Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bệnh viện.
Sau khi Từ Sầm Quân rời đi, Phương Kỳ Kỳ tìm đại một cớ rời khỏi phòng bệnh đi ra hành lang. Cậu làm bộ duỗi người, xoay cổ, quả nhiên thấy trước sau hành lang có hai người. Cậu lại đi lên trước hai bước mở cửa sổ ra, người dưới tầng đang nhìn chằm chằm vội vàng dời mắt.
Phương Kỳ Kỳ lơ đãng nhìn qua, giả vờ thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ hít thở không khí, thật ra quan sát những người đang theo dõi này.
Trái phải hành lang hai người, dưới tầng có thể thấy hai người. Trước đó cậu không cẩn thận quan sát, quanh mình có nhiều người canh chừng như vậy sao? Hơn nữa họ sẽ thay phiên nhau, không ngày nào là cùng một người.
Rốt cuộc là thế lực của kẻ nào, lại muốn làm gì? Bởi vì những người này nên Bạch Mặc không xuất hiện sao?
Phương Kỳ Kỳ chỉ đứng một lát rồi trở lại phòng bệnh, Triệu Lê thấy cậu trở về, nói gì đó với cậu, nhưng Phương Kỳ Kỳ đang chìm trong suy nghĩ của mình không trả lời cô.
"Anh Thất Thất? Anh Thất Thất!"
"Ừ! Nghe đây, em nói đi."
"Hừ, mấy ngày nay anh Thất Thất cứ ngơ ngác mãi." Triệu Lê nhỏ giọng oán trách, bị Phương Kỳ Kỳ nhẹ nhàng gõ đầu, cô cười nói: "Bác Hứa nói em được xuất viện rồi!"
"Nói linh tinh!" Hứa Bách cười ha hả nói: "Tối hôm qua bác sĩ đến khám lại nói cơ bản khỏi hẳn, nhưng nội tạng suy yếu khiến cơ thể suy nhược vẫn phải dưỡng bệnh, có thể ngồi xe lăn đi ra ngoài giải sầu."
"Ồ?" Phương Kỳ Kỳ nhìn xe lăn bên cạnh, cố ý mỉm cười hỏi: "Ở đây có ai muốn đi ra ngoài không?"
Triệu Lê vui mừng giơ cao tay: "Em! Em em em! Em muốn đi ra ngoài nha anh Thất Thất ~"
Phương Kỳ Kỳ mở xe lăn, "Vậy còn chờ gì nữa?"
Hôm nay thời tiết rất đẹp, không có tuyết rơi ánh nắng cũng ấm áp, rất hợp để ra ngoài tản bộ. Triệu Lê nằm hơn 20 ngày được ra ngoài một chuyến rất hưng phấn, ríu rít không ngừng. Phương Kỳ Kỳ đẩy xe lăn, tầm mắt lại tìm đồ vật kim loại ở gần đó.
Bên cạnh ghế kim loại là một mũi tên, bên cạnh mũi tên là một con mèo họa mặt diễn viên hí khúc; cột kim loại dưới biển chỉ dẫn trong vườn hoa, thùng rác, viền cửa sổ kim loại... Đều là mũi tên và mèo con chỉ đường.
Tim Phương Kỳ Kỳ đập nhanh hơn, "Hứa Bách, Tiểu Lê, tôi đi vệ sinh một chút." Cậu giao xe lăn cho Hứa Bách, bước nhanh tới phòng vệ sinh, liếc thấy một người đi theo.
Cậu đi vào phòng vệ sinh, người kia cũng muốn vào theo. Cậu bỗng dưng xoay người nhìn chằm chằm người kia, người kia vội xoay người lại giả vờ sửa sang lại quần áo buộc giây giày. Lúc anh ta ngẩng đầu, Phương Kỳ Kỳ đã biến mất ở cửa phòng, anh ta đi vào theo cũng không thấy được bóng dáng Phương Kỳ Kỳ, nhìn quanh một vòng, cuối cùng ngẩng đầu, thấy được cửa sổ thông gió bị gỡ xuống.
