Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ Sầm Quân đến chỗ kêu cứu, hiện trường hỗn loạn, hai người dị năng bị cắn thương cả người là máu nằm trên đất kêu rên. Chú Lý giơ cây đuốc chỉ về một hướng, "Súc sinh kia quá nhanh, đột ngột xông đến cắn hai người bị thương rồi lại chạy lên núi."
"Tôi đuổi theo." Từ Sầm Quân nói xong, dùng dị năng hệ gió tăng tốc, men theo vết máu trên đất đuổi theo.
Nhân loại không chỉ thức tỉnh dị năng sau khi biến dị, thể lực cũng tăng cao. Từ Sầm Quân cảm giác nếu không phải bị cây cối che, mình dốc sức chạy nhanh thậm chí có thể theo kịp xe ô tô trên đường.
Gió lạnh rít qua tai, cuốn đi hơi ấm trên người, hắn càng chạy càng nhanh càng chạy càng nhanh. Đột nhiên, hắn dừng bước lại, thở hổn hển quay đầu lại nhìn chặng đường vừa đi.
Không đúng, đây không phải là đường lên núi.
Từ Sầm Quân nhìn thôn họ Triệu dưới chân núi, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Nhà trưởng thôn.
Trong sân mùi máu tươi nồng nặc, dê con bị cắn chết đã tắt thở, vết máu của báo vương vãi đầy đất.
Nhóm phụ nữ và trẻ em nghĩ đến cảnh vừa rồi mà lòng còn sợ hãi, thôn dân không tham gia vây bắt báo an ủi: "Mọi người yên tâm, con báo kia bị thương nặng như vậy, không sống được đâu."
"Đúng vậy, yên tâm đi, tin tưởng nhóm người Tư Minh. Nào, mọi người uống chút nước ấm người đi." Ngô Thiến cười đem nước ấm mới đun cho mọi người.
"Cảm ơn chị dâu, thôn họ Triệu có phúc mới có trưởng thôn và chị dâu." Các thôn dân rối rít cảm ơn.
Triệu Lê giống người ngoài cuộc núp trong góc, mắt to trầm tĩnh nhìn xuống đất. Các thôn dân đã nhìn quen, họ đều biết chuyện nhà trưởng thôn.
Trước khi Triệu Tư Minh vào thành phố kiếm tiền chỉ là một nông dân bình thường, hơn 20 năm trước ông ta tổ chức tiệc mừng mà không đăng ký kết hôn với người vợ đầu, vào thành phố mới quen biết Ngô Thiến. Sau khi phát đạt trong thành phố một vợ trong thôn một vợ vốn tưởng rằng bình an vô sự, ai ngờ mạt thế ập đến, dân cư ở thành thị bị ảnh hưởng nặng nề. Khi Triệu Tư Minh đưa Ngô Thiến và Triệu Duệ về thôn, người vợ đầu mới biết chồng phản bội mình, thậm chí Triệu Duệ còn lớn hơn Triệu Lê một tuổi, chồng còn đăng ký kết hôn với Ngô Thiến, người vợ đầu ngược lại thành người thứ ba. Từ đó về sau mẹ Triệu Lê không chịu nổi sự kích thích của Ngô Thiến, sức khỏe ngày càng giảm sút, vào đêm mấy năm trước "mất tích", hiện trường chỉ để lại một cánh tay đẫm máu, không biết là bị động vật gì tấn công, hiện nay xem ra chắc là con báo ba mắt kia gây ra.
Triệu Tư Minh và Triệu Lê cũng chẳng có tình nghĩa phụ tử gì, kẻ xuất thân nông thôn như ông ta xem thường nhất là người vợ đầu không biết chữ, do đó cũng chướng mắt con gái mà vợ sinh ra, chỉ nể tình là máu mủ ruột già cho phần cơm ăn không chết đói là được. Ngô Thiến sai con gái như người ở, chỉ cần không quá đáng ông ta cũng không ngăn cản.
