Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phương Kỳ Kỳ và Từ Sầm Quân vừa mới phủ thêm áo khoác, cửa đã bị gõ vang. Triệu Lê vừa khóc nức nở vừa gọi: "Chú Từ, anh Thất Thất, hai người không sao chứ?"
Phương Kỳ Kỳ mở cửa liền thấy Triệu Lê mắt đỏ bừng, một đám người vây quanh ruộng lúa mì, "Xảy ra chuyện gì?"
"Thứ kia lại đến nữa."
"Thứ kia là cái gì?"
"Không biết." Triệu Lê nghẹn ngào, "Chưa có ai từng thấy thứ kia, chỉ biết là mùa đông hàng năm đều đến thôn, giết từng người một."
Phương Kỳ Kỳ và Từ Sầm Quân nghe vậy đồng thời nhíu mày, những thứ không biết mới là đáng sợ nhất, "Đi xem sao."
Đêm qua tuyết rơi tạo nên một tầng băng nhỏ trên đường thôn, trên mặt băng có vết máu đen đông lại, trong ruộng ven đường là lúa mì vụ đông mà thôn dân vừa gieo, lúc này trong ruộng Triệu Tư Minh và thôn dân đang thảo luận:
Thôn dân: "Đáng thương quá, chú câm tháng trước vừa mới mất con, bây giờ lại mất vợ."
Triệu Tư Minh: "Tối hôm qua "cống phẩm" là nhà ai?"
"Ngày hôm qua "cống phẩm" đến phiên nhà Thiết Ngưu ở đầu thôn và nhà chú câm."
Triệu Tư Minh thở dài, "Vẫn chưa đủ, sắp bắt đầu vào đông, phải chuẩn bị nhiều lắm."
"Trưởng thôn, hai năm qua "cống phẩm" càng ngày càng ít, ngày về sau sống thế nào đây."
"Mặc cho số phận đi."
Có ông già bỗng nói: "Trưởng thôn, nhà anh vẫn có hai phần cống phẩm, có thể nộp một phần được không, nhà khác thay phiên nộp cống phẩm cũng chỉ có một phần..." Người nọ thấy mặt Triệu Tư Minh càng ngày càng đen, nói càng ngày càng nhỏ.
Lập tức có thôn dân nhảy ra phản bác: "Nói nhảm! Trưởng thôn là trụ cột thôn chúng ta, nếu trưởng thôn xảy ra chuyện gì ông gánh nổi không? Huống chi nhà trưởng thôn còn có Omega phải bảo vệ."
Lại có người than thở: "Bây giờ Omega là gánh nặng, vai không thể gánh tay không thể nhấc, chỉ có căn cứ bên ngoài mới nuôi được..."
"Ông ăn nói kiểu gì thế! Ông đừng quên, mấy năm nay nếu không có trưởng thôn giác ngộ dị năng lúc mạt thế bảo vệ mọi người, còn thôn họ Triệu nữa không? Ông đã sớm bị động vật biến dị nuốt rồi!"
Người phản bác kia lúc này không phản đối nữa.
Triệu Tư Minh hơi bớt giận, "Được rồi được rồi, đừng nói nữa." Ông ta liếc nhìn thấy Triệu Lê đưa Phương Kỳ Kỳ và Từ Sầm Quân đi đến, khẽ gật đầu với Từ Sầm Quân, "Tôi biết với năng lực của Tiểu Từ nhất định là bình yên vô sự, tối hôm qua hai người có nghe được tiếng động gì không?"
Từ Sầm Quân đáp: "Không." Lại hỏi: "Cống phẩm mà mọi người vừa mới nói là cái gì?"
"Cống phẩm là dê sừng non." Triệu Tư Minh thở dài: "Bảy năm trước mỗi khi đến mùa đông lại có người mất tích, chúng tôi đoán là thú lớn nào đó, mỗi khi đến mùa đông thực vật thiếu thốn, súc sinh kia sẽ thừa dịp ban đêm vào thôn ăn thịt người, chúng tôi xây hàng rào cao đến đâu cũng không ngăn được thứ kia. Để không cho thứ kia ăn thịt người, chúng tôi sẽ buộc dê sừng non trong sân, thứ kia ăn dê sừng non sẽ không ăn thịt người, nhưng hai năm qua dê con càng ngày càng ít, cống phẩm chỉ có thể mỗi nhà thay phiên nhau, chưa đến lượt sẽ nguy hiểm..."
