Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nhắm Mắt Theo Liều - Kết Hôn Không Mời Họ Hàng
  3. Chương 14: 14 Căng quá, bị lấp đầy
Trước /36 Sau

Nhắm Mắt Theo Liều - Kết Hôn Không Mời Họ Hàng

Chương 14: 14 Căng quá, bị lấp đầy

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ khi hiểu chuyện Phương Kỳ Kỳ đã biết về thân thế của mình, Phương Viên cũng không che giấu, thậm chí còn chủ động nói cho cậu biết mình lấy được tế bào sinh sản của Phương Tình Tình thế nào, kết hợp với mình ra sao, lại dùng kỹ thuật gì để tiến hành sàng lọc và kết hợp gen, cuối cùng sáng tạo ra tác phẩm "hoàn mỹ nhất".

Đúng vậy, Phương Kỳ Kỳ biết mình đối với Phương Viên là tác phẩm, Phương Viên rất hài lòng về cậu, sự hài lòng này không phải là bởi vì con xuất sắc mà kiêu ngạo, mà là Phương Viên tự mãn với gen của mình.

Bởi vì Phương Viên chính là kẻ điên, một kẻ điên thật sự. Hắn ta có thể bởi vì Phương Tình Tình từ chối tình yêu của mình, vì một câu "Tôi không thích Omega, Beta nam dễ dàng hơn so với Omega" của Phương Tình Tình mà tiến hành cải tạo cơ thể người nghịch thiên. Hắn ta muốn Beta nam không thể sinh dục phát triển khoang sinh sản, hắn ta muốn Beta nam "dễ dàng" trở nên "không dễ dàng".

Phương Kỳ Kỳ cũng không biết quá khứ của Phương Tình Tình và Phương Viên, chỉ biết Phương Tình Tình đã từng là cận vệ của Phương Viên, mà từ đó về sau nhà họ Phương khi chọn cận vệ thân cận không còn xuất hiện Alpha nữa, bất kể nam nữ.

Năm Phương Viên chết, Phương Kỳ Kỳ 12 tuổi, khi cậu vào phòng bệnh nhìn thấy trợ lý dự án cải tạo cơ thể Beta cũng ở đó. Phương Viên đã gầy đến độ không còn hình người, chỉ có đôi đôi mắt lóe lên ánh sáng điên cuồng, hắn ta rất tiều tụy, giọng suy yếu: "Dự án đã bước vào giai đoạn lâm sàng trên cơ thể người, mày phải hoàn thành dự án đến cùng."

Phương Kỳ Kỳ nhớ rõ lúc đó mình mặt không chút đổi sắc, nội tâm cũng không hề gợn sóng, phản ứng của cậu như trong dự đoán của Phương Viên, hắn ta cười nhạt, "Mày rất giống tao, không hổ là gen của tao, khụ khụ..." Phương Viên nhắm mắt lại, thong thả nói: "Tao không phải không có biện pháp dự phòng... Omega hoàn mỹ nhất của tao."

Phương Kỳ Kỳ bị tiêm một liều thuốc rồi bị nhốt vào phòng cách ly, tất cả đồ trong phòng cách ly đều được bọc bằng vật liệu mềm mại đàn hồi, trên tường có gắn máy đo nồng độ pheromone, trong phòng vang lên tiếng nói lạnh như băng của trợ lý dự án: "Vật thí nghiệm số 001, bắt đầu thí nghiệm phát tình."

Bình thường ABO khoảng 16 tuổi mới phân hóa, Phương Kỳ Kỳ từ nhỏ đã biết mình sẽ phân hoá thành Omega, nhưng lúc này 12 tuổi vẫn chưa phân hoá, cậu lại có thể cảm nhận được sự đau đớn khi phát tình. Cậu nghĩ đến liều thuốc trước khi vào phòng cách ly, che tuyến thể nóng lên ở gáy, co người trên đất rên đau.

Không giống với phát tình của Omega bình thường, kỳ phát tình của Phương Kỳ Kỳ vừa nhanh vừa mạnh mẽ, kèm theo cơn đau tận xương, là ham muốn với Alpha từ trong gen. Pheromone của cậu tỏa ra gần như điên cuồng, đau đớn muốn mà không được làm cho mỗi một tế bào toàn thân đều đau, giống như có ngàn vạn cây kim đâm khắp người.