Trong thôn gió êm sóng lặng, các thôn dân dần ai về nhà nấy chờ đợi tin tức, Ngô Thiến cũng thu hồi nụ cười hiền hòa, sai Triệu Lê rửa sạch sân đầy máu.
Ánh mặt trời đã ló rạng ở chân núi, Triệu Lê đổ hết chậu nước đá này lại đến chậu khác để rửa vết máu trong sân. Đột nhiên, cô nhạy bén nhận thấy cơn gió dị thường, cô dừng lại, từng chút một lui vào trong phòng, mắt đen láy trầm tĩnh nhìn người phụ nữ đang thu cốc.
Ngô Thiến cầm khay cất cốc mà thôn dân uống, lúc đứng dậy mắt chạm phải ba con mắt dựng thẳng, con mắt dựng thẳng ở giữa còn chảy máu, tóc gáy cả người bà ta dựng đứng lên, đờ ra hai giây nói không nên lời, đến khi con báo ba mắt kia thoải mái nhảy vào trong sân cắn chân bà ta, dường như cổ họng bà ta được mở xích, phát ra tiếng thét chói tai hoảng sợ: "A —— cứu mạng cứu mạng a ——"
"Mẹ!" Triệu Duệ nghe thấy tiếng kêu đi ra, nhìn thấy cốc vãi đầy đất và Ngô Thiến bị cắn chân, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, người run run.
Con báo ba mắt dùng sức cắn đứt chân Ngô Thiến, bà ta gào to một tiếng, đau đến độ mồ hôi lạnh chảy ròng, tay giơ về phía Triệu Duệ, khó nhọc nói: "Vào nhà... Duệ nhi... Mau vào nhà..."
Triệu Duệ hai chân như nhũn ra xoay người bỏ chạy, ngay lúc sắp vào cửa một cơn gió thổi vào, cánh cửa gỗ nặng nề khép lại. Triệu Duệ quỳ rạp xuống trước cửa, vỗ cửa rầm rầm, "Cứu mạng, cứu mạng!"
Mắt Ngô Thiến tràn đầy tuyệt vọng, con báo ba mắt lại cắn đùi bà ta, mất máu quá nhiều bà ta đã sắp ngất đi, trước khi ngã xuống, bà ta nhìn thấy tầng hai có một đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm bà ta không có chút cảm tình gì như lúc trước, "Triệu... Triệu..."
Bà ta khàn giọng hô lên hai chữ, rốt cuộc không phát ra được âm thanh nào nữa, miệng vừa mở ra đã khép lại, ngất đi.
Triệu Lê lại đọc hiểu bà ta muốn nói gì, Ngô Thiến nói là: "Mày còn nhớ..."
Sao cô quên được.
Hôm đó là ngày hội làng, từng nhà mở tiệc chiêu đãi, sau mạt thế thức ăn không tính là phong phú, nhưng ai cũng vui mừng. Bữa tiệc chấm dứt, khách khứa đi hết, phụ thân uống nhiều ngủ say như chết ở trong phòng, mẹ và Ngô Thiến ở bên ngoài thu dọn. Cô và Triệu Duệ đùa giỡn bên nhau, vốn là một đêm tĩnh lặng, bóng đen và tiếng kêu hoảng sợ đã phá vỡ đêm đen.
Tất cả mọi người chạy vào trong phòng, cô và Triệu Duệ còn nhỏ, chỉ biết khóc chứ chạy không nhanh, mẹ vì bảo vệ cô và Triệu Duệ, rõ ràng có cơ hội vào nhà nhưng đã muộn một bước bị nhốt ở ngoài cửa. Sao cô quên được người khóa cửa chứ, cô không biết Ngô Thiến sau này hối hận, rơi nước mắt có mấy phần là thật, nhưng lúc đóng cửa bà ta muốn mẹ cô chết thật.
