởng mạnh mẽ, quy tập các nhân viên nghiên cứu hàng đầu toàn cầu, đạt được nhiều thành quả quan trọng, còn có đội vũ trang an ninh độc lập. Lần điều tra đó không chỉ có cảnh sát, còn có một đội quân Alpha của ông nội Từ Sầm Quân cũng đi theo.
Từ Sầm Quân không nhiều lời, chỉ tránh nặng tìm nhẹ: "Tôi nhớ người thừa kế thiên tài của Ngọc Trúc là một trong những người đoạt huy chương vàng về y học."
Phương Kỳ Kỳ nghe vậy khựng lại một chút, trong đầu hiện lên một người đàn ông tuấn tú tái nhợt ốm yếu, ý cười trong mắt biến mất, cậu thản nhiên giễu cợt: "Đúng là "thiên tài"."
Từ Sầm Quân không hỏi nhiều nữa, hắn lấy ra một túi tinh thể hạt nhân đào được mấy ngày nay đưa cho Omega: "Này, cho cậu."
Phương Kỳ Kỳ đã nói với hắn, tinh thể hạt nhân là một trong những vật trao đổi thông dụng nhất của nhân loại trong căn cứ. Hắn đi săn với nhóm đi săn, không cần con mồi, nhưng phải cho hắn hai phần ba tinh thể hạt nhân. Có sự gia nhập của hắn, tốc độ đi săn nhanh hơn. Người trong thôn cũng không có ý kiến gì, ở khu định cư như ngôi làng của họ, gần như họ không có khái niệm về tiền, cho nên tinh thể hạt nhân đối với họ cũng không phải nhu yếu phẩm.Phương Kỳ Kỳ cầm tinh thể hạt nhân, phần lớn là cấp một, xen lẫn mấy viên cấp hai, "Anh còn nhớ cách hấp thu năng lượng tinh thể hạt nhân không?"
Từ Sầm Quân lắc đầu: "Không nhớ."
Phương Kỳ Kỳ cầm một viên tinh thể hạt nhân rồi giữ chặt tay Từ Sầm Quân, "Mở ra."
Từ Sầm Quân ngoan ngoãn mặc cậu làm, cậu bảo hắn giơ tay ra thì hắn giơ tay ra.
Ngón tay của Phương Kỳ Kỳ rất nhỏ rất trắng, lòng bàn tay là màu hồng nhạt, chỉ các đốt ngón tay có kết cấu xương của thanh niên nam tính. Ngón tay lạnh lẽo cầm cổ tay Từ Sầm Quân, Từ Sầm Quân lại thấy nóng, lúc Omega buông ra, thậm chí hắn có chút thất vọng.
Phương Kỳ Kỳ thả một viên tinh thể hạt nhân vào tay hắn, sau đó bảo hắn nắm tay lại: "Bây giờ dùng dị năng của anh cảm nhận năng lượng của nó."
"Được." Từ Sầm Quân thử dồn lực chú ý vào tinh thể hạt nhân trong lòng bàn tay, lòng bàn tay đột nhiên có một luồng năng lượng chảy vào. Hắn kinh ngạc mở tay ra, tinh thể hạt nhân màu xanh nhạt đã biến thành trong suốt.
Phương Kỳ Kỳ cười, "Ừm, như vậy là hấp thu, nhưng năng lượng tinh thể hạt nhân cấp một đối với cấp bậc của anh chỉ như muối bỏ biển." Cậu cầm một viên cấp hai lên hấp thu. Trước mắt dị năng của cậu chỉ khôi phục đến cấp hai, tinh thể hạt nhân cấp hai với cậu đã là đủ dùng, "Anh muốn biết dị năng của tôi là gì đúng không?"
Từ Sầm Quân nhìn thấu ý muốn chia sẻ trong mắt cậu, cố ý lắc đầu nói: "Không muốn biết nữa."
Phương Kỳ Kỳ nhíu mày, hỏi lại: "Vì sao? Trước đó anh tò mò lắm mà?"
Từ Sầm Quân ra vẻ thờ ơ nhún vai, "Không tò mò nữa."