Phương Kỳ Kỳ khẽ thở dốc bởi vì chạy nhanh, xác định phía sau không có ai, cậu men theo mũi tên đi vào một tòa nhà yên ắng. Có vẻ tầng một là phòng tài liệu, mấy ngăn tủ toàn là văn kiện được sắp xếp chỉnh tề, cậu đi vào một phòng tài liệu trong đó theo mũi tên trên song sắt, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa không bị khóa, có người đứng ở bên trong. Trong nháy mắt người đó xoay người, Phương Kỳ Kỳ kích động mắt đỏ lên, đóng cửa lại chạy qua ôm lấy người, nức nở nói: "Bạch! Cuối cùng anh cũng đến, tôi rất nhớ anh."
"..." Phương Bạch Mặc không thể nói chuyện, nhưng không khỏi đỏ vành mắt. Anh biết như vậy không hợp quy củ, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng khẽ ôm chủ nhân của mình.
Một cơn gió thổi tung tấm rèm trong phòng tài liệu, ánh mặt trời chiếu vào hai người đang ôm nhau, nước mắt long lanh trên khóe mắt Phương Kỳ Kỳ.
Phương Bạch Mặc nhẹ nhàng đẩy Phương Kỳ Kỳ ra, đi tới khép chặt rèm, sau đó quay lại quỳ một gối xuống trước mặt Phương Kỳ Kỳ, đầu cúi xuống, hai tay giơ cao một thanh kiếm dài vừa mới biến ra, một hàng chữ màu vàng như là chất lỏng trôi nổi ở giữa không trung: 【 Thuộc hạ đến muộn, xin chủ nhân trách phạt. 】
Phương Kỳ Kỳ bình tĩnh lại, "Đứng lên, tôi không trách anh."
Phương Bạch Mặc vẫn quỳ trên đất, chữ màu vàng biến thành 【 Thuộc hạ tự nguyện chịu phạt 】
Phương Kỳ Kỳ bất đắc dĩ, tử sĩ của nhà họ Phương mấy thế hệ nay trừ Phương Tình Tình đã bỏ trốn, những người khác đều trung thành cực đoan, bất luận kẻ nào muốn làm tổn thương Phương Kỳ Kỳ, trừ khi phải bước qua thủ cấp của Phương Bạch Mặc.
Thôi, muốn quỳ thì quỳ đi. Phương Kỳ Kỳ cẩn thận hỏi chuyện sau khi mình rời đi, biết được trung ương đã liệt dự án cải tạo khoang sinh sản của Beta vào mục thành quả nghiên cứu quan trọng, không lâu sau sẽ tiến hành mở rộng, nguyện vọng nhiều năm trên vai cậu đột nhiên buông lỏng xuống.
Phương Bạch Mặc báo cáo chi tiết, chữ màu vàng trên không trung vẫn biến hóa. Nói xong, anh hỏi chuyện Từ Sầm Quân, Phương Kỳ Kỳ nói rõ ngọn ngành chuyện xảy ra sau khi tỉnh lại. Sau khi biết Từ Sầm Quân cùng Phương Kỳ Kỳ vượt qua kỳ phát tình, cặp mắt xám tro của anh nổi lửa giận, anh nhảy lên muốn đi giết Từ Sầm Quân, lại bị Phương Kỳ Kỳ mạnh mẽ ra lệnh đứng lại.
"Anh nghe tôi nói hết, anh ấy không ép buộc tôi, coi như... Coi như tôi bắt buộc anh ấy đi, trước khi đến thôn họ Triệu thuốc ức chế của tôi đã bị mất..."
Phương Bạch Mặc lấy ra một cái túi, rõ ràng là túi mà Phương Kỳ Kỳ làm mất, 【 Tôi nhặt được, tôi còn đến hội chợ, nhưng vẫn muộn, nghe nói cậu bị một Alpha đưa đi, sau đó hoàn toàn mất tung tích của cậu. 】 Phương Bạch Mặc nói xong cảm thấy mình không đúng lúc bảo vệ chủ nhân, lại quỳ xuống đất, sau đó nói: 【 Nhưng Từ Sầm Quân không mất trí nhớ 】
Phương Kỳ Kỳ lắc đầu khẳng định, "Anh ấy thật sự mất trí nhớ, tôi kiểm tra rồi, anh ấy không hề phòng bị sóng tinh thần của tôi, tôi dễ dàng xâm nhập ý thức của anh ấy, chỉ cần tôi dùng lực anh ấy sẽ chết não."