Cậu nhìn máy đo nồng độ pheromone trên tường, lúc này nồng độ đã vượt qua giá trị cao nhất khi Omega bình thường phát tình rất nhiều lần.

Trong phòng vang lên giọng Phương Viên: "Nồng độ này, cho dù là Alpha cấp S đến đây cũng không chịu nổi, khụ khụ... Không hổ là gen mà tao sàng lọc được, biểu hiện rất tốt, khụ khụ khụ... Vẫn chưa đến lúc cao trào phát tình, vẫn còn khụ khụ... vẫn còn cao hơn nữa..."

Phương Kỳ Kỳ lúc này người giống như ngâm trong nước, đã gần như mất lý trí, phản ứng mãnh liệt đến độ cậu gào khóc chảy nước mắt, cậu muốn móc tuyến thể ra, nhưng tuyến thể ảnh hưởng đến chức năng cơ thể, nhất là não, một khắc mất đi tuyến sinh dục cơ thể sẽ bắt đầu già nua, não sẽ yếu đi đầu tiên, trí lực giảm sút biến thành kẻ ngốc.Cậu nghĩ, cái đầu thông minh của mình sao có thể lãng phí được.

Không biết qua bao lâu, mạch máu trên cánh tay nhói đau, chất lỏng lạnh lẽo bị đẩy vào trong huyết quản, cảm giác khô nóng bắt đầu giảm bớt. Khi cậu tỉnh lại lần nữa, Phương Viên đã hóa thành tro, trợ lý ôm hũ tro cốt đưa cho cậu, lịch sự nói: "Cậu Tiểu Phương, kỹ sư trưởng Phương bảo tôi truyền đạt lại hai câu, ông ấy nói "Tìm cơ hội trộn tro cốt của tôi vào cơm của Phương Tình Tình"."

Phương Kỳ Kỳ đang muốn nhíu mày, lại nghe trợ lý nói: "Đùa thôi."

Trợ lý mặt không đổi sắc thuật lại: "Câu vừa rồi cũng là câu kỹ sư trưởng Phương nói, đã hết."

Phương Kỳ Kỳ im lặng hai giây, nhận hũ tro trong tay trợ lý.

Số thuốc ức chế Phương Viên để lại cho cậu chỉ đủ để cậu dùng đến 22 tuổi, vốn chắc là đủ, nhưng Phương Viên không thể ngờ sau khi hắn ta chết chưa đến nửa năm đột nhiên tiến đến mạt thế, làm cho tiến độ thí nghiệm bị chậm lại nhiều năm, cũng khiến cho số thuốc ức chế của cậu chỉ còn lại một ít.

Sau lần thí nghiệm phát tình đó Phương Kỳ Kỳ mơ một cơn ác mộng thật dài, trong mơ cậu co rúm trên đất, mỗi một lỗ chân lông chảy mồ hôi trên người đều đang tỏa ra pheromone vị quả vải hấp dẫn, tuyến thể dùng sức quá độ nóng đến độ đau đớn. Trong lúc hôn mê, cậu ngửi thấy được pheromone Alpha nhiều thành phần pha tạp, mang theo tính công kích mãnh liệt, phát ra những thông điệp hung hăng và chiếm hữu.

Thối chết đi được.

Cậu nhíu mày, bên tai vang lên tiếng la nóng nảy của Triệu Lê: "Anh Thất Thất, anh Thất Thất! Anh tỉnh lại đi!"

Phương Kỳ Kỳ nỗ lực mở mí mắt, đúng lúc thấy cửa phòng đóng chặt bị Alpha hung hăng phá ra, Alpha hai mắt đỏ ngầu đã sớm mất trí, dùng ánh mắt hung tợn lao về phía Phương Kỳ Kỳ. Triệu Lê chắn trước người Phương Kỳ Kỳ, phóng ra vài lưỡi kiếm gió, nhưng Alpha kia như là không cảm thấy đau, mùi máu ngược lại kích thích thú tính, gã ngưng tụ một quả cầu hất Triệu Lê đập mạnh vào tường.Ai ngờ phía sau lại có thêm một tên Alpha phát cuồng xông vào, hai tên Alpha xông vào đánh nhau. Càng ngày càng nhiều Alpha bị pheromone Omega cao cấp nhất thu hút gia nhập hàng ngũ tranh đoạt, máu tươi văng đầy sàn nhà.

