Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hôm nay Từ Sầm Quân như thường đưa Phương Kỳ Kỳ đến bệnh viện, khi rời khỏi bệnh viện hắn như là dự cảm được điều gì, quay đầu nhìn ra phía sau —— trong đại sảnh bệnh viện huyên náo, trừ nhóm người xếp hàng khám bệnh và người dị năng bị thương hùng hùng hổ hổ, không có gì khác thường.
Hắn bình tĩnh dời mắt, chậm rãi đi ra cửa bệnh viện.
Sau khi hắn rời đi, một bóng người mới chậm rãi ló ra từ trong góc, ánh mắt theo bóng dáng hắn dời về phía tòa nhà bệnh viện.
Hành lang khu nội trú nồng nặc mùi nước khử trùng.
Thủ vệ ngụy trang thành người bệnh duỗi người, mở cửa sổ hành lang ra hít thở một chút không khí trong lành, thuận tiện gật đầu chào hỏi đồng đội ở tầng dưới.
Họ tổng cộng có năm người được bố trí để canh chừng Phương Kỳ Kỳ, nói đúng ra là theo dõi Phương Kỳ Kỳ, ba người ở ngoài ngụy trang thành thân phận bất đồng, còn hai người ở một nơi bí mật gần đó tùy thời giúp đỡ.
Bố cục trông coi nghiêm ngặt này bị người có tâm quan sát thu hết vào mắt.
Thủ vệ hít thở không khí xong, lại ngồi xuống ghế dài trên hành lang, giả vờ giơ một quyển sách ngược, thật ra nhìn chằm chằm từng chuyển động ở cửa phòng bệnh.
Một người đàn ông mặc áo bệnh nhân đi ngang qua, anh ta ngẩng đầu một cái là hoảng sợ. Người đi ngang qua này có gương mặt âm dương, nửa bên kia đầy vết bớt màu đen, hai đồng tử là màu xám tro kì dị, trông có vẻ không giống người châu Á.
Thủ vệ chậc chậc hiếu kỳ, nhìn thấy người đàn ông mắt xám tro tiếp tục đi qua hành lang, khi đi ngang qua phòng bệnh, cửa mở, vài giọng nói vang lên:
"Bác đi xem hộ lý có đổi thuốc không."
"Bác Hứa ơi, cháu muốn xuất viện, cháu đã khỏe rồi, thật đấy! Anh Thất Thất tốt nhất, anh khuyên bác Hứa và chú Từ giúp em đi, em nằm các đốt ngón tay rỉ sắt luôn rồi, người sắp mốc meo luôn, anh Thất Thất ~"
"Anh không tốt, đừng đổ vỏ cho anh, em nằm thành cây nấm cũng phải nằm nghỉ ngơi, đừng chơi xấu."
Hứa Bách nghe đối thoại của họ, cười ha ha mở cửa, đúng lúc thấy đầu kia hành lang có hộ lý đẩy xe thuốc tới và người đàn ông mắt xám tro đi ngang qua.
Người đàn ông mắt xám tro nghe thấy giọng nói quen thuộc thoáng bước nhanh hơn, liếc mắt qua cửa phòng bệnh thấy được bóng người tìm đã lâu. Gần như anh không khống chế được vọt vào đem người đi, nhưng hai thủ vệ một trước một sau trên hành lang đang theo dõi từng cử động của anh, trong bóng tối không biết còn bao nhiêu người.
Chỉ trong một giây, hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ lướt qua trong đầu anh. Anh đè nén tâm trạng kích động, đi qua phòng bệnh như thường, lướt qua hộ lý đẩy xe thuốc, rời khỏi tầng dưới con mắt cảnh giác của thủ vệ.
Trong phòng bệnh, hộ lý đẩy xe vào, thành thạo thay thuốc cho Triệu Lê. Ngay khi cô cúi đầu lấy đồ đột nhiên nhìn thấy một vật kim loại màu bạc có kích thước bằng quả trứng trên tay, trông giống hình một con mèo, một nửa mặt mèo được đánh nhám, trông giống như là vằn, hộ lý cầm lên, hỏi: "Đây là đồ mọi người vừa để vào sao? Lúc tôi đến không có, đằng sau khắc chữ này, tiểu, hắc, bạch?"
Phương Kỳ Kỳ ngẩn ra, lấy vật trong tay hộ lý, giọng lớn hơn bình thường: "Tôi xem thử!"
Con mèo được làm rất sinh động, ngay cả râu cũng được khắc, lật sang mặt trái quả nhiên có khắc ba chữ "Tiểu hắc bạch".
Tiểu hắc bạch là con mèo cậu nuôi lúc năm tuổi, lúc năm tháng đã chết bởi vì dịch bệnh ở mèo. Cũng chính bởi vì bớt trên mặt Phương Bạch Mặc giống với vằn trên người mèo cho nên lúc chọn cận vệ cậu mới chọn Phương Bạch Mặc, mà cái tên "Bạch Mặc" này cũng là để tưởng nhớ tiểu hắc bạch.