Người trong thôn trấn an "Trễ một bước có thể tất cả mọi người sẽ chết" và phụ thân ngầm đồng ý làm cho chuyện này gió êm sóng lặng qua đi. Họ đều tưởng Triệu Lê còn nhỏ sẽ không nhớ, tựa như Triệu Duệ đã sớm quên mất đã từng có một người phụ nữ như vậy, nhưng Triệu Lê vẫn yên lặng thầm nhớ trong lòng.
Sau khi con báo ăn Ngô Thiến, nó hung tợn nhìn Triệu Duệ đang nằm trên đất, cậu ta tựa lưng vào cửa hoảng sợ lắc đầu, "Tránh ra! Súc sinh! Tránh ra!"
Răng nanh tanh hôi gần trong gang tấc, đột nhiên một lưỡi kiếm gió chém xuống làm đứt nửa cằm nó, nó gào đau đớn rung trời.
Từ Sầm Quân trầm mặt xuất hiện ở sau lưng nó.
Hắn không ngờ IQ của động vật biến dị lại cao như vậy, thừa dịp chủ lực ra ngoài lục soát núi, nó quay đầu tập kích thôn đang phòng thủ yếu.
Con báo ba mắt biết mình sắp chết, dồn sức nhào về phía con người mà nó không đánh lại, lại một lưỡi kiếm gió chém xuống với vận tốc ánh sáng, trúng con mắt dựng thẳng ở giữa, nó ngừng tư thế nhảy chồm lên, ngã xuống từ không trung, rầm một tiếng làm mặt đất rung chuyển.
Triệu Tư Minh và nhóm người còn lại cũng chạy về, đúng lúc thấy con báo chết.
Triệu Duệ ngơ ngác nhìn, thấy khuôn mặt quen thuộc, nghẹn ngào gọi: "Ba ơi..."
Triệu Tư Minh chạy nhanh qua ôm cậu ta an ủi, "Mẹ con đâu?"
"Mẹ, hu hu... Mẹ ở trong bụng nó..."
Một đám người vây quanh con báo đen mổ bụng, lấy Ngô Thiến chưa bị tiêu hóa hết ra.
Từ Sầm Quân thì đảo mắt nhìn đội ngũ trở về, lại không nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, hắn túm lấy thôn dân cùng đội: "Phương Kỳ Kỳ đâu?"
"Không biết, lúc xuống núi không thấy cậu ta nữa."
Từ Sầm Quân nhíu mày, vội la lên: "Không phải bảo các người bảo vệ cậu ấy sao? Cậu ấy là Omega, người vốn đã yếu đuối!"
Các thôn dân lầm bầm: "Omega thì ở nhà đi, tự cậu ta muốn đi không trách chúng tôi được..."
Lại một thôn dân phụ họa: "Đúng đấy, mọi người vội đi giết báo sao quan tâm cậu ta được..."
"Đúng đấy đúng đấy, hơn nữa Tiểu Từ khinh địch như vậy, có thể giết chết báo đen, vì sao ngay từ đầu không giết nó luôn?"
"Đúng đấy... Lại thêm mấy người bị thương, chị dâu còn bị ăn... Aiz..."
"Không biết có phải cố ý không..."
"Suỵt... Đừng nói lung tung..."
Thôn dân càng nói càng quá đáng, càng về sau càng chỉ trích hắn không nhanh chóng giết con báo. Từ Sầm Quân nghe mà sắc mặt càng âm trầm, hắn rốt cuộc bảo vệ những người gì thế này, người nên bảo vệ nhất hắn lại vứt bỏ.
Từ Sầm Quân đảo mắt nhìn những gương mặt chất phác này, nếu như ánh mắt có thể giết người, người ở chỗ này đã chết một vạn lần.
Nhưng hắn biết bây giờ không phải là lúc lý luận điều này, nhiệm vụ thiết yếu là tìm Phương Kỳ Kỳ về. Hắn dùng lực kéo Triệu Tư Minh dậy, giọng điệu ra lệnh: "Omega của tôi mất tích, mọi người quay về núi tìm."
