Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thời tiết khi mạt thế thay đổi kỳ lạ khó lường, chỉ chốc lát sau tuyết nhỏ chuyển thành tuyết lớn, xen lẫn cuồng phong hạn chế tầm nhìn, hai người lái xe hướng về phía Bắc.
Trong xe, Phương Kỳ Kỳ lục ngăn kéo ở ghế lái phụ xem có vật tư gì không.
"Ba mẹ tôi..." Từ Sầm Quân vừa mới mở đầu, Phương Kỳ Kỳ đã biết hắn muốn hỏi gì, trả lời: "Vẫn sống, đang ở căn cứ trung ương."
Từ Sầm Quân thở phào, lại hỏi: "Căn cứ trung ương?"
"Một trong mười căn cứ nhân loại lớn nhất sau mạt thế, cũng là trung tâm quyền lực chính trị lớn nhất hiện nay." Phương Kỳ Kỳ cắn một miếng lương khô trong xe, cứng đến độ suýt gãy răng, cậu nhổ ra, "Khó ăn quá."
Từ Sầm Quân nói đừng lãng phí, lại hỏi: "Cậu nói tôi là thủ trưởng?"
"Anh là..." Phương Kỳ Kỳ dừng lại, nghĩ đến điều gì, lại nói: "Anh là thủ trưởng căn cứ Trường Thanh, chúng ta về căn cứ Trường Thanh đi."
Nói xong cậu cúi đầu dùng sức cắn lương khô cứng ngắc, nếu nói thật với Từ Sầm Quân, nhất định hắn sẽ vứt mình đúng chứ? Kế hoãn binh là nói dối trước đã.
"Căn cứ Trường Thanh?" Từ Sầm Quân khó hiểu, "Vì sao tôi không ở cùng cha mẹ?"
Phương Kỳ Kỳ tức giận nói: "Tôi đây làm sao biết... A!"
Từ Sầm Quân vẫn muốn hỏi gì đó, chưa kịp nói, một sức mạnh to lớn đánh úp từ sau xe, Phương Kỳ Kỳ sợ hãi gào lên một tiếng.
"Kít ——!!!"
Va chạm mạnh khiến thân xe trượt đi, kèm theo tiếng thủy tinh vỡ vang vọng khắp khoang điều khiển.
Từ Sầm Quân khẩn cấp giẫm phanh, hai người ngả về trước bởi vì quán tính, "Kít!" một tiếng hai người song song đập đầu vào trần xe, xe việt dã va vào một đoạn cây khô mới dừng lại.
Đợi xe dừng lại, hai người lắc đầu choáng váng, không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về bóng đen phía trước ——
Trong gió tuyết không ngừng, một sinh vật có đầu hình tam giác ngược đang lặng im đứng cách xe không xa.
Ở sau xe họ, một con, hai con, ba con sinh vật như vậy chậm rãi đi ra khỏi gió tuyết bằng bốn chân.
"Dê sừng biến dị." sắc mặt Phương Kỳ Kỳ nghiêm túc, "Chúng nó bình thường sẽ không chủ động tấn công nhân loại, tình huống lạ quá."
Từ Sầm Quân khiếp sợ nhìn dê sừng cao chừng nửa tầng lầu, có con một sừng có con hai sừng, đồng dạng mắt dữ tợn, mắt dê đỏ như máu, sừng trên đầu cong và rất lớn, chẳng trách có thể phá vỡ thủy tinh.
Ngay lúc hai người nói chuyện, một con dê một sừng lao thẳng vào xe, Phương Kỳ Kỳ kêu to: "Xuống xe!"
Nói xong bất chấp vết thương trên chân, cởi đai an toàn, mở cửa nhảy xuống lăn sang một bên. Từ Sầm Quân cũng nhanh nhẹn nhảy xuống xe, ngay trong khoảnh khắc hai người rời đi, "rầm" một tiếng, thân xe việt dã bị đâm thủng một lỗ.
Phương Kỳ Kỳ thừa dịp đám dê sừng đưa lưng về phía mình, nhanh nhẹn nhảy lên lưng dê, tiếp theo rút dao nhét ở đầu gối ra, không chút do dự đâm vào sừng dê, dứt khoát đào ra hạch dị năng trong sừng nó.
"Be —— be ————"
Dê sừng đau đớn gào thét, quỳ hai chân trước xuống, hai mắt đỏ ngầu mất đi ánh sáng rọi rồi ngã xuống.