Phương Kỳ Kỳ nhíu mày, đối thủ không đội trời chung càng đối nghịch cậu lại càng muốn làm ngược lại, cậu hừ một tiếng, "Tôi càng muốn cho anh biết."
Từ Sầm Quân thấy cá đã cắn câu, lòng vui vẻ, trên mặt không tỏ vẻ, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, tôi đây miễn cưỡng muốn biết, cậu nói đi."
Phương Kỳ Kỳ đứng ở trước mặt hắn: "Anh nhắm mắt lại, không được từ chối tôi."
Từ Sầm Quân nghe lời nhắm mắt, hắn cảm giác được Phương Kỳ Kỳ đang đứng trước người hắn, mùi quả vải quanh quẩn trong hơi thở, hắn đột nhiên có chút căng thẳng, "Tôi có thể mở mắt không?"
Phương Kỳ Kỳ không nói gì, nhưng rất nhanh, Từ Sầm Quân cảm giác có một luồng năng lượng dao động, hắn theo bản năng muốn chống cự, nhưng lại nghĩ đến Phương Kỳ Kỳ nói không được từ chối nên lại nhịn. Ngay sau đó trước mắt hắn xuất hiện một người, người đó là chính hắn! Hơn nữa còn là từ góc độ nhìn thấp hơn một chút, hắn giật mình mở to mắt, nhìn thấy một đôi mắt hồ ly đang mỉm cười chớp chớp nhìn mình, "Cậu..."
Phương Kỳ Kỳ đảo mắt nhìn về phía sau hắn, vừa nhìn về phía không trung trên đỉnh đầu, hình ảnh thị giác đó được truyền đến trong đầu Từ Sầm Quân, rõ ràng mắt hắn nhìn về trước, lại có thể đồng thời "nhìn thấy" hình ảnh ở phía sau, đỉnh đầu. Thị giác bên ngoài không xung đột với thị giác của hắn, tự nhiên đến độ như thể hắn mọc thêm hai mắt, có thể thấy rõ bốn phía xung quanh, nếu trong lúc chiến đấu không cần sợ kẻ đánh lén sau lưng nữa.
Kết nối thị giác không quá lâu, dị năng của Phương Kỳ Kỳ chưa hồi phục toàn bộ, truyền hình ảnh là chuyện tốn năng lượng. Trong ánh mắt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi của Từ Sầm Quân, Phương Kỳ Kỳ có cảm giác thỏa mãn kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên cậu dùng dị năng phụ trợ để liên kết với Từ Sầm Quân mà không phải dùng dị năng công kích đối phương.
Từ Sầm Quân khen: "Giỏi quá, chỉ có thể truyền lại thị giác sao?"
"Đương nhiên không chỉ có vậy, xúc giác, khứu giác, vị giác, thính giác đều có thể." Phương Kỳ Kỳ nói: "Chẳng qua hiện tại tôi không thể hoàn toàn phát huy được, sau này anh sẽ biết."
Hai người cơm nước xong liền đến nhà trưởng thôn tập hợp, đây cũng là một phần trong kế hoạch của Phương Kỳ Kỳ. Đêm mỗi ngày, phụ nữ và trẻ em sẽ tập hợp ở nhà trưởng thôn, những người còn lại trừ phụ trách canh gác thì ở nhà mình như thường, người có năng lực thì chia nhau ra ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó, gặp nguy hiểm thì tụ tập đến đây.
Đã qua ba ngày nhưng báo núi ba mắt vẫn không xuất hiện, có lẽ là đã nhận ra thôn có điểm lạ, không tùy tiện xông vào giống trước đó, mặc dù như thế thôn vẫn không nơi lỏng phòng bị, báo luôn có lúc đói bụng không chịu nổi.
Mặt trời xuống núi, cả thôn rơi vào khoảng không đen tối, ánh trăng xuyên qua tầng mây chiếu xuống mái nhà, bên trên thôn họ Triệu mơ hồ bao phủ dự cảm bất an.