Từ Sầm Quân trầm ngâm: "Chẳng trách đám dê sừng kia căm hận loài người, hóa ra là thôn các ông bắt con của chúng."
"Aiz, chúng tôi cũng hết cách, súc sinh kia rất giảo hoạt, chỉ ăn thịt non, chuyên chọn trẻ con và phụ nữ. Vốn sau khi mạt thế bùng nổ người già, phụ nữ và trẻ em đã chết nhiều, thôn họ Triệu trước kia có bốn năm trăm hộ dân cư, hiện tại chỉ còn lại có hơn bảy mươi hộ."
Phương Kỳ Kỳ lẳng lặng nghe họ nói chuyện, tầm mắt nhìn về phía giữa các thôn dân, một người đàn ông mặc áo bông vải thô ôm một người còn lại nửa thân mình, hốc mắt đỏ bừng, ánh mắt dại ra, có lẽ là chú câm trong câu chuyện.
Chú câm đau lòng muốn chết, nhân lúc mọi người không để ý, cầm lấy một cái cào sắt để trồng cây giống đập vào đầu mình.
Phương Kỳ Kỳ nhanh chân đá bay cào sắt đi.
Các thôn dân giữ chặt chú câm, khuyên nhủ: "Chú câm đừng làm chuyện điên rồ! Người còn sống sẽ còn hy vọng!"
Chú câm ngồi phịch xuống đất, miệng a a a nói không nên lời.
Phương Kỳ Kỳ ngồi xổm xuống, làm mấy thủ ngữ với ông, chú câm thấy cũng đáp lại, hai người dùng thủ ngữ trao đổi với nhau.
Hai người trao đổi xong, chú câm cũng khôi phục chút sức sống, được người đỡ về nhà, Phương Kỳ Kỳ thì lại cau mày.
Triệu Tư Minh đến nói: "Không ngờ Tiểu Phương còn biết ngôn ngữ người câm điếc?"
Phương Kỳ Kỳ "Ừ" một tiếng, khẽ nói: "Có người thân vừa hay cũng không nói được, học một chút."
Cậu quay đầu nói với Từ Sầm Quân: "Vừa nãy chú câm nói ông ấy nhìn thấy dáng vẻ của súc sinh kia, đầu tròn, hai tai, ba mắt, bốn chân, đuôi dài, người đen tuyền, mắt sáng, răng nanh dài giống ngà voi, lúc đứng cao bằng tầng một, tốc độ di chuyển rất nhanh."
Từ Sầm Quân suy nghĩ: "Hổ?"
Phương Kỳ Kỳ lắc đầu: "Có lẽ không phải, hổ sau biến lúc đứng có thể cao bằng hai tầng lầu, hơn nữa đa phần là cấp bốn trở lên, phân bố ở các khu rừng rậm. Cây cối ở núi sau thôn họ Triệu không đủ cao, không giấu được hổ to như vậy."
Triệu Tư Minh chớp mắt, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: "Có thể là báo núi, trước đây nghe ông cụ trong nhà nói trên núi có con báo, là một loại báo núi nhỏ, người có đốm màu đen, lớn nhất to bằng chó, chúng lén đi săn gà vịt trong thôn, sau nhiều năm bị bắt giết đã tuyệt chủng, không ngờ còn có một con, sau mạt thế còn biến dị."
Phương Kỳ Kỳ gật đầu, "Có lẽ vậy, động vật họ mèo sau khi biến dị thị lực sẽ tăng cường, tới cấp ba giữa trán sẽ mọc thêm một mắt, đến cấp năm sẽ mọc thêm mắt ở sau gáy. Nếu xác định là báo núi, vậy hiện tại chắc là ở cấp ba hoặc cấp bốn, đối phó không tính là khó."
Triệu Tư Minh nghe vậy đôi mắt nhỏ sáng lên, cười híp mắt khen: "Tiểu Phương thật sự là kiến thức sâu rộng, không phải là người ở chỗ nhỏ như chúng tôi hiểu được. À, buổi sáng hai cậu cũng chưa ăn cơm đúng không? Nhà anh đây có mấy ổ bánh mỳ, không ngại thì đến nhà tôi ăn đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện." Từ Sầm Quân không đáp, hắn lén liếc nhìn Phương Kỳ Kỳ, thấy cậu chớp chớp đôi mắt hồ ly, hiểu rõ đáp Triệu Tư Minh: "Được, chúng tôi sẽ mặt dày ăn ké bữa cơm."