Phương Kỳ Kỳ nhịn đau, lạnh lùng nhìn tất cả trước mắt. Đám Alpha như là những con cừu đực tranh đoạt quyền giao phối, dùng những chiếc sừng to và sắc bén đâm nhau đến khi mày chết tao sống.

Cậu nhắm mắt lại, không thể nào khống chế pheromone vô hạn đang tỏa ra, mùi quả vải trong veo đã nồng đến độ như thể đường fructose.

Triệu Lê là Beta không ngửi thấy mùi pheromone, nhưng cô phát hiện sự khác thường ở hiện trường. Cô khó khăn bò đến bên cạnh Phương Kỳ Kỳ, chưa từng gặp cảnh này nên người cô hơi run, lại dũng cảm che chắn trước người Phương Kỳ Kỳ, "Anh Thất Thất đừng sợ, em sẽ bảo vệ anh."

"Dùng lưỡi kiếm gió cấp một của em để bảo vệ anh?" Phương Kỳ Kỳ bật cười, "Anh không biết em cũng có dị năng."

Triệu Lê nhỏ giọng giải thích: "Xin lỗi anh Thất Thất, em không cố ý lừa anh, em chỉ là không muốn để người khác biết."

"Người khác ý là người thôn họ Triệu? Để những người ngoài lỗ mãng thân phận không rõ nhưng thực lực mạnh hơn quay về thôn, muốn mượn tay chúng để giết người dân trong thôn sao?"

Triệu Lê nhìn Phương Kỳ Kỳ nhẹ nhàng bóc trần ý định của mình, lòng sợ hãi. Chuyện mà cô tự cho là che giấu rất kỹ, thật ra đã bị Phương Kỳ Kỳ liếc mắt một cái nhìn thấu.

Triệu Lê im lặng, mắt to màu đen trống rỗng, "Anh Thất Thất, ngày đầu tiên gặp anh và chú Từ là ngày giỗ của mẹ em. Triệu Tư Minh không thích em nhắc đến mẹ, rạng sáng em lén chạy ra cúng bái. Người thôn họ Triệu không phải thứ tốt gì, số người chúng làm hại trong mạt thế đã không đếm được nữa. Lần này Triệu Tư Minh dẫn em đến chợ cũng là vì bán em đi. Người thôn họ Triệu đều đáng chết."

Mặt Phương Kỳ Kỳ ửng hồng không bình thường, cậu nghiêng đầu nhìn cô, "Cho nên Từ Sầm Quân đồng ý giúp em?"

Triệu Lê gật đầu rồi lại lắc đầu, "Chú Từ chỉ bảo em xác nhận một chuyện, chú ấy tìm được một chiếc giày ở sườn núi chỗ anh té xuống. Chú ấy nghi ngờ là của Triệu Tư Minh, quả thật em tìm được một chiếc giày giống như vậy ở nhà. Chú Từ đồng ý giúp em giết Triệu Tư Minh, nhưng chú ấy không biết em muốn làm cho cả thôn họ Triệu biến mất."

"Ha... Có lẽ có một ngày em sẽ làm được, nhưng diệt một thôn họ Triệu vẫn còn vô số "thôn họ Triệu" khác. Thời đại mạt thế chính là cá lớn nuốt cá bé, bây giờ em vẫn chưa có sức để thực thi công lý..." Phương Kỳ Kỳ nói xong mệt mỏi nhắm mắt lại tựa vào tường.

Phương Viên từng nói pheromone của cậu gần như xứng đôi với tất cả Alpha. Nhưng độ phù hợp pheromone là hai chiều, pheromone của cậu có sức dụ dỗ trí mạng với đa số Alpha, nhưng không có nghĩa ngược lại pheromone Alpha có sức hấp dẫn với cậu. Pheromone Alpha có độ phù hợp thấp đối với Phương Kỳ Kỳ tựa như nước hoa rẻ tiền nồng nặc làm đầu cậu đau như búa bổ, tứ chi vô lực.

Triệu Lê sững sờ ngồi bên, suy nghĩ những lời Phương Kỳ Kỳ nói, thấy cậu lại mê man đi, sợ cậu xảy ra ngoài ý muốn nên cô kêu cậu đừng ngủ.