Chuyện này hiện tại người trên thế giới biết chỉ có cậu và Phương Bạch Mặc.
Bạch không chết, còn tìm thấy cậu!
Phương Kỳ Kỳ kích động ngồi không yên, đứng lên muốn ra ngoài tìm người, Triệu Lê nhìn cậu: "Anh Thất Thất đi đâu vậy?"
"Anh đi ra ngoài một chút." Phương Kỳ Kỳ bỏ lại một câu, tay đã đặt ở chốt cửa, ngay lúc đó, cửa phòng bị người đẩy ra ——
Khuôn mặt lo lắng của Từ Sầm Quân nháy mắt thả lỏng trong nháy mắt nhìn thấy Phương Kỳ Kỳ, hắn tiến lên ôm cậu vào trong lòng.
Buổi sáng, Từ Sầm Quân rời đi bệnh viện lên xe xử lý công việc, không ngờ Lý Diệp gửi đến một tin xấu. Gián điệp trong căn cứ Trường Thanh báo lại, sau khi tiểu đội Di Không của căn cứ trung ương đến Trường Thanh, Phương Bạch Mặc đã nhiều ngày không xuất hiện ở căn cứ Trường Thanh, có vẻ người đã rời khỏi căn cứ.
Từ Sầm Quân nhận được tin tức nhanh chóng quay về bệnh viện, bước chân hắn vừa nhanh vừa vội, lúc lên cầu thang va phải một người bệnh. Hắn áy náy nhìn đôi mắt xám tro, vội vàng nói xin lỗi rồi chạy về phòng bệnh.
Phương Kỳ Kỳ thấy Từ Sầm Quân mới đi đã quay lại, ngây ngẩn cả người, "Anh không đi săn thú à?"
Từ Sầm Quân mặt không đổi sắc, "Hôm nay thời tiết không tốt, có thể có có bão tuyết nên tạm dừng một ngày."
"Vậy à..." Phương Kỳ Kỳ nhìn Từ Sầm Quân, siết con mèo kim loại trong tay, trái tim đang nóng nảy chợt bình tĩnh lại.
Với sự ăn ý nhiều năm nay giữa cậu và Phương Bạch Mặc, nếu anh đến đây nhưng không xuất hiện ở trước mặt cậu mà thông qua phương thức mơ hồ này để truyền tin cho cậu, vậy chứng minh gần đây có thể có gì đó không an toàn.
Hơn nữa tạm thời cậu cũng không muốn anh chạm mặt Từ Sầm Quân. Từ Sầm Quân hiện tại mất trí nhớ căn bản không nhận ra Phương Bạch Mặc, mà quan hệ giữa cậu và Từ Sầm Quân mấy tháng nay đột nhiên tốt lên do nhiều chuyện xảy ra cũng khó nói rõ với Phương Bạch Mặc được. Nếu lỡ miệng, sợ rằng Phương Bạch Mặc phải lấy ra đao lớn chém Từ Sầm Quân thành tám mảnh.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận Phương Kỳ Kỳ bình tĩnh lại, lặng lẽ để con mèo vào trong túi. Nhưng một ngày rõ ràng cậu không yên lòng, vẫn nhớ chuyện gặp mặt Phương Bạch Mặc, buổi tối từ bệnh viện quay lại chỗ ở, đến hôn cũng không tập trung, cho đến khi bị Từ Sầm Quân khẽ cắn đầu lưỡi cậu mới bị đau đánh hắn một cái.
"Đau!" Phương Kỳ Kỳ lườm hắn, liếm đầu lưỡi đỏ lên.
Từ Sầm Quân cúi đầu chạm vào mũi cậu, cố ý nói làm vẻ tổn thương: "Mấy ngày trước em còn nói anh rất thơm ăn rất ngon, bây giờ ngay cả hôn cũng thất thần?"
Phương Kỳ Kỳ nghe hắn nói như oán phu, buồn cười hôn miệng hắn chụt chụt, sau đó nói: "Được chưa?"
Từ Sầm Quân nhướng mày, "Qua loa." Nói xong, hắn hơi cong thắt lưng đè Phương Kỳ Kỳ xuống giường hôn. Phương Kỳ Kỳ được hôn thoải mái, híp mắt rên rỉ, tay trái theo bản năng sờ vào túi quần, bị người đàn ông cầm cổ tay kéo lên đỉnh đầu tiếp tục hôn.
Một nụ hôn làm Phương Kỳ Kỳ sắp thiếu oxi, lúc mơ màng cậu cảm giác được dường như tay Từ Sầm Quân lơ đãng đụng vào túi quần. Cậu cảnh giác mở to mắt, hai chân kẹp lấy thắt lưng hắn, hơi dùng lực xoay người ngồi lên người hắn.
Cậu đẩy áo Từ Sầm Quân lên đến ngực, thở gấp vuốt ve đường cong ngực bụng rắn chắc của hắn, sau đó vừa lắc mông cọ hạ thân mình vào hạ thân hắn, vừa cởi sạch quần áo của mình.