Triệu Tư Minh bị hắn ra lệnh như vậy, lòng rất không vui, nhưng chính mắt thấy được thực lực của hắn, lợi hại hơn so ông ta nghĩ nhiều. Ông ta không muốn đắc tội hắn, liền trấn an: "Tiểu Từ à, cậu đừng sốt ruột, Tiểu Phương lớn như vậy chưa biết chừng ngày mai sẽ tự xuống núi, mọi người đều vừa mới về, mệt nhọc lắm. Cậu xem tôi đến cả giày cũng rơi mất, quay về vợ tôi lại... Aiz, tôi cũng phải xử lý một chút... Á! Cậu buông ra!"
Từ Sầm Quân một tay túm cổ áo Triệu Tư Minh, tiến đến trước mặt ông ta, mặt không đổi sắc uy hiếp: "Tôi có thể giết con báo đen kia, cũng có thể giết toàn bộ người thôn họ Triệu, ông tin không?"
Triệu Tư Minh thu hồi nụ cười dối trá, thấy ánh mắt lạnh lùng của Từ Sầm Quân hoàn toàn không còn vẻ lễ phép ôn hòa như trước, ông ta yên lặng nuốt nước bọt, yếu ớt nói: "Tiểu Từ à đừng nói thế, đừng nóng vội, tôi lập tức bảo họ quay về núi tìm. Nhiều người tìm nhanh hơn, tôi sắp xếp ngay, cậu bình tĩnh chút đi, ha, đừng nóng vội."
Các thôn dân mới quay về lại lên núi theo chỉ thị của Triệu Tư Minh.
Tiếng nước róc rách lạnh lẽo bao phủ ở khe suối, mặt trời đã lên cao làm tan lớp tuyết trên rêu xanh, hơi nước bốc lên bao phủ thung lũng như một tấm màn mờ ảo.
Một người bất tỉnh nằm kẹt giữa những tảng đá ven suối.
Phương Kỳ Kỳ không biết đã trôi qua bao lâu, cũng không biết bây giờ mình ở đâu, người vừa ướt vừa lạnh, giống như ngâm mình trong nước đá, đầu mơ màng, văng vẳng bên tai có tiếng người đang gọi tên cậu.
"Phương Kỳ Kỳ!"
Rất gấp, rất hoảng gọi tên của cậu.
Là ai vậy, là ai đang gọi cậu, khẳng định không phải Phương Bạch Mặc câm điếc không biết nói, cũng không phải Phương Viên, người mẹ về mặt sinh học của cậu, không thể dùng kiểu giọng nói này gọi cậu...
"Phương Kỳ Kỳ!"
Từ Sầm Quân đã tìm đến điên rồi, hắn tìm kiếm trên núi theo con đường trong trí nhớ tối hôm qua, không bỏ qua một chút dấu vết nào, lòng loạn tùng phèo.
Nếu không tìm được thì làm sao đây? Một mình hắn nên làm gì? Đến căn cứ Trường Thanh mà Omega nói sao? Hay là đến căn cứ trung ương mà cha mẹ hắn ở? Hai căn cứ này ở đâu? Trước mắt tất cả nhận thức về thế giới này của hắn là Phương Kỳ Kỳ nói cho hắn biết, thế giới mạt thế này rốt cuộc có phải là thế giới chân thật hắn sống từ sau 18 tuổi không? Hắn thật sự còn tại trên địa cầu sao?
Từ Sầm Quân suy nghĩ miên man, hắn phát hiện nếu như sau khi mình mất trí nhớ không gặp được Phương Kỳ Kỳ, không bám theo cậu, phỏng chừng đã suy sụp hoài nghi bản thân rồi.
