Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ Sầm Quân quay lại chỗ ở, việc đầu tiên là bắc nồi đun nước, trong phòng bếp dự trữ rất nhiều củi gỗ tốt. Phương Kỳ Kỳ đưa củi cho hắn, ngọn lửa cháy tí tách, cho người ta một tia ấm áp trong trời rét lạnh.
Phương Kỳ Kỳ ngồi trên ghế nhỏ, ấm áp đến mức buồn ngủ, đầu gật gà gật gù.
Từ Sầm Quân mỉm cười tựa vào một bên nhìn, đếm số lần cậu gật gù, chờ nước sôi hắn múc nước vào thùng, vừa đủ hai thùng. Hắn một tay nhấc một thùng đi ra phòng tắm, "Cậu đi lấy quần áo, tôi đem nước ấm vào phòng tắm."
Phương Kỳ Kỳ sắp ngủ đến nơi, vừa nghe lời này giật mình đứng lên, "Anh chờ tôi một lát." Cậu cầm một ngọn đèn dầu leo lét nhắm mắt theo sát Từ Sầm Quân.
Từ Sầm Quân quay đầu lại: "Đi theo tôi làm gì, đi lấy quần áo tắm rửa đi."
Phương Kỳ Kỳ nắm thật chặt ngọn đèn trong tay, mắt hồ ly xinh đẹp mở tròn vo, cảnh giác nhìn bóng tối bốn phía.
Sau khi vào đêm thôn trang không có một tia sáng, trăng trên trời cũng bị tầng mây thật dày che lại, trong phạm vi hai thước ngọn đèn Phương Kỳ Kỳ xách theo còn độ sáng, chỗ khác một mảnh tối đen.
Phương Kỳ Kỳ là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, nhưng cái này không ảnh hưởng đến việc từ nhỏ cậu sợ tối, nhược điểm này cậu không thể cho đối thủ không đội trời chung biết!
Từ Sầm Quân liếc mắt một cái nhìn ra suy nghĩ trong mắt cậu, trong giọng nói mang theo ý cười: "Mấy tuổi rồi còn sợ tối?"
Phương Kỳ Kỳ lập tức xù lông, ưỡn ngực phản bác hắn: "Ai sợ? Anh đừng nói lung tung!"
Từ Sầm Quân tốt tính cười nói: "Rồi, là tôi sợ, cậu đi lấy quần áo, tôi ở cửa chờ cậu được không?"
"Hừ, anh đợi chút." Phương Kỳ Kỳ bĩu môi, nhanh nhóng chạy vào phòng ôm quần áo mà Triệu Lê đem đến ra.
Trước khi vào phòng tắm cậu lại không yên tâm thò đầu ra: "Không cho phép anh đi, ở cửa chờ tôi."
Từ Sầm Quân nghĩ đến sự kiện quỷ dị người trong thôn thường hay mất tích mà Triệu Lê nói, có lẽ thôn cũng không an toàn, hắn gật đầu, "Ừ, cậu đừng sợ, tôi ở ngay bên ngoài, có việc gọi tôi."
Trong cửa vang lên tiếng than thở bất mãn: "Đã nói tôi không sợ..."
Từ Sầm Quân bật cười, trong đầu có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Phương Kỳ Kỳ mạnh miệng.
Trong đêm tĩnh mịch trừ tiếng tuyết rơi chỉ có tiếng nước chảy trong phòng tắm, trong không khí tràn ngập mùi quả vài ngọt ngào nhàn nhạt, suy nghĩ của Từ Sầm Quân bắt đầu phiêu xa.
Rất dễ để biết pheromone của AO có phù hợp hay không, cùng là pheromone, đối với người có độ phù hợp cao giống như cỏ bạc hà với mèo, là sự kích thích về thể chất, là sự nóng bỏng trên cơ thể, là suy nghĩ muốn đến gần trong tâm lý; mà người có độ phù hợp thấp ngửi thấy sẽ thấy thối. Có điều trên thế giới phần lớn độ phù hợp pheromone AO ở giá trị trung gian, quá cao hoặc quá thấp là tình huống cực đoan. Mùi thơm quả vải nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi, máu Từ Sầm Quân chảy nhanh không thể khống chế. Hắn nhớ tri thức của lớp Sinh lý học năm lớp 11, Omega trừ nam và nữ, trăm năm trước lại phân hoá ra loại giới tính thứ ba —— liên giới tính, không biết Phương Kỳ Kỳ là đơn tính hay là liên giới tính? Nếu chưa bị đánh dấu có phải là chưa có bạn tình cố định vượt qua kỳ phát tình không...
Không thể nghĩ tiếp.
Từ Sầm Quân nhắm hai mắt, tháo vòng tay bạch ngọc bồ đề yên lặng niệm Kinh Phật.
Phương Kỳ Kỳ tắm không tính là chậm, cậu đã giặt sạch bộ quần áo nhân lúc hai thùng nước còn ấm, thay quần áo Triệu Lê mang tới.