Từ Sầm Quân kinh ngạc nhìn Phương Kỳ Kỳ, sau đó làm theo cách cậu ám sát dê sừng, đổi hướng kiếm gió xuyên qua đầu dê sừng. Sức sát thương của hắn lớn hơn cậu nhiều, đàn dê căm hận nhìn hắn, làm cho Phương Kỳ Kỳ có thời gian để thở.
Phương Kỳ Kỳ tựa vào thi thể con dê sừng đã chết, thấy Từ Sầm Quân dần thuần thục sử dụng dị năng đấu với dê sừng, cậu nhìn con dê sừng hình thể lớn nhất đứng đằng sau, chỉ vào nó hô to: "Kia là dê đầu đàn!"
Từ Sầm Quân nhìn lại theo hướng cậu chỉ, lưỡi kiếm gió trong tay không do dự phóng ra, công kích trực tiếp dê đầu đàn. Nhưng hình thể và độ cứng của sừng dê đầu đàn không cùng cấp bậc với dê sừng bình thường, kiếm gió chỉ cạo được một chút da lông của nó.
Phương Kỳ Kỳ thấy thế vội la lên: "Dùng gió cuốn! Dị năng có sức sát thương lớn nhất của anh, có thể cắt đứt cả kim loại!"
Phương Kỳ Kỳ sở dĩ biết gió cuốn có uy lực lớn như vậy là lần đó Từ Sầm Quân tranh đấu với Phương Bạch Mặc, một ngọn gió cuốn đã đập nát tấm khiên kim loại của Phương Bạch Mặc, khiến cho cậu thấy được chỗ đáng sợ ở dị năng của người đàn ông này. Trên thế giới không chỉ có Từ Sầm Quân có dị năng hệ gió, nhưng có thể khổ tâm nghiên cứu, dùng dị năng xuất thần nhập hóa chỉ có Từ Sầm Quân.
Từ Sầm Quân nghe vậy thử cảm thụ và tưởng tượng "gió cuốn" mà Phương Kỳ Kỳ nói, nếu có thể cắt, vậy tốc độ gió nhất định rất mãnh liệt. "Cuốn" là chỉ hình thái giống cơn lốc xoáy, ngộ tính của hắn cực cao, cảm thụ được dòng khí của cơn gió tuyết, dựa vào đó ngưng kết ra một cơn gió xoay tròn cực nhanh, xé rách sừng dê đầu đàn, sừng nó bị gãy, nó gào thét không ngừng.
Thấy sắp đánh bại dê đầu đàn, hắn liếc mắt thấy một con dê một sừng đang lao tới phía sau Phương Kỳ Kỳ.
"Cẩn thận ——!!" Từ Sầm Quân ra sức lao tới.
Trong lúc nguy cấp, trong đầu Từ Sầm Quân lóe lên một hình ảnh —— cái cây khổng lồ che khuất bầu trời và tòa nhà, ánh sáng chói mắt lóe lên, có người đàn ông mặc áo giáp kim loại cầm một chiếc khiên khổng lồ che chắn trước người Phương Kỳ Kỳ, hắn thì đang dùng dòng khí đẩy người bên cạnh ra xa, lại ngưng kết tấm chắn gió vô hình bao lại Phương Kỳ Kỳ và mình.
Từ Sầm Quân không quan tâm hình ảnh trong đầu là ký ức gì, hắn vội tạo ra tấm chắn gió dựa theo trí nhớ, lúc con dê một sừng lao đến vội vàng ôm lấy Omega lăn đi tránh khỏi công kích. Tấm chắn gió và cừu một sừng phát sinh va chạm, dê sừng bị bắn ngược bay ra, nằm trên đất sống chết không rõ, dê đầu đàn và bầy dê còn lại nhân cơ hội đào tẩu.
Xác nhận hết nguy hiểm, Từ Sầm Quân ôm Phương Kỳ Kỳ trốn ở sau xe để tránh gió tuyết, cúi đầu xem xét, "Cậu không sao chứ?"
Omega trong lòng hoàn toàn không còn khí thế anh dũng lúc giơ tay chém con dê, cậu mím môi, đôi mắt hồ ly xinh đẹp nước mắt lưng tròng, hai tay ôm trán, nói: "Đau... Anh xem có phải sưng lên không?"