Mặc dù hắn có thể giữ bình tĩnh vì ngay từ đầu Phương Kỳ Kỳ đã nói rõ thân phận của hắn, khẳng định người nhà của hắn còn sống, làm cho hắn có hy vọng, có cảm giác thế giới này chân thật, một lần nữa xây lại nhận thức về thế giới mới và thân phận mới, chẳng qua là hắn may mắn có giá trị võ lực mạnh hơn Phương Kỳ Kỳ mới được vai diễn bảo vệ cậu. Trên thực tế không phải Phương Kỳ Kỳ không thể rời khỏi hắn, mà là hắn không thể rời khỏi Phương Kỳ Kỳ.
"Phương Kỳ Kỳ!"
Tiếng gọi ầm ĩ không xa, Phương Kỳ Kỳ liều mạng nghĩ là giọng của ai, trong đầu óc hỗn loạn hiện lên từng khuôn mặt, cuối cùng hình ảnh dừng ở một đôi mắt thâm trầm, giống như thay đổi hiệu ứng, đôi mắt kia từ thâm trầm dần biến thành ôn hòa, rồi đến cong lên như đang cười.
Ồ, là đối thủ không đội trời chung mà cậu ghét suốt sáu năm, gần đây anh ta mất trí nhớ trở nên ngốc bạch nhưng không ngọt.
"Từ..." Phương Kỳ Kỳ muốn mở to mắt đáp lại, nhưng mí mắt nặng như chì, yết hầu cũng đau đớn không phát ra được âm thanh nào. Cậu suy yếu thở dốc, đầu óc cứng đờ suy nghĩ một lát, nghĩ đến một cách, cậu phát tán tinh thần lực ra ngoài, truyền thị giác và thính giác đi.
Từ Sầm Quân cảm nhận được tinh thần lực quen thuộc, hắn thả lỏng đón nhận nó, một giây kế tiếp trong đầu vang lên tiếng nước chảy và thị giác của người.
Là Phương Kỳ Kỳ, nhất định là cậu dùng cách này để truyền tin tức vị trí của mình.
Từ Sầm Quân cẩn thận cảm thụ, tiếng nước chảy gần trong gang tấc, tựa như người đang nằm cạnh dòng suối, ban đầu tầm nhìn tối đen, sau đó mí mắt khó khăn mở ra nhìn thấy cành cây trụi lủi cùng mấy tảng đá to, trong nháy mắt mí mắt càng nặng, như là chủ nhân thị giác sắp ngất đi, trước khi mất đi ý thức, gương mặt quen thuộc xuất hiện, Từ Sầm Quân nhận ra —— chú câm!
Truyền gián đoạn như vậy, Từ Sầm Quân nhờ vào hình ảnh cỏ cây, ánh mặt trời, bóng cây để tìm kiếm.
Phương Kỳ Kỳ ngủ một giấc không yên, đầu nóng lên, người không ngừng chảy mồ hôi. Cậu cảm giác chắc là mình sốt, muốn xoay người, lại cảm thấy tay chân bị trói buộc, nhớ lại người nhìn thấy trước khi ngất đi, mở to mắt nhìn thấy chú câm ngồi bên cạnh mình, ông ta ra hiệu: 【 Cậu tỉnh rồi 】
Phương Kỳ Kỳ nhìn hoàn cảnh xung quanh, lại là một căn nhà gỗ nhỏ để nghỉ ngơi, người thôn họ Triệu hẳn là xây không ít nhà để nghỉ lúc ra ngoài săn bắn. Phương Kỳ Kỳ nhìn tay bị trói chặt, yếu ớt nói: "...Buông."
Chú câm không có ý tha cho cậu mà nhếch miệng cười lộ ra hàm răng vàng, dùng thủ ngữ nói: 【 Là tôi cứu cậu, cậu làm vợ tôi tôi mới thả cậu 】
Phương Kỳ Kỳ chán ghét nhíu mày, cậu chưa bao giờ cố ý che giấu cảm xúc của mình, cho dù là trước mạt thế hay là sau mạt thế, cậu có năng lực để làm càn, cậu không khách sáo chút nào nói: "Nằm mơ!"