Phương Bạch Mặc nghe vậy vẫn hoài nghi, 【 Vậy anh ta đã khôi phục trí nhớ, những người bên ngoài đó đều là người của anh ta. 】
Phương Kỳ Kỳ rùng mình, "Ý anh là những người giám sát là người của Hắc Kỳ?"
Phương Bạch Mặc gật đầu, 【 Tôi đi theo Vương Sung đến đây. Sau khi cậu mất tích tôi nghe nói Từ Sầm Quân cũng mất tích, tất cả người sống tham gia nhiệm vụ đã được tìm thấy, người đã chết cũng đã được đối chiếu DNA, chỉ có hai người mất tích, tôi thấy quá trùng hợp. Có vẻ tháng trước người của Hắc Kỳ nhận được tin gì đó, tăng rất nhiều nhân thủ ở đây, tôi cảm thấy có điều khác thường, trà trộn đi vào, quả nhiên phát hiện Vương Sung và Từ Sầm Quân, sau đó cũng tìm được cậu. 】
Đầu óc Phương Kỳ Kỳ rối loạn, "Anh ấy khôi phục trí nhớ? Không thể nào..."
Chữ màu vàng trong không trung lại biến hóa 【 Giả thiết chưa khôi phục trí nhớ, vậy người Hắc Kỳ cũng đang liên lạc với anh ta, anh ta vẫn lừa cậu, bụng dạ khó lường. 】
Phương Kỳ Kỳ im lặng, hai tay nhẹ nhàng siết lại.
【 Cho dù tôi có tìm được cậu ở căn cứ Vương Trinh hay không, trưa mai Di Không sẽ phái người đến đón tôi, chúng ta có thể đi về. 】
Thời gian có hạn, hai người ở phòng tài liệu chỉ hàn huyên hơn một tiếng, Phương Kỳ Kỳ hoảng hốt trở lại, Hứa Bách và Triệu Lê đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mãi cho đến buổi tối Từ Sầm Quân đến đón cậu về, Phương Kỳ Kỳ vẫn đang nghĩ một chuyện —— Từ Sầm Quân thật sự khôi phục trí nhớ sao?
Cậu nhìn mặt Từ Sầm Quân, đột nhiên cảm thấy xa lạ.
Từ Sầm Quân vẫn như thường, vào cửa cởi áo khoác của hai người treo lên móc áo, sau đó hôn mặt Phương Kỳ Kỳ một cái, thân thiết hỏi: "Sao trông em ngơ ngác thế, đã xảy ra chuyện gì sao? Nói cho anh nghe?"
"Đừng nhúc nhích." Phương Kỳ Kỳ vươn tay che khuất mắt hắn, không hề phòng bị sử dụng dị năng xâm nhập vào tinh thần của Từ Sầm Quân. Tinh thần lực của người dị năng cấp năm hoàn toàn có thể ngăn cản tinh thần lực của người cấp bốn như cậu xâm lấn. Bài xích là phản ứng bản năng của mỗi cá nhân, nhưng Từ Sầm Quân không có bất kỳ kháng cự nào, tinh thần lực của Phương Kỳ Kỳ tiến vào thần tốc, thậm chí nắm ngũ quan của Alpha trong tay cũng không cảm nhận được một chút phản kháng nào.
Phương Kỳ Kỳ thu hồi dị năng, nhẹ nhàng thở ra, có lẽ Từ Sầm Quân chưa khôi phục trí nhớ, nhưng người Hắc Kỳ đã tìm được vị trí của Từ Sầm Quân, còn phái người đi theo họ, nhất định họ phải đi mau.
Bên này cậu vẫn đang nghĩ ngợi, bên kia Từ Sầm Quân yên lặng nhìn cậu, biểu cảm như có chút tổn thương: "Em vừa mới thử anh sao? Em không tin anh."