Quần áo Triệu Lê đem đến tuy rằng cũ nhưng rất sạch sẽ, vương mùi bồ kết tự nhiên, trừ quần áo bên trong đơn giản còn có áo cotton và áo bông, đủ để chống đỡ thời tiết giá lạnh ở nơi này.
Phương Kỳ Kỳ mặc áo khoác nặng nề, lúc mở cửa hơi nước phả ra, mặt cậu đỏ bừng như là trái vải trắng mới bóc vỏ.
Từ Sầm Quân bởi vì vừa mới nghĩ linh tinh, trong lúc nhất thời không dám nhìn thẳng cậu, nhận thùng trên tay cậu quay lại bếp tiếp tục nấu nước. Trong phòng bếp có giăng dây thừng treo quần áo, thời tiết này nếu phơi quần áo ở ngoài, một tiếng đã đông cứng lại, chỉ có thể treo trong bếp hong khô.
Phương Kỳ Kỳ lại ngồi trên ghế nhìn hắn bận rộn, dùng hơi nóng lò bếp hong khô tóc, đợi một lát, thấy Từ Sầm Quân xách nước lên định đi, lại vội vàng đi theo.
Từ Sầm Quân quay đầu lại, "Cậu..."
Hắn mới nói một chữ, Phương Kỳ Kỳ đúng lý hợp tình cắt lời: "Tôi bảo vệ anh!"
"... Được" Từ Sầm Quân bật cười, dời tảng đá đặt ở cửa phòng tắm, nói như dỗ trẻ nhỏ, "Vậy mời cậu ngồi đây bảo vệ tôi, tôi tắm rất nhanh, được chưa?"
"Ừm." Phương Kỳ Kỳ mím môi, cẩn thận ngồi trên tảng đá, hai tay ôm gối, đặt cằm lên đầu gối, tóc vừa mới hong khô xoã tung, mềm mại giống đuôi thỏ, những lọn tóc xoăn nhỏ rất đáng yêu.
Từ Sầm Quân ngứa tay, không nhịn được nhẹ nhàng xoa, quả nhiên rất mềm, một giây kế tiếp tay đã bị đánh, đồng thời bị Omega lườm không hề có lực sát thương.
Phương Kỳ Kỳ tự nhận là hung ác lườm hắn, Phương Bạch Mặc thỉnh thoảng cũng sẽ xoa đầu cậu, nhưng đó là cái xoa đầu tràn đầy từ ái, không giống kiểu xoa đầu như trêu chó mèo của Từ Sầm Quân.
"Anh đi tắm nhanh lên!"
Phương Kỳ Kỳ thấy Alpha đi vào phòng tắm, lại bất an nhìn quanh, cuối cùng di chuyển đứng ở trước cửa, ra lệnh: "Không cho anh khóa cửa."
"Ừ, nghe lời cậu." Từ Sầm Quân cười khẽ, lại mở khóa ra.
Phương Kỳ Kỳ canh giữ trước cửa, cảm giác bất an trong lòng cậu vẫn không biến mất. Là người dị năng hệ tinh thần, trực giác với nguy hiểm của cậu nhạy hơn so với người bình thường. Cậu kéo áo khoác, bỗng dưng cảm nhận được gì đó, nhìn về phía bóng tối.
Nơi đó yên ắng tối tăm không có gì cả.
Phương Kỳ Kỳ khẽ nhíu mày dời mắt đi.
Một lát sau, ngay chỗ tối đó, ba con mắt xanh to lớn chậm rãi mở ra, lẳng lặng nhìn người đang hoạt động, giống thợ săn vô cùng kiên nhẫn.
Buổi tối, hai người thay phiên gác đêm. Từ Sầm Quân trải giường xong, để Phương Kỳ Kỳ ngủ trước, mình thì ở cạnh giường. Lò bếp nối liền với giường sưởi, đốt củi làm giường rất ấm, nhiệt độ trong phòng ấm hơn bên ngoài rất nhiều.
Từ Sầm Quân cởi áo khoác, ngồi xếp bằng tựa ở bên giường.
Trong thôn không có Alpha, quần áo lớn nhất Từ Sầm Quân mặc lên người vẫn hơi chật, bắp thịt ở ngực bụng rất rõ ràng.
Lúc tắm hắn xem kỹ cơ thể của mình, trên cơ thể quen thuộc có thêm mấy vết sẹo, có cái cho dù đã lành cũng có thể nhìn ra lúc bị thương chắc là sâu tận xương, người cũng dẻo dai hơn năm 18 tuổi. Làm hắn bất ngờ là vết thương sau lưng, lúc vừa mới tỉnh lại hắn có thể cảm giác được rõ ràng cơn đau sau lưng, mới qua hai ngày, thậm chí không bôi thuốc mà vết thương đã tự khép lại.
Làm cho hắn không hiểu còn có vết thương ở chân Phương Kỳ Kỳ, cũng mới hai ngày đã lành lại, năng lực tự chữa lành nghịch thiên này cũng là tác dụng sau biến dị sao?