Chú câm không ngừng cười, lại ra hiệu: 【 Lúc vợ trước của tôi mới đến cũng giống như cậu, sau đó còn sinh con cho tôi 】
Ông ta cởi quần Phương Kỳ Kỳ ra, xốc lên cái áo vướng bận, sau đó mắt đăm đăm nhìn hai chân thon dài của Omega, da thịt nõn nà trên eo, hai điểm hồng trên ngực phẳng. Phương Kỳ Kỳ cố nén cảm giác buồn nôn lên tinh thần, nhân lúc chú câm không chú ý, lén sờ dao trong tay áo cắt dây thừng.
Chú câm thưởng thức xong cảnh đẹp, há miệng muốn hôn Phương Kỳ Kỳ. Dây thừng trên tay bị cắt đứt, Phương Kỳ Kỳ cong gối, đá trúng hạ bộ của chú câm, lại dùng đầu đập mũi ông ta làm ông ta chảy máu mũi đầm đìa, mình cũng chóng mặt.
Cậu ném dây thừng ra lại cắt dây thừng trên chân, khi chú câm lấy lại tinh thần nhào lên chân dài đá ông ta ra cửa, nện thật mạnh xuống đất, sau đó cậu dùng hết sức nhào tới đè lại ông ta, lưỡi dao giữa hai ngón tay lóe sáng đâm cổ ông ta.
Trong nháy mắt, một lưỡi kiếm gió nhẹ nhàng đánh trúng lưỡi dao, chỗ mũi đao sắc bén nhất bị gãy một góc. Phương Kỳ Kỳ không vui nhìn người tới, chú câm cũng nhìn sang như nhìn thấy cứu tinh, miệng ô ô a a cầu cứu, chân cũng bị Phương Kỳ Kỳ dọa cho mềm nhũn.
Trên mặt Từ Sầm Quân là vết thương do cành cây xoẹt qua, hắn thấy mặt Phương Kỳ Kỳ tái nhợt, mắt hồ ly luôn linh hoạt lúc này mỏi mệt vô thần, quần áo xốc xếch ngăn chặn chú câm. Trái tim hắn sắp vọt ra ngoài, hắn chậm rãi đi đến cong đầu gối ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng cầm bàn tay kẹp lưỡi dao của Phương Kỳ Kỳ.
Giọng Phương Kỳ Kỳ khàn khàn, lạnh lùng: "Buông ra, tôi muốn giết ông ta."
Phương Kỳ Kỳ tưởng Từ Sầm Quân muốn ngăn cản mình, dù sao sau khi mất trí nhớ Từ Sầm Quân cho tới nay biểu hiện quá mức "văn minh", không hợp với mạt thế đánh chém ác liệt.
Nhưng Từ Sầm Quân lại nói: "Để tôi."
Phương Kỳ Kỳ kinh ngạc nhìn hắn.
Từ Sầm Quân lúc này tỉnh táo lạ thường, hắn cầm tay Phương Kỳ Kỳ nhẹ nhàng tách từng ngón tay cậu ra, lưỡi dao sắc bén không chỉ cắt đứt dây thừng còn cứa vào lòng bàn tay Phương Kỳ Kỳ, pheromone mùi quả vải trong máu tỏa ra.
Từ Sầm Quân khẽ khàng lấy lưỡi dao đi, bảo đảm không làm Phương Kỳ Kỳ bị thương nữa, trong lòng bàn tay ngưng tụ lại một lưỡi kiếm gió, nhẹ nhàng đâm vào giữa trán chú câm, trong vẻ mặt hoảng sợ của ông ta lưỡi kiếm ghim vào đầu. Hắn còn chu đáo tạo một tấm khiên gió để tránh máu tươi tràn ra bắn vào người Phương Kỳ Kỳ, chú câm co quắp vài cái rồi không còn động đậy nữa.