Người canh gác đã buồn ngủ, nhưng khi bên tai vang lên tiếng răng rắc, hắn ta lập tức tỉnh táo lại, vẫn nhớ lời của Omega ngoại lai kia nói: "Báo núi ba mắt có lẽ sẽ vào thôn từ chỗ này, nếu không cũng không cần lo, trên đất ngoài thôn đã được trải cành khô, người bình thường giẫm lên sẽ không gãy. Nhưng động vật biến dị hình thể to, người nặng, dưới chân còn đệm thịt, lông đen trong bóng đêm nếu lặng yên vào thôn sẽ không phát hiện được, cho nên chú ý nghe tiếng động, cành khô gãy là có biến."
Cành khô răng rắc gãy có quy luật, giống như có con thú to lớn đang đi từng bước một. Người canh gác ngừng thở nhìn, một con báo cao chừng một tầng lầu đang đói bụng chảy nước miếng đi vào thôn. Hắn ta nuốt nước bọt, nén sự kinh hãi trong lòng, lén lút đổ bột phấn xanh biếc vào cái hố đang cháy.
Khói xanh đốt trong hố trôi theo đường ống dẫn bay tới lối ra gần nhà trưởng thôn, người canh cửa vừa phát hiện khói đen đổi sang màu xanh, lập tức đi thông báo.
Trong nhà thôn trưởng, phụ nữ và trẻ em đều sợ hãi ôm lấy nhau, Triệu Lê cũng ôm thật chặt tay Phương Kỳ Kỳ, "Anh Thất Thất ơi, chúng ta sẽ không sao chứ?"
Phương Kỳ Kỳ học Từ Sầm Quân xoa đầu cô, an ủi: "Không sao, chỉ là một con báo con cấp ba, nếu lúc anh đang mạnh nhất có thể đối phó."
"Vâng, em tin anh Thất Thất."
Con báo ba mắt theo thường lệ đánh hơi ở ngoài thôn, nhưng nó phát hiện thịt mà nó thích ăn không ở trong này, trong lúc đói khát nó đã nhận ra điều lạ, nhưng đã không thể nhịn nữa. Nhiều năm qua thôn này tựa như bữa tiệc cho nó, nó buông cảnh giác chạy đến chỗ phụ nữ và trẻ em tụ tập, đầu tiên là thấy được bên ngoài sân có hai con dê con bị buộc, nước miếng đã chảy ròng ròng, ba con mắt lóe ánh sáng xanh, nó vọt tới chỗ dê con.
Một giây kế tiếp, đèn trong sân ngoài sân sáng choang! Các thôn dân mai phục đã lâu giơ đuốc vây nó ở giữa.
"Grừ ——" con báo nhìn thấy nhân loại xung quanh, lông mao dựng đứng lên, gầm một tiếng giận dữ.
Triệu Tư Minh kinh hãi nhìn con thú to lớn, miễn cưỡng bình tĩnh lại, hô: "Giết!"
Ngọn giáo sắc bén được ném về phía con báo, nhưng nó linh hoạt tránh thoát, một lưỡi kiếm gió đột ngột đến gần với tốc độ ánh sáng, lưỡi kiếm sắc cắt đứt một bên tai của nó. Con báo kêu thảm thiết "Grừ ——" nhưng nó kêu quá sớm, lại một lưỡi kiếm gió đập vào mặt, nó không né tránh kịp, mũi cũng bị xẻo một miếng.
Từ Sầm Quân đi ra trong đám người, một người một báo ngay mặt giao đấu. Con báo ba mắt dùng ánh mắt oán độc nhìn nhân loại trước mặt, đang lúc mọi người tưởng được nhìn thấy một hồi ác chiến, con báo dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai gặm một con dê non, quay đầu chạy ra ngoài thôn.
Phương Kỳ Kỳ thấy thế vội la lên: "Đuổi theo! Động vật biến dị cấp ba cấp bốn đã có trí thông minh nhất định, tính tình nhỏ nhen, sẽ ghi thù, tuyệt đối không thể thả hổ về rừng, nếu không chờ nó dưỡng thương xong nhất định sẽ quay về báo thù."