Từ Sầm Quân thấy cục u sưng lên trên trán cậu, thấy vừa đáng thương vừa buồn cười, không nhịn được cười thành tiếng, lại bị Omega ai oán mắng: "Anh cười cái gì, thấy tôi xui xẻo anh rất vui vẻ đúng không? Tôi biết ngay anh mất trí nhớ cũng không nhìn nổi tôi sống tốt!"
"Không, tôi không có ý đó." Lại thấy là lạ, "Cái gì là tôi mất trí nhớ cũng không nhìn nổi cậu sống tốt, chẳng lẽ trước khi tôi mất trí nhớ ghét cậu?"
"Hừ, tôi thuận miệng nói vậy thôi." Phương Kỳ Kỳ có lệ hắn, cảm thấy tư thế bị ôm không được tự nhiên, giùng giằng nhích người, "Anh buông ra, anh xem xe còn lái được không đi?"
"Được." Từ Sầm Quân nghe lời buông cậu ra, dặn dò: "Đừng lộn xộn, chân cậu lại sưng lên, lát nữa tôi ôm cậu lên xe."
"Biết rồi."
Từ Sầm Quân kiểm tra tình huống xe việt dã, thân xe bị đâm hai chỗ, kính sau xe bị vỡ, kính đằng trước và bên cạnh vẫn còn nguyên, chân ga cũng còn khởi động được.
Hắn đi đến sau xe nhìn Omega ngoan ngoãn ngồi chờ hắn, bởi vì sợ động đến vết thương ở chân Phương Kỳ Kỳ, hắn ôm cậu như trẻ con, hai tay nhấc nách Omega ôm cậu lên, tách hai chân Omega để cậu kẹp chân vào thắt lưng mình, hoàn toàn ngăn chặn khả năng chạm vào vết thương ở chân.
Nhưng dùng tư thế này ôm một Omega nam cao 175cm vô cùng kỳ lạ, Phương Kỳ Kỳ không phải trẻ con, bị ôm như vậy, hai người nhìn nhau hai giây.
Phương Kỳ Kỳ mở to đôi mắt hồ ly, bởi vì sợ ngã xuống nên hai chân kẹp chặt hông Alpha, hai tay ôm cổ Alpha, lắp bắp nói: "Anh, anh có thể đừng ôm như vậy được không!"
"..." Từ Sầm Quân nhìn mặt Omega gần trong gang tấc, dời tầm mắt, không biết nghĩ đến điều gì, tai ửng đỏ, "Lần sau chú ý."
Hắn đặt Phương Kỳ Kỳ ở ghế lái phụ, nhìn con dê sừng, hỏi: "Con dê này ăn được không?"
Phương Kỳ Kỳ bĩu môi: "Ăn được, nhưng không ngon, hoi lắm."
Từ Sầm Quân tìm được một đoạn dây thừng buộc con dê sừng vào sau xe để kéo đi.
Hắn khởi động xe, nhìn lượng xăng, lo lắng nói: "Xăng còn lại đủ chạy đến đường cao tốc mà cậu nói không?"
Phương Kỳ Kỳ lắc đầu, "Khó, sau mạt thế đường bị thực vật biến dị xâm chiếm, có chỗ còn phải đi đường vòng. Xe bị vứt trên đường có thể sẽ có xăng, lấy dùng là đủ."
Sự cố ngắn ngủi qua đi, xe tiếp tục đi về trước. Trước khi trời tối, Phương Kỳ Kỳ nhìn thấy căn nhà gỗ nhỏ ở xa xa.
"Chỗ đó có nhà phải không?"
Xe việt dã kéo dê sừng đỗ trước căn nhà gỗ phủ đầy tuyết, cửa mở toang không khóa, mở ra bên trong có dấu vết lửa đốt, trên bàn nhỏ còn bày bát đũa, tận cùng bên trong có một tấm ván gỗ, một bên kia là bó củi đã được chặt gọn.
Phương Kỳ Kỳ nhìn kỹ một vòng, phỏng đoán: "Gần đây chắc có chỗ nhân loại ở, nơi này chắc là chỗ nghỉ khi ra ngoài săn thú."
Hai người quyết định ở tạm chỗ này một đêm, trời sáng lại đi tiếp.
Họ tìm được một ít vật phẩm trên xe việt dã, dao, quần áo, chăn, hộp diêm vân vân, đun sôi tuyết, lại cắt mấy miếng dê sừng nướng lên, tuy rằng thịt dê tanh nồng nhưng một ngày mệt nhọc, lúc đói bụng vẫn phải ăn.