Phương Kỳ Kỳ nhìn Từ Sầm Quân dứt khoát kết liễu chú câm, trong nháy mắt hoảng hốt, như là thấy được đối thủ lúc trước, "Anh khôi phục trí nhớ rồi?"
Từ Sầm Quân lắc đầu, "Không, sao lại hỏi như vậy?"
Phương Kỳ Kỳ bĩu môi: "Vậy sao anh dám giết người?"
"Ông ta đáng chết." Từ Sầm Quân ôm Phương Kỳ Kỳ lên, "Lúc trước tôi... từng giết người đúng không?"
Phương Kỳ Kỳ lại bị hắn mặt đối mặt ôm, nhưng cậu quá mệt mỏi không muốn sửa cái gì, ngoan ngoãn được nâng mông, ôm cổ người đàn ông, vùi mặt nóng bỏng vào cổ Từ Sầm Quân, hàm hồ nói: "Đương nhiên, anh tưởng là thủ trưởng dễ làm vậy sao, có đôi khi không phải anh không muốn giết người sẽ không sao, kẻ thù không chết, người chết chính là anh..."
Từ Sầm Quân cũng hiểu, chẳng qua lúc trước vẫn không thèm nghĩ đến vấn đề này mà trốn tránh, đáy lòng vẫn dùng xã hội văn minh trước mạt thế để khoan dung với xã hội sau mạt thế, cho đến hôm nay hắn mới tỉnh ngộ.
Từ Sầm Quân ôm Phương Kỳ Kỳ người nóng rực trở về thôn họ Triệu. Trên đường, Omega sốt cao miệng lẩm bẩm, Từ Sầm Quân cẩn thận nghe, phát hiện cậu đang mắng hắn.
"Từ Sầm Quân... Đồ khốn... Cứ đối nghịch với tôi... Ưm... trả núi Hắc Kỳ cho tôi..."
Từ Sầm Quân nghe mà như lọt vào trong sương mù, ôm Omega vào lòng để cho cậu thoải mái nằm trên vai mình, nhẹ giọng hỏi: "Trước kia tôi... Đối với cậu không tốt à?"
Phương Kỳ Kỳ hàm hồ oán giận: "Anh có bao giờ... tốt với tôi đâu..."
"Xin lỗi." Từ Sầm Quân mím môi, trịnh trọng đồng ý: "Sau này tôi... Bắt đầu từ bây giờ nhất định đối tốt với cậu."
Phương Kỳ Kỳ lần này thân thể bị thương nặng, trở lại nhà nằm trên giường khó chịu rên rỉ, khi sốt cao pheromone vị quả vải cũng bị mất hương vị ngọt ngào ngày xưa, Từ Sầm Quân tỏa ra một ít pheromone trấn an làm cho Omega bình tĩnh một chút, lại dùng nước ấm lau mặt và cơ thể ướt sũng của Omega.
Lúc lau hắn nghĩ đến vấn đề lúc trước, giới tính thứ hai của Phương Kỳ Kỳ là gì?
Quỷ thần xui khiến, hắn tách hai chân thon dài của Omega, ánh mắt nóng bỏng nhìn giữa chân Omega —— dương v*t thanh tú hồng hào lệch qua một bên, chỗ vốn dĩ phải có tinh hoàn lại thay bằng âm hộ, lúc này bởi vì nguyên nhân tư thế nên mở ra một khe hở nhỏ, lộ ra bên trong hồng hào.
Là Omega liên giới tính.
Từ Sầm Quân xác nhận xong đột nhiên nhận ra mình biến thái cỡ nào, hắn bối rối tay chân đắp chăn cho Phương Kỳ Kỳ, sau đó ngửa đầu nhắm mắt hít sâu, muốn mình bình tĩnh lại, lại bởi vậy mà hít vào càng nhiều pheromone vị quả vải, hạ thân gần như ngay lập tức có phản ứng căng phồng lên.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");