Phương Kỳ Kỳ cũng không muốn, nhưng thật sự rất đau. Cậu thà mất ý thức còn hơn, Alpha ẩu đả trong phòng đều là một đám dã thú mất trí, chỉ muốn quyết định người thắng để đánh dấu chiến lợi phẩm, không chút kiêng kỵ tỏa ra pheromone tràn ngập công kích. Phương Kỳ Kỳ bị lượng lớn pheromone Alpha làm người run rẩy, giọt lệ bất giác rơi xuống khóe mắt. 

Giờ phút này cậu vô cùng hoài niệm mùi linh sam lạnh như băng nhưng sạch sẽ kia. Như là xuất hiện ảo giác, dường như cậu ngửi thấy mùi hương trong trí nhớ, không ôn hòa và bình tĩnh giống lúc thường mà kèm theo hơi lạnh sắc bén, mùi đó vòng qua Phương Kỳ Kỳ, hung hăng ngăn chặn Alpha ở đây.

Phương Kỳ Kỳ mông lung mở mắt, nhìn thấy vành mắt đỏ ngầu của Từ Sầm Quân, đột nhiên xót mũi, trong lòng cảm thấy tủi thân.

Một giây kế tiếp cậu được bế lên bằng tư thế quen thuộc. Cậu hít mũi một cái, ôm chặt bả vai dày rộng của Alpha, mũi kề bên tuyến thể ở gáy người đàn ông không ngừng ngửi mùi linh sam dễ ngửi, hơi thở ướt nhẹp phả vào tuyến thể người đàn ông, cổ họng vang lên tiếng nức nở như cún con, như là đang nén giận "Sao giờ anh mới đến".

Từ Sầm Quân xoa gáy cậu giống như đang an ủi, giọng hắn kiềm chế nhẫn nại: "Thu pheromone lại, cậu có biết mùi của cậu nồng thế nào không, Alpha cả căn cứ bị cậu thu hút đến rồi."

"Không thu được..." Phương Kỳ Kỳ dùng đôi mắt ướt nhẹp nhìn hắn: "Có phải tôi muốn đâu."

Từ Sầm Quân hết cách, hắn nhìn Triệu Lê, tiện tay ném một cái túi cho cô, "Đồng ý với cô."

Triệu Lê nhìn thấy cái túi dính máu mà ngẩn ra hai giây, sau đó tay run run mở ra, quả nhiên là đầu của Triệu Tư Minh. Đầu tiên là cô bật cười, lại ôm đầu gào khóc.

Từ Sầm Quân vốn không muốn giải quyết Triệu Tư Minh dễ dàng như vậy, nhưng sau khi quay lại phòng nhìn thấy cửa sổ mở ra và căn phòng không có một bóng người, hắn hiểu ra là bị trúng chiêu. Hắn lập tức ngăn cản Triệu Tư Minh đang định quay về, sau khi biết được anh ta cùng chủ căn cứ bán Phương Kỳ Kỳ và Triệu Lê, hắn tức giận không thể kiềm chế, dùng lưỡi kiếm gió cắt đầu Triệu Tư Minh rồi đem đi trước mặt người thôn họ Triệu.

Trong căn cứ không có người dị năng nào ngăn được Từ Sầm Quân, hắn chạy thẳng đến chỗ pheromone vị quả vải nồng nhất. Pheromone Omega nồng độ cao đã sớm làm cho Alpha ở đây mất lý trí. Từ Sầm Quân cũng giết đỏ cả mắt, bản năng Alpha khiến hắn giết tất cả người cạnh tranh, chỉ có gen của mình mới có tư cách kéo dài, rót pheromone của mình vào tuyến thể Omega, hung hăng đánh dấu, chiếm lấy Omega.

Nhưng khi nhìn thấy Phương Kỳ Kỳ cuộn tròn người, nội tâm hung hăng lại mềm mại. Từ Sầm Quân ôm Phương Kỳ Kỳ, một tay kéo Triệu Lê, thật nhanh rời đi nơi đây.

Ngoài trụ sở có một đội ngũ thật dài, toàn là người đến tham dự hội chợ nhưng căn cứ đang loạn lên, họ chỉ đành đứng tại chỗ xem tình huống.

Vài chiếc xe tải màu trắng tinh, thân xe có biểu tượng tia chớp màu đen đỗ trong tuyết, mấy người đàn ông cao to đang tựa vào xe tải nói chuyện phiếm:

"Cường tử nói ngửi thấy mùi Omega, mày có ngửi thấy không?"

"Nếu tao ngửi được thì tao không phải là Beta nữa. Chậc, đi một tiếng rồi, Cường tử cấp bốn rồi không đến mức không giải quyết được đúng chứ?"