Trong bữa ăn, quả nhiên Triệu Tư Minh hỏi chuyện đối phó báo núi thế nào. Phương Kỳ Kỳ thoải mái ăn bữa sáng, lòng cảm khái Triệu Tư Minh cũng thật biết hưởng thụ, trong mạt thế này mà ở trong thôn như Thổ Hoàng Đế, có người ăn không đủ no mặc không đủ ấm, ông ta thì có thể ăn mì mà Ngô Thiến chuẩn bị.
Triệu Tư Minh thấy cậu không nói lời nào, có chút nóng nảy nhìn về phía Từ Sầm Quân. Từ Sầm Quân thì một bộ "Toàn bộ nghe cậu ấy", chờ Phương Kỳ Kỳ ăn no mới chậm rãi nói ra kế hoạch.
Đối phó với động vật biến dị cấp ba cấp bốn có thể vừa mới thức tỉnh đối với Phương Kỳ Kỳ trong thời kỳ mạnh nhất không phải việc khó, dị năng tinh thần của cậu có thể trực tiếp làm chết não. Nhưng đối với người thôn họ Triệu cao nhất mới có dị năng cấp ba, một con động vật biến dị cấp bốn đủ để giết sạch cả thôn, báo núi không huyết tẩy thôn họ Triệu, chỉ là đang dự trữ lương thực mà thôi.
Lần này báo núi ăn no, lần sau cũng phải hai ba ngày nữa. Kế hoạch của Phương Kỳ Kỳ quan trọng nhất là Từ Sầm Quân, một số khác là kế hoạch cơ bản, chỉ toàn lấy thân làm mồi nhử, gậy ông đập lưng ông, đóng cửa thả chó.
Triệu Tư Minh nghe xong liên tục gật đầu, càng cung kính Phương Kỳ Kỳ.
Lúc về, Triệu Lê tiễn hai người. Triệu Tư Minh thấy họ rất quý con gái mình, cũng không ngăn cản, ngược lại vẻ mặt đối với Triệu Lê ôn hòa hơn nhiều.
Trên đường đi, cô bé líu ríu không ngừng: "Anh Thất Thất quá giỏi! Biết nhiều ghê, còn biết thủ ngữ nữa!"
Phương Kỳ Kỳ cười, "Anh có thể dạy em."
"Tốt quá tốt quá! Trước kia chú câm không biết thủ ngữ, vợ chú câm dạy ông ấy, vợ chú câm là một người rất tốt." Nói xong lời cuối cùng, Triệu Lê có chút thương cảm.
Phương Kỳ Kỳ không biết an ủi cô thế nào, trầm mặc vỗ vỗ vai cô.
Triệu Lê miễn cưỡng mỉm cười, vui vẻ nói: "Anh Thất Thất không cần an ủi em, thật ra em không khó chịu lắm, xem như bà ấy được giải thoát rồi. Thật ra bà ấy không thích thôn này đâu, em nhớ lúc em còn nhỏ bà ấy chạy trốn nhiều lần nhưng toàn bị người trong thôn phát hiện bắt về."
Lời này làm Phương Kỳ Kỳ và Từ Sầm Quân kinh ngạc, "Chạy trốn?"
"Đúng vậy." Triệu Lê chớp chớp mắt to, "Sau đó bà ấy sinh con, không thấy chạy trốn nữa."
Lòng Phương Kỳ Kỳ trầm xuống, vợ chú câm này chắc là bị lừa bán vào thôn. Cậu xoa đầu Triệu Lê, nghi hoặc hỏi: "Mẹ em đâu?"
Triệu Lê cụp mắt xuống, giọng buồn đi: "Em không có mẹ, bảy năm trước mẹ em đã bị súc sinh kia ăn rồi."
"Xin lỗi."
"Anh Thất Thất không cần nói xin lỗi." Triệu Lê ngẩng đầu nhìn Phương Kỳ Kỳ, trong đôi mắt to chất chứa sự hận thù không hợp với tuổi, "Em hy vọng chú Từ và anh Thất Thất có thể báo thù thay mẹ em."
"Được." Phương Kỳ Kỳ không hỏi sâu, sợ gợi lên chuyện đau lòng của Triệu Lê.
Triệu Lê tiễn hai người đến cửa, lo lắng hỏi: "Chú Từ, anh Thất Thất, ba ngày sau chúng ta sẽ thành công sao?"
Từ Sầm Quân xoay người xoa đầu cô, giọng điệu kiên định: "Nhất định."
Triệu Lê nghiêng đầu mỉm cười, "Vậy là tốt rồi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");