Sau khi ăn uống no đủ Phương Kỳ Kỳ dùng nước lau mặt và tay, lúc này mới thoải mái nằm vật xuống tấm ván gỗ, bắt đầu buồn ngủ, tinh thần đã vô cùng mỏi mệt, nhưng lòng cậu vẫn đề phòng Alpha.
Cậu nhìn Từ Sầm Quân vẫn ngồi bên đống lửa, cố gắng không khép mí mắt.
Từ Sầm Quân không thể hiện ra mặt nhưng lòng thấy buồn cười, hắn cảm thấy Phương Kỳ Kỳ giống con mèo con vừa mới được đem về nhà, mất đi sự bảo vệ quen thuộc nhìn cái gì xung quanh cũng cảnh giác, rõ ràng buồn ngủ chết đi được lại cố lên tinh thần phòng bị. Hắn ngẫm nghĩ, lấy bộ quần áo tìm được trong xe trải xuống đất, đưa lưng về phía Omega nằm xuống.
Sau đó hắn nghe thấy Omega không nhịn nổi cơn buồn ngủ, thở đều phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Từ Sầm Quân nhẹ nhàng xoay người nhìn Omega ngủ say, đồng tử đen trầm tĩnh mà bình thản, hồi tưởng chuyện một ngày nay, lại nghĩ đến hình ảnh lóe lên trong đầu khi gặp phải nguy hiểm, thoạt nhìn là hắn đang bảo vệ Phương Kỳ Kỳ. Chẳng lẽ, sự thật giống lời Phương Kỳ Kỳ nói, bọn họ là anh em thân thiết kề vai chiến đấu?
Trong lòng hắn theo bản năng loại bỏ khả năng này.
Omega này thật sự rất khác biệt, không giống với sự dịu dàng của bà hắn, khác với sự cẩn thận tỉ mỉ của mẹ và sự mảnh mai của Omega cùng tuổi, Phương Kỳ Kỳ... linh hoạt, dũng cảm, tràn đầy năng lượng, làm cho người ta muốn đến gần cậu, muốn hút một chút sức sống trên người của cậu.
Không biết là thịt dê bổ dưỡng hay là tinh lực tràn đầy, Từ Sầm Quân ngửi mùi pheromone quả vải trong phòng mà lòng có chút xao động. Hắn ngồi dậy tựa ngồi vào tường nhắm mắt lại, tháo vòng tay bạch ngọc bồ đề trên tay, đếm từng viên một, đọc thầm Thanh Tâm chú.
Có lẽ là tiếng động đánh thức Omega, tiếng ngáy nho nhỏ đột nhiên dừng.
Từ Sầm Quân mở mắt nhìn, Omega lại đang trộm đề phòng mình, hắn bất đắc dĩ nói: "Mệt thì ngủ đi." Sau đó lại bổ sung, "Tôi sẽ không làm gì cậu."
"Hừ, tốt nhất là thế." Phương Kỳ Kỳ ngủ một lát, tinh thần tốt hơn nhiều, cậu duỗi người, chợt nhớ đến cái gì, sờ hai tay lên hông, không sờ được túi, phút chốc bật dậy.
"Túi của tôi đâu?"
"Túi gì?"
"Một cái túi đeo hông nhỏ màu đen!"
Từ Sầm Quân hồi tưởng, hình như là có cái túi như vậy, hắn thấy cậu căng thẳng như vậy, trấn an: "Đừng vội, tôi lên xe tìm xem."
Phương Kỳ Kỳ có chút lo âu, nhìn thấy Từ Sầm Quân trở về, vội hỏi: "Tìm được chưa?"
"Không, có thể là rơi lúc đấu với dê sừng? Bên trong có đồ gì quan trọng không?"
Phương Kỳ Kỳ rũ bả vai xuống, "Có miếng dán ức chế và thuốc ức chế của tôi."
Omega không giống Alpha một năm chỉ có một lần kỳ mẫn cảm, tháng nào cũng có kỳ phát tình, không có miếng dán ức chế còn đỡ, lúc không phát tình mùi không nồng, dùng lý trí còn có thể khống chế.
Nhưng mất thuốc ức chế có nghĩa khi kỳ phát tình đến, Omega không thể khống chế bản năng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");