"Chắc là không, thủ trưởng ở chỗ này cao nhất chỉ mới đầu cấp bốn, Cường tử là đỉnh cấp bốn, nếu không phải tiện đường thì anh ta mới lười hộ tống chúng ta đến trao đổi vật tư đấy."

"Này! Khỉ ốm, đi đâu thế?"

Người bị gọi là khỉ ốm là một người đàn ông gầy gò rón rén, ông ta bị hỏng một mắt, cười gượng: "Tôi muốn đi xả nước, các đại ca..."

Một tên đàn ông cao to "Chậc" một tiếng, "Đi đi, đừng giở trò, ông chủ đã trả rất nhiều tiền để mua chúng tao và mày, dám qua mắt thử xem, cẩn thận khó giữ được cái mạng nhỏ đấy."

Người đàn ông gầy gò đẩy kính mắt, lấy lòng cười với người đàn ông cao to dẫn đầu.

Đột nhiên, một cơn gió đánh úp lại, một người cao lớn tay phải ôm một người, tay trái xách một người, mắt đánh giá xe tải. Chọn xong cái xe mình muốn, hắn lạnh lùng nhìn người đứng đầu: "Chìa khóa."

"Mày là ai?" Nhìn thấy người đến không có ý tốt, người cầm đầu lập tức phản kích, một con rồng lửa bay lên không trung nhắm thẳng vào người đàn ông, nhưng lúc sắp trúng mục tiêu bị một cái khiên gió đột nhiên xuất hiện hóa giải, ngọn lửa bị gió cuốn vào tụ lại thành một quả cầu tròn phóng ngược lại. Bị mình dị năng cầu lửa đánh trúng, gã ta phun ra một ngụm máu tươi té xuống đất.

Từ Sầm Quân không kiên nhẫn nói: "Chìa khóa."

Những người còn lại thấy đồng bọn mạnh nhất ở đây không chịu được một kích, không có lòng phản kháng, run rẩy tìm chìa khóa, đột nhiên khỉ ốm đeo kính kia gào to: "Đừng cho hắn ta chìa khóa chiếc xe tải kia, bên trong có máy phát điện chính, có thể duy trì chuyển động và mức tiêu thụ năng lượng của xe!"

Từ Sầm Quân nhìn người đàn ông gầy gò đang nhìn hắn đầy hy vọng, lại nhìn mấy người đàn ông hận không thể bóp chết ông ta, hiểu biết sơ qua về quan hệ của mấy người này, ra lệnh: "Lấy xe tải mà ông ta nói." Rồi nói với người đàn ông gầy gò: "Ông, đi lấy chìa khóa lái xe."

Người đàn ông gầy gò còng lưng ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm chìa khóa, xông lên muốn đoạt lấy chìa khóa, một tên cao lớn rút dao ra muốn giết ông, lại bị kiếm gió cắt đứt lưỡi dao đâm vào tay, hắn ta hét thảm một tiếng.

Người đàn ông gầy gò thành công lấy chìa khóa ngồi vào ghế lái, Từ Sầm Quân mở thùng xe tải, bên trong quả nhiên là một cái máy phát điện, còn có một số đồ cắm trại. Hắn ném Triệu Lê vào, mình thì ôm lấy Phương Kỳ Kỳ ngồi vào ghế lái phụ, mắt nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu xem những kẻ khác có định cản trở không, chờ xe lái ra khỏi phạm vi tầm mắt mới buông lỏng cảnh giác.

Người đàn ông gầy gò vừa lái xe vừa tự giới thiệu: "Chào cậu, tôi tên là Hứa Bách, 45 tuổi, là kỹ sư công trình điện, cậu... Cậu xưng hô thế nào..."

Đợi lâu cũng chưa thấy đáp lại, Hứa Bách liếc nhìn thoáng qua.

Trời ạ, hiện tại thanh niên đều phóng khoáng như vậy sao, ở ghế lái phụ liền, liền...

Từ Sầm Quân không phải không nghe được, nhưng thật sự không thể phân tâm đáp lại Hứa Bách. Cho dù chính hắn hay là Phương Kỳ Kỳ hiện tại đều đã rơi vào trạng thái phát tình, nhất là Phương Kỳ Kỳ. Cậu mềm mại dán vào người hắn, dùng gương mặt nóng lên cọ cổ hắn, dùng đầu lưỡi ướt át liếm tuyến thể ở gáy, còn... Còn không biết xấu hổ tỏa ra pheromone với ý đồ quyến rũ.