Từ Sầm Quân nuốt nước bọt, trong đôi mắt lửa tình dục đang thiêu đốt, bàn tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Omega: "Kỳ phát tình của em sắp đến rồi."
"Còn mấy ngày nữa." Phương Kỳ Kỳ cởi quần hắn, móc dương v*t nóng bỏng ra. dương v*t của Từ Sầm Quân rất to, sau khi cương lên mà đâm lút cán thì có thể qua rốn.
Phương Kỳ Kỳ cúi người hôn yết hầu hắn, ngửi mùi linh sam dễ ngửi trên người Alpha, nước dâm càng chảy nhiều. Cậu kề lỗ dâm ướt át vào dương v*t, hai môi bé múp míp hồng hào kẹp dương v*t ở giữa, nước dâm làm dương v*t ướt đẫm.
"Ha..." Từ Sầm Quân được cọ sảng khoái, chờ Omega chơi đủ mới ôm cậu, dùng tư thế này xỏ xuyên qua âm đ*o ấm áp của Omega, lỗ nhỏ căng chặt nháy mắt bao bọc dương v*t, mút quy đầu vào trong.
Từ Sầm Quân hôn cái miệng đang hé mở của Phương Kỳ Kỳ, hạ thân hung mãnh ra vào, vừa hôn vừa **, làm nước nhóp nhép không ngừng.
dương v*t của Phương Kỳ Kỳ cọ xát ở cơ bụng của Từ Sầm Quân theo tiết tấu ra vào, Từ Sầm Quân vừa làm vừa vuốt ve dương v*t cậu, ngón tay cái cọ xát miệng niệu đạo nhạy cảm của Omega, miệng còn hỏi: "Còn nhớ lần ở Dược Tuyền không?"
Phương Kỳ Kỳ vừa nghĩ đến là giận, trên mặt ửng đỏ hiện lên vẻ thẹn thùng, bị chơi đùa trước sau khiến giọng khàn khàn, cậu mạnh miệng mắng: "Ưm... a ~ lúc này anh, ha a ~ không được... Không được dùng cỏ kế tuyết đâm vào chỗ đó... ha a a ~"
"Ừ." Từ Sầm Quân cười khẽ, ngoài miệng tuy rằng đồng ý, nhưng thực tế lòng đã nghĩ để Vương Sung đi tìm chút thảo dược thay thế cho cỏ kế tuyết.
Hắn hôn môi Omega, nuốt tiếng rên rỉ vào bụng.
Hai người gần đây đều có việc, buổi tối cũng không tham hoan, chỉ làm một lần rồi ngủ.
Hôm nay không có bão tuyết, thậm chí ngay cả tuyết cũng không có, trên bầu trời còn có vầng trăng sáng.
Trong lòng Phương Kỳ Kỳ có việc, tuy rằng cơ thể mệt chết đi được nhưng không ngủ được. Cậu gối lên cánh tay Từ Sầm Quân, nhìn mặt hắn trầm tư.
Nếu Bạch Mặc tìm được cậu, vậy việc trở về căn cứ Trường Thanh khẳng định đã được sắp xếp ổn thỏa, nhanh hơn nhiều so với đi xe tải gập ghềnh.
Nếu cậu đưa Từ Sầm Quân về căn cứ Trường Thanh, vậy lời nói dối với hắn lúc trước sẽ bị vạch trần, Từ Sầm Quân không chỉ không có chút liên quan gì với căn cứ Trường Thanh, họ căn bản không phải quan hệ bạn bè tốt gì, thậm chí còn là đối thủ sống còn.
Đến lúc đó Từ Sầm Quân có tức giận không? Liệu hắn có còn đối tốt với cậu giống mấy tháng này sao? Liệu hắn có nhớ rõ chuyện đã xảy ra trong mấy tháng này không?
Phương Kỳ Kỳ đột nhiên thấy buồn, cậu nghĩ lại ánh mắt Từ Sầm Quân nhìn mình trước kia, ánh mắt khinh thường và đùa cợt đó rõ ràng cho thấy hắn không thích mình. Nếu Từ Sầm Quân khôi phục trí nhớ, có phải lại quay lại giống lúc trước không?
Phương Kỳ Kỳ nghĩ đến khả năng này, lòng đau xót. Sau khi gặp được Từ Sầm Quân mất trí nhớ đối với mình tốt như vậy, cậu không thể chấp nhận được Từ Sầm Quân ghét mình trước kia.
Nếu... Nếu anh ấy mãi mãi không khôi phục trí nhớ thì tốt rồi.
Phương Kỳ Kỳ buồn bã chui vào trong lòng ấm áp của hắn, Từ Sầm Quân giang hai tay ôm chặt cậu, đợi cậu thở đều mới mở to mắt nhìn xuống đất.
Dưới ánh trăng mờ ảo, trong túi quần trên mặt đất lộ ra một góc kim loại phản xạ ánh sáng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");