Từ Sầm Quân đã dẫn đầu đuổi theo, những người còn lại theo sát phía sau.
Con báo ba mắt hoảng hốt nhảy qua hàng rào và chiến hào theo lệ thường, lại giẫm phải cái bẫy mà Phương Kỳ Kỳ bảo người ta mở rộng, bốn chân giẫm lên gai bôi độc, nó gầm lên một tiếng, ba mắt ác độc liếc nhìn nhân loại đuổi theo sau, dồn hết sức nhảy ra cái bẫy, khập khễnh bỏ chạy vào núi.
Trong tình huống bình thường, nhân loại khó đuổi theo tốc độ của động vật biến dị huống chi là tốc độ của loài báo, nhưng con báo này bốn chân bị thương, dược vật trên gai làm vết thương khó lành đồng thời có thể gây đau, tốc độ của nó giảm mạnh, đội phụ trách tiêu diệt theo sát phía sau, nhưng vẫn bị che khuất tầm nhìn lúc nó chạy vào núi.
Từ Sầm Quân soi đuốc xuống vết máu trên đất phán đoán phương hướng của con báo, Triệu Tư Minh thì đầy vẻ lo lắng, "Mất dấu rồi, làm sao đây?"
Phương Kỳ Kỳ nhìn ra sau núi, "Lục soát núi, khẳng định nó ở trong núi, độc trong bẫy sẽ làm vết thương của nó khó khép lại được, có tác dụng làm tê, sức chiến đấu giảm đi. Mười người một nhóm không được đi quá xa, một khi phát hiện tung tích thì kêu lớn tiếng lên, đợi đến khi Từ Sầm Quân chạy tới."
Từ Sầm Quân nghe cậu sắp xếp, gật đầu nói: "Được."
Mọi người chia thành nhóm nhỏ, Từ Sầm Quân bảo vệ Phương Kỳ Kỳ ở đằng sau, một mình đi trước mở đường.
Đột nhiên, đằng xa vang lên tiếng hô: "Ở đây! Đến mau!"
Từ Sầm Quân giữ chặt cổ tay Phương Kỳ Kỳ: "Đi cùng nhau."
Phương Kỳ Kỳ nói: "Anh nhanh đi, họ không chống đỡ được bao lâu."
Từ Sầm Quân có hơi do dự, nhìn những người khác trong nhóm, dặn dò: "Giúp tôi bảo vệ cậu ấy." Sau đó bước nhanh đến chỗ tiếng kêu.
Phương Kỳ Kỳ và những những người khác trong nhóm đã chạy theo hướng tiếng kêu, nhưng dần dần cậu thụt lùi xuống cuối. Đường núi có tuyết không dễ đi, cậu cũng không quen đường như các thôn dân, lúc qua một con đường nhỏ vấp phải rễ cây nhô ra, cậu đạp hụt ngã nhào xuống sườn núi, đầu đập vào hòn đá trên đường.
Lần này bị đập đầu làm cậu hoa mắt, cậu chưa kịp lớn tiếng kêu cứu, những người khác đã đi xa. Đầu cậu vô cùng đau đớn, hai tay nắm thật chặt mấy cành cây giữ cho mình không rơi xuống. Cậu nghe thấy bên dưới có tiếng nước chảy, dưới sườn núi chắc là một dòng suối, giữa mùa đông dù suối không kết băng cũng đủ để đông chết người, cậu không muốn ngã xuống.
Phương Kỳ Kỳ ra sức hướng lên trên, vết thương trên thái dương chảy máu, chắn tầm nhìn của cậu, giãy giụa tiêu hao quá nhiều thể lực, cậu bắt đầu mơ màng, trước mắt dường như có bóng người, cậu yếu ớt cầu cứu: "Cứu..."
Nhưng cậu lại nhận được một cú đá mạnh, tay cậu bị đá khỏi sườn núi, trong cảm giác không trọng lượng, cậu lung tung túm được một vật. Bùm một tiếng, dòng nước lạnh như băng bao phủ cả người cậu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");