Từ Sầm Quân mặt đỏ tai hồng, hô hấp dồn dập, huyết dịch cả người hướng xuống hạ thân, trong mũi toàn là mùi quả vải ngọt đến chảy cả nước. Từ Sầm Quân đếm hạt Phật châu trên tay niệm kinh thư mới miễn cưỡng duy trì lý trí, sai bảo: "Tìm một chỗ qua đêm."

Hứa Bách lái gần một tiếng, tìm được một khu phế tích không người ở. Từ Sầm Quân dùng dị năng thoải mái đuổi đi một con kỳ nhông cấp ba cố thủ ở đó, sau đó ôm Phương Kỳ Kỳ xuống xe.

Hứa Bách theo sát phía sau, nhưng lúc xuống xe đột nhiên ông cảm giác được không khí xung quanh như là đọng lại, phổi ông không hít được chút không khí nào. Ông đỏ mặt lên "A a" không phát ra được thanh âm nào, trước khi thiếu oxi không hít thở nổi không khí lại bắt đầu lưu động. Ông quỳ trên đất thở dốc, phát ra âm thanh như ống bễ trong phổi, chưa từng cảm thấy không khí trân quý như thế bao giờ. Ông sợ hãi nhìn Từ Sầm Quân, thề thốt: "Tôi sẽ khụ khụ... Tôi sẽ khụ... Nghe lời... Nghe lời... Tôi không có khụ khụ... Tôi không có dị năng..."

Cùng lúc đó, Triệu Lê xuống xe nhìn thấy hết, mở to hai mắt sững sờ nhìn. Cô như là ngộ ra cái gì, gió chính là dòng khí, nếu có thể hóa thành kiếm gió, gió cuốn, tất nhiên cũng có thể làm cho dòng khí ngưng đọng.

Từ Sầm Quân kiểm tra xong Hứa Bách quả thật không có dị năng, độ nguy hiểm giảm đi nhiều, bảo Triệu Lê canh chừng ông, ôm Phương Kỳ Kỳ vào phế tích cư dân, đá văng một cánh cửa gỗ có dán chữ "囍" (hỉ).

Gia cụ lớn trong phòng đều được cẩn thận bọc plastic, trên tủ đầu giường còn nến long phượng và diêm, như thể chủ nhân giữ lại để sau này quay về, ngay cả ảnh cưới ở đầu giường phòng ngủ cũng được phủ vải mỏng, đáng tiếc mười năm mạt thế trôi qua, giờ đây cảnh còn người mất.

Từ Sầm Quân châm nến ở đầu giường, bóc lớp màng bọc plastic trên gia cụ, đặt Phương Kỳ Kỳ lên giường, sau đó định đi tìm xem trong phòng còn đồ gì không, nhưng hiển nhiên Omega không muốn như vậy.

Dù Phương Kỳ Kỳ đang phát tình nhưng tay chân vẫn còn sức, cậu quắp chân lên hông Alpha, đẩy Từ Sầm Quân không hề phòng bị xuống giường, cưỡi trên hông hắn, dùng chóp mũi ướt át cọ bờ môi hắn, giọng như thể tràn ngập hơi nước, "Không cho đi..."

Từ Sầm Quân nhắm hai mắt rồi lại mở, trong đôi đồng tử đen đầy nhẫn nhịn: "Không phải cậu không muốn tôi chạm vào cậu sao? Tôi biết cậu rất đề phòng tôi..."

"Anh cũng tự mình biết mình đấy." Đôi mắt hồ ly sáng ngời thông minh của Phương Kỳ Kỳ lúc này đầy sương mù ướt nhẹp. Cậu cười ngây ngô ngậm yết hầu đang lên xuống của Từ Sầm Quân, nói: "Ai cho anh thừa dịp tôi sốt nhìn lén giữa chân tôi, còn lén tuốt súng... Tôi chỉ bị sốt không phải chết, tôi ngửi thấy mùi pheromone của anh..."

"..." Từ Sầm Quân nghẹn lời, gương mặt tuấn tú đỏ lên do tình dục lúc này đầy vẻ bối rối không nói lên lời. Hắn không đáp trả, theo bản năng lại bắt đầu đếm hạt bạch ngọc bồ đề để cho mình bình tĩnh, lại bị một bàn tay đè lại.