"Không phải không tin anh." Phương Kỳ Kỳ nhón chân lên hôn hắn một cái, lại ôm cổ Alpha hôn môi, pheromone Omega sắp phát tình ngọt ngào làm người ta khó kìm chế. Từ Sầm Quân ôm Phương Kỳ Kỳ đặt lên tủ giày, dùng sức hôn sâu, hấp thu nước bọt vị quả vải của Omega.Hôn xong, Từ Sầm Quân hiển nhiên không có ý định buông tha cậu, hỏi: "Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"
—— thẳng thắn nói cho anh biết em đã gặp Phương Bạch Mặc đi.
"Đưa Tiểu Lê ngồi xe lăn đi dạo dưới tầng." Phương Kỳ Kỳ hơi thở dốc, đôi môi bị hôn ướt át hồng hào, ngồi ở tủ giày nên cậu cao hơn Từ Sầm Quân đang đứng nửa cái đầu, cậu dùng mũi chạm vào mũi Alpha.
Từ Sầm Quân thân mật hôn môi Omega, "Chúng sẽ mãi mãi ở bên nhau sao?"
—— Em có rời đi cùng anh ta không?
Hơi thở nóng bỏng dung hòa không phân biệt được là của ai, thân mật như thể giữa hai người không có bí mật nào. Nhưng thực tế Phương Kỳ Kỳ im lặng, tình huống của họ phức tạp, thậm chí cậu không dám hứa hẹn bừa, mà cậu lảng tránh làm cho mắt Từ Sầm Quân tối sầm lại.
Phương Kỳ Kỳ hơi cúi đầu, muốn tiếp tục hôn để đánh trống lảng, lại bị Từ Sầm Quân xoay mặt né tránh, cậu vội vàng la lên: "Anh đừng như vậy."
Cậu nhìn đôi mắt nghiêm túc của Từ Sầm Quân, có chút do dự nói: "Em không biết, từ mãi mãi này rất mờ ảo. Nhưng trên thế giới có một người em dám khẳng định chỉ cần em sống nhất định anh ấy sẽ đi theo em, còn anh không biết... Không biết anh có phải là người thứ hai hay không." Phương Kỳ Kỳ hoang mang, không chắc chắn, nhìn kỹ còn có xấu hổ và chờ mong.
Nhưng Từ Sầm Quân bị ghen tỵ phủ kín đầu óc đã không nghe được cậu nói gì, người đàn ông sẽ mãi mãi theo cậu kia hắn không cần nghĩ cũng biết là chỉ ai, nhưng hắn vẫn hỏi như tự ngược, "Người đó là ai?"
"Trước kia anh cũng quen anh ấy, là cận vệ của em, lúc em còn nhỏ anh ấy đã ở bên em."
"Cận vệ?" Từ Sầm Quân cười lạnh lùng, "Chức trách của cận vệ là ôm chủ nhân sao?"
"Anh..." Phương Kỳ Kỳ dừng một chút, mở to mắt hồ ly hiểu được, "Anh thấy rồi, hôm nay..."
Phương Kỳ Kỳ thông minh, thoáng nghĩ là hiểu được nhất định là Từ Sầm Quân theo dõi cậu nhìn thấy cậu và Phương Bạch Mặc gặp mặt, cho nên đêm nay khác thường muốn cậu hứa hẹn sao? Cậu đang muốn mở miệng giải thích, lại bị cắt ngang.
Từ Sầm Quân lúc này mặt không chút thay đổi, miệng lại nói những lời ác độc: "Hai người còn hôn nhau? Làm tình? Làm tình với người mắt như cá chết, em không thấy buồn nôn sao?"
Từ Sầm Quân đã đắm chìm trong tưởng tượng của mình, miệng hạ thấp tình địch của mình.
"Anh!" Phương Kỳ Kỳ nghe mà tức giận ngực không ngừng phập phồng, giơ tay lên muốn đánh Từ Sầm Quân, lại bị hắn bắt lấy cổ tay. Lúc này đồng tử đen của hắn giống như vực sâu không có một tia sáng, hắn gằn từng tiếng nói: "Em đánh tôi có thể, đánh tôi vì anh ta, không được."
Mắt Phương Kỳ Kỳ đỏ lên vì tức, "Không cho phép anh nói Bạch như vậy! Anh không xứng nói xấu anh ấy!"