Hắn cảm khái, dị năng thật sự là thứ mạnh mẽ thần kỳ, chẳng trách Triệu Tư Minh mọi cách lấy lòng, thậm chí muốn giao đứa con Omega cho hắn.
Tham vọng của Triệu Tư Minh không nhỏ, cả thôn trông có vẻ bị hắn quản lý chặt chẽ, nếu không phải dị năng của ông ta giới hạn ở cấp ba, chắc chắn ông ta sẽ thành lập căn cứ của mình xưng vương xưng bá, mà không phải làm trưởng thôn trong thôn trang nho nhỏ.
Từ Sầm Quân nghĩ đến lúc trước Phương Kỳ Kỳ nói mình là thủ trưởng, nếu lời Triệu Tư Minh nói là thật, cấp bốn có thể làm thủ trưởng căn cứ loại nhỏ, vậy cấp năm như hắn ít nhất là căn cứ cỡ trung? Hắn lại tò mò không rõ bản thân 10 năm sau là như thế nào, vì sao không ở cùng cha mẹ, ra ngoài lại đem theo Omega.
Từ Sầm Quân nghe tần suất hô hấp cảm giác được người trên giường tỉnh, liền hỏi: "10 năm sau tôi là người thế nào?"
Phương Kỳ Kỳ vốn không ngủ được, mở to mắt, nghe câu hỏi của Từ Sầm Quân ngẩn ra, sau đó không chút nghĩ ngợi nói: "Ngạo mạn, kiêu căng, cường quyền, làm người ta ghét!"
"..." Từ Sầm Quân im lặng, chần chừ hỏi: "Cậu có chắc là đang nói tôi không?"
"Không thì sao?" Phương Kỳ Kỳ ngẫm nghĩ, lại nói, "Bây giờ anh tốt hơn nhiều rồi."
Từ Sầm Quân không muốn tin tưởng 10 năm sau mình là người như vậy, đột nhiên lóe lên một suy nghĩ trong đầu. Hắn nghĩ đến lời Triệu Tư Minh nói "thủ trưởng của căn cứ nhân loại nhỏ, trong phòng hai ba người làm ấm giường vẫn là ít", như là bắt được từ quan trọng, mặt đột nhiên đỏ bừng, lắp bắp hỏi: "Tôi, cậu... Khụ, lúc trước... bắt nạt cậu?"
"Hừ, dù sao anh đã làm rất nhiều chuyện không tốt với tôi!" Phương Kỳ Kỳ không muốn nói nhiều với hắn, lỡ đâu đối thủ không đội trời chung nghĩ nhiều liền khôi phục trí nhớ thì không dễ đối phó.
Cậu không biết những lời này làm cho Từ Sầm Quân tin 10 năm sau mình ép buộc cậu. Từ sức ảnh hưởng của pheromone Phương Kỳ Kỳ với mình xem ra, độ phù hợp của hai người tuyệt đối không thấp, hắn bị hấp dẫn cũng là bình thường. Nhưng hắn không thể chấp nhận mình lại làm ra chuyện cưỡng ép Omega dân thường, suy nghĩ của hắn một chốc không thể từ xã hội văn minh trật tự chuyển đến xã hội mạt thế nói chuyện bằng nắm đấm, khiển trách mình hơn nửa đêm, ngay cả Kinh Phật cũng không có tâm tư để niệm.
Nửa đêm Phương Kỳ Kỳ tỉnh lại, thay ca để Từ Sầm Quân ngủ, ai ngờ Alpha đột nhiên đứng dậy, nhất quyết tiếp tục gác đêm để cậu nghỉ ngơi.
Phương Kỳ Kỳ không biết rốt cuộc Từ Sầm Quân phát điên cái gì, tức giận ném cái gối đầu qua: "Anh đi ngủ cho tôi! Nếu anh ngã xuống trước thì tôi phải làm sao?"
Phương Kỳ Kỳ hy vọng Từ Sầm Quân nghỉ ngơi thật tốt giữ trạng thái, trước khi cậu vẫn chưa khôi phục lại đến cấp bốn, cậu vẫn chỉ có thể dựa vào đối thủ không đội trời chung.
Từ Sầm Quân bảo cậu có việc thì gọi hắn, dặn dò xong lúc này mới nằm xuống nghỉ ngơi.
Phương Kỳ Kỳ ngáp một cái, kiểm tra tình huống khôi phục dị năng của mình.
Cái cây hoa Raffesia kia có năng lực tấn công tinh thần, ảnh hưởng không nhỏ đến dị năng của cậu. Mức độ tổn thương dị năng nặng hơn so với cậu nghĩ, hiện tại cậu chỉ khôi phục đến đầu cấp hai, đối phó với người thường hẳn là không có vấn đề.
Lúc mặt trời ló rạng phía chân trời, ngoài phòng vang lên tiếng ồn ào:
"Chết người! Chết người!"
"Thứ kia lại đến nữa! Nhà ai vậy? Người bị gặm sạch rồi, nghiệp chướng mà..."
"Nhanh đi gọi trưởng thôn!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");