Phương Kỳ Kỳ chậm rãi gỡ vòng tay bạch ngọc bồ đề xuống, sau đó khẽ thở dốc, dùng đôi môi đỏ mọng mềm mại chậm rãi dán lên môi Từ Sầm Quân, nói nhẹ bẫng: "Làm tôi."

Thời khắc chuỗi hạt Phật rời khỏi tay như thể đem theo lý trí của Từ Sầm Quân đi, hắn ôm Omega xoay người đè Phương Kỳ Kỳ xuống dưới thân, xoa mông Omega ấn vào hạ thân đang sưng lên của mình, ma xát như vậy cũng khiến hai người sảng khoái kêu rên.

Phương Kỳ Kỳ "Ưm" một tiếng, giống mở ra chốt mở gì đó, hai chân chủ động kẹp chặt hông Từ Sầm Quân, lại dùng âm hộ ngứa ngáy cọ vật cứng của Alpha, vặn vẹo cọ xát thích thú.

Từ Sầm Quân nhịn đến độ sắp nổ tung, nhưng vẫn kiên trì hỏi: "Em thích tôi không?"

Nói hắn cổ hủ cũng được, bảo thủ cũng vậy, với nhân sinh quan đối nhân xử thế của hắn, làm loại chuyện thân mật này không thể không thích chút nào.

Phương Kỳ Kỳ khó chịu chảy nước mắt, đầu óc trong kỳ phát tình đã không tỉnh táo như bình thường. Cậu chỉ biết là người trước mắt có thể cho cậu cái gì làm cho cậu không khó chịu như vậy nữa, nhưng hắn vẫn lề mề lần mần. Mẹ nó, đối thủ không đội trời chung không muốn cậu sống tốt.

Từ Sầm Quân lại hỏi một lần, lần này Phương Kỳ Kỳ khó chịu hít mũi mắng hắn: "Tôi ghét anh." Lại ôm cổ người ta nức nở nói: "Không ghét như lúc trước."

Lúc này Từ Sầm Quân mới cười, cúi người hôn mắt hồ ly hồng hồng, hôn nước mắt chảy xuôi, "Ừ."

Ngoài phòng lại bắt đầu có tuyết rơi, trong phòng không khí nóng bỏng, quần áo rơi vãi đầy đất, ánh nến lung linh hắt bóng hình hai người lên tường.

Hai người một người cường tráng một người mảnh mai kề sát nhau, Omega người phấn hồng hất cằm lên chủ động hùa theo nụ hôn của người đàn ông, si mê quấn quít, phát ra tiếng nước dính nhớp.

Từ Sầm Quân thở hổn hển ngẩng đầu, còn bị Omega dưới thân ôm cổ đè xuống, hôn cằm và yết hầu. Omega trong kỳ phát tình không nói lý mắt đỏ lên đòi hôn, mút nước miếng của hắn, liếm mồ hôi của hắn, hấp thu pheromone Alpha vị linh sam để trấn an mình.

Từ Sầm Quân đành phải dùng một tay túm hai tay Phương Kỳ Kỳ đưa lên đầu, trong đồng tử đen phản chiếu hình ảnh Omega đang mất trí, hắn bất đắc dĩ nói: "Đừng nóng vội, Kỳ Kỳ."

Từ Sầm Quân cũng khó chịu, nhưng hai lỗ nhỏ dưới thân Phương Kỳ Kỳ thật sự là quá nhỏ, mềm mại hồng hào, dù trong kỳ phát tinh nước lênh láng nhưng Từ Sầm Quân vẫn sợ làm rách, kiên nhẫn nới lỏng cho cậu.

Lỗ sau của Phương Kỳ Kỳ dần nới lỏng do những ngón tay, lỗ thịt ấm áp mút thật chặt ngón tay.

Phương Kỳ Kỳ bất mãn bị túm tay, trong đôi mắt xinh đẹp lại ầng ậc nước mắt, "Muốn... Muốn... ưm a ~ a..." đôi mắt cậu phủ đầy sương mù, lúc ngón tay đâm vào lỗ sau cậu thoải mái run lên, lại bắt đầu thở hổn hển.