"Tôi không xứng?" Từ Sầm Quân bật cười hai tiếng, tự giễu: "Anh ta tìm được em, tôi sẽ không xứng phải không?"
Tuy rằng Phương Kỳ Kỳ tức giận run run, nhưng cố gắng để mình bình tĩnh lại, "Anh bình tĩnh đi, đừng xuyên tạc quan hệ của em và Bạch!"
"Xuyên tạc? Tôi xuyên tạc cái gì? Dọc theo đường đi bởi vì tôi mất trí nhớ, em lừa tôi, lợi dụng tôi. Nếu không phải tôi, em cũng sẽ quấn lấy Alpha khác bảo vệ em, làm tình với em trải qua kỳ phát tình có phải hay không!"
Phương Kỳ Kỳ bị hắn gào mà lỗ tai ùng ùng. Mình đúng là lừa hắn lợi dụng hắn, nhưng trải nghiệm và cảm xúc dọc theo con đường này không phải là giả, dựa vào cái gì bị hắn bỡn cợt không đáng một đồng, còn nói quan hệ giữa cậu và Phương Bạch Mặc như vậy?
Phương Kỳ Kỳ vốn cũng không phải người dễ tính, tức giận đánh hắn, gào lên: "Từ Sầm Quân! Anh là đồ ngốc! Chó má!"
Từ Sầm Quân không trốn, bị đánh quay đầu đi, mùi máu tươi trong miệng kích thích hốc mắt hắn đầy tơ máu. Khi nhìn thấy Phương Bạch Mặc ôm Phương Kỳ Kỳ, khi nhìn thấy rèm bị gió cuốn lên, hai người hơn một tiếng vẫn chưa đi ra, hắn muốn giết người, chịu đựng trở về muốn biết Phương Kỳ Kỳ có thể thẳng thắn với mình không, kết quả chờ được là thăm dò, là hắn không xứng, Phương Bạch Mặc đã quay lại, hắn chính là chó má, là đồ ngốc.
Hốc mắt Từ Sầm Quân đỏ lên, máu sôi trào thiêu đốt lý trí của hắn. Hắn dùng đầu lưỡi liếm khoang miệng rách da, một tay nắm lấy cổ tay Phương Kỳ Kỳ giơ lên phía sau cậu, pheromone Alpha bạo ngược, cưỡng chế điên cuồng tỏa ra, trong mùi linh sam là hơi lạnh đến tận xương tủy.
Phương Kỳ Kỳ run run, mắt có chút kinh hoàng. Cậu ra sức giãy giụa, muốn lấy thuốc ức chế ra, lại bị Từ Sầm Quân nhanh tay đoạt lấy ném xuống đất giẫm nát.
"Từ Sầm Quân, không cho phép anh... Không cho phép anh đối với em như vậy..." mắt Phương Kỳ Kỳ ầng ậc nước mắt, cậu thông minh, biết Từ Sầm Quân muốn làm cái gì.
Trong gen Omega trời sinh đã thần phục Alpha, nhất là Omega từng bị đánh dấu, gần như là không có sức chống cự đối với loại mệnh lệnh đến từ bản năng gen này. Đây cũng là nguyên nhân vì sao cậu vẫn sử dụng thuốc ức chế, cậu không muốn bởi vì ảnh hưởng của pheromone mà nghe lời răm rắp một Alpha mà cậu không biết rõ.
Từ Sầm Quân nhẹ nhàng hôn nước mắt ở đuôi mắt Phương Kỳ Kỳ như tôn thờ, pheromone Alpha lại tỏa ra không biết kiềm chế.
Hắn chưa từng dùng pheromone mãnh liệt áp chế Phương Kỳ Kỳ làm cậu phục tùng mình, rõ ràng chỉ cần hắn tỏa ra một chút pheromone có ý cưỡng chế, Omega chỉ có thể mềm người nằm dưới thân hắn run rẩy mở chân bị **, trở thành thú cái phát tình chỉ biết chảy nước, khát cầu, đòi lấy pheromone Alpha.
Nhưng hắn chưa từng một lần làm vậy, trừ hiện tại.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");