Thấy nới lỏng xong, Từ Sầm Quân túm lấy mắt cá chân của Omega, tách hai chân trắng dài ra quỳ vào giữa, sau đó đỡ dương v*t từng chút từng chút nhẹ nhàng đâm vào lỗ sau ướt nhẹp của Omega. Đợi cho quy đầu có thể đâm hết vào, hắn đè lại mông thịt của Omega, từng chút một ấn dương v*t vào sâu bên trong.

"Ha ~" Phương Kỳ Kỳ rên một tiếng, mắt mở to, "Ưm... Căng quá... đầy quá... ưm ưm... Bị lấp đầy..."

"Ha... chặt quá..." dương v*t của Từ Sầm Quân nảy lên, sướng đến độ phải hít một hơi, ra vào vài lần, xác nhận Phương Kỳ Kỳ đã thích ứng liền bóp eo nhỏ của Omega ưỡn lưng làm, càng ** càng dùng sức, đến khi đâm hết dương v*t vào lỗ sau, bạch bạch bạch đâm mông trắng nõn thành đỏ bừng, miệng Omega không ngừng sảng khoải kêu rên.

"Ưm a ~ thoải mái ~ a... A a a... ưm... thoải mái... vẫn muốn... ưm vẫn muốn... ưm... muốn dương v*t lớn làm chết tôi... ưm a ~"

Phương Kỳ Kỳ lắc mông chủ động hùa theo tiết tấu của dương v*t. Từ Sầm Quân bị hành động phóng đãng và lời nói dâm đãng của cậu kích thích, dương v*t lại to thêm. Hắn nghe lời nói dâm đãng của Phương Kỳ Kỳ, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng có vẻ thẹn thùng, làm như thể người đang đâm người ta không phải hắn.

Phương Kỳ Kỳ từ nhỏ đã thông minh, tri thức gì cũng từng đọc, chỉ là xem có cần hay không và dùng trong trường hợp nào thôi, trong lúc kích thích này mấy câu nói dâm há miệng là nói được, cái gì mà "Anh ơi", cái gì mà "muốn dương v*t lớn làm chết tôi" thốt ra được hết.

Từ Sầm Quân đỏ tai hoàn toàn không biết nên đối đáp thế nào, chỉ biết càng làm càng mạnh, rốt cuộc không nhịn được hung tợn cúi người hôn cái miệng líu ríu không ngừng của Omega, quấn lấy đầu lưỡi cậu, sau đó nhịn nửa ngày mới nói một câu: "Sao em dâm như vậy."

Phương Kỳ Kỳ bị ** sướng, đâu quan tâm hắn nói thế nào, xung đột lúc trước dù có nhiều đi chăng nữa, hiện tại chỉ còn lại một suy nghĩ dương v*t của đối thủ không đội trời chung dùng rất tốt.

Lỗ nhỏ ấm áp phun ra nuốt vào dương v*t to, khi quy đầu ma xát điểm G ở tuyến tiền liệt, Phương Kỳ Kỳ sướng điên, mắt hồ ly mở to, run rẩy cao trào, dương v*t phấn hồng bắn ra chất lỏng màu trắng, toàn bộ bắn lên ngực và cằm Từ Sầm Quân.

Từ Sầm Quân bị lỗ nhỏ co rút cao trào kẹp, không chịu nổi ** thêm hơn mười lần, cuối cùng đâm cả dương v*t vào trong lỗ, chỉ còn lại hai tinh hoàn to tròn ở ngoài, quy đầu phun ra tinh dịch nồng tận sâu bên trong.

Cao trào qua đi, mùi quả vải và mùi linh sam quện vào nhau, ngọt ngào và lạnh lẽo quấn quýt, độ nồng pheromone không giảm chút nào.

Phương Kỳ Kỳ hoàn hồn từ cao trào, lỗ sau ăn được pheromone Alpha càng thêm đói khát co rút, hơn nữa một cái lỗ khác chưa được đến thăm hỏi nước chảy đầm đìa, hé ra khép vào ướt át.

Phương Kỳ Kỳ ôm hai chân mình tách ra hai bên, tách hai môi lớn trắng nõn ra, lộ ra âm hộ đói khát, kẹp chặt dương v*t đang bắn tinh ở lỗ sau của mình, dụ dỗ: "Ưm... Vẫn muốn... Muốn bắn vào khoang sinh sản... Đằng trước cũng muốn... ưm... đâm vào..."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /36 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] Ma Thổi Đèn

Copyright © 2022 - MTruyện.net