Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô tiếp tục cùng hắn ở chung, nhưng đối mặt với hắn, cô không dám mềm lòng nữa.
Hắn thấy cô không thích ở cùng, nên lúc nào cũng không dám mở miệng cãi một lời với cô.
"Ăn cơm!"
Hắn lặng lẽ đi đến bàn cơm.
"Đi ngủ."
Hắn lặng lẽ đi đến sofa.
"Tôi bận."
Hắn lặng lẽ cách xa cô một chút.
Bỗng một ngày cô ôm bụng hét lên, mồ hôi nhễ nhại trên trán, áo dính sát lưng, tay chân cuộn lại, gào lên đau đớn:
"Đ...đau quá..."
Hắn bỏ dở công việc giữa chừng, chạy đến như bị tên lửa, nhìn cô ôm bụng quặng thắt. Hắn sợ hãi nói:
"Em, em có bầu sao?"
Cô muốn mắng hắn thần kinh, nhưng cơn đau thấu xương khiến cô không nói nổi, cô lên giọng từng chữ đứt quảng:
"Thuốc...Thuốc...Đau bụng kinh..."
Hắn ngớ người nhận ra gì đó, liền chạy vào trong lấy một chiếc khăn ấm gấp lại, gỡ tay cô ra để trên bụng, hắn thều thào bên tai cô:
"Anh về liền."
Tất cả đều trong chớp mắt, hắn lập tức chạy đến cửa hàng bán thuốc.
ooOoo
Đôi mắt phượng xinh đẹp lúc này mới mở ra bên khoé mắt còn vương giọt nước như giọt sương mai. Bụng cô đã đỡ đau rồi, nhìn lên điện thoại đã chỉ 8 giờ tối.
Cả căn nhà bị bao phủ trong bóng tối, dường như ngoài tiếng hít thở cô ra không hề nghe được của ai nữa, đã tối rồi vẫn không ai bật đèn không giống với thường ngày chỉ cần chiều tối cả căn nhà đã được thắp sáng ấm áp. Chiếc khăn ấm trên bụng cô đã nguội lạnh từ lúc nào.
"Ngụy Cảnh?"
"..."
"Ngụy Cảnh?"
Cô nghĩ hắn lại bày trò gì nhưng sự thật chứng minh hắn không có ở nhà. Những lúc cô gọi hắn, hắn đều nhanh chóng chạy đến, bộ dạng giống hệt đứa trẻ được mẹ gọi về giáo huấn, hắn là tổng tài, đứng trên vạn người nhưng trước mặt cô luôn cuối đầu. Có cảm động không?
Sống chung lâu dài với nhau, đời này cô có ấn tượng với hắn khá tốt.
Cô muốn gọi cho hắn lại phát hiện điện thoại có hơn mấy chục cuộc từ số máy lạ, đang định nhấn gọi thì số máy lạ lần nữa gọi cho cô.
"Cuối cùng Lưu tiểu thư cũng nghe máy, tôi muốn nói về vấn đề chủ tịch tôi..."
"Chủ tịch vẫn đang thoi thóp trên giường bệnh, phòng số..."
Nghe xong điện thoại cô loạng choạng đứng không vững, mang theo tâm trạng hoảng loạn, không kịp thay bộ đồ hoàn chỉnh nào, cô liền bắt taxi đến bệnh viện.
Phàm Ngụy Cảnh bị người ta đánh, cả người rướm máu, hít thở khó khăn, không đứng nổi, không ngồi nổi!
Khi cô đến nơi mùi thuốc khử trùng sọc vào mũi, hắn đã được đưa đến phòng hồi sức, mắt hắn nhắm nghiền yên tĩnh tựa như người quấy rối cô những ngày nay và hắn là hai người hoàn toàn khác nhau.
"Phu nhân..."
Tam Nguyên bước vào, khuôn mặt lo lắng nhìn cô: "Cái này, chủ tịch tôi bị đánh tơi bời, tay anh ấy, luôn nắm chặt túi thuốc này."
Nhận lấy từ tay cậu ta, bên trong có rất nhiều liều, hắn đã mua tận 20 liều cho cô, không ai dạy hắn nên mua thế nào cho đủ, hắn chỉ dựa theo cảm giác mua càng nhiều cô sẽ không đau.
Cô siết chặt chiếc túi nhỏ trên tay, nhìn hắn lần nữa.
Mím môi nói:
"Phàm Ngụy Cảnh, tôi tha thứ cho anh, bây giờ anh tỉnh lại cho tôi."
Nhưng người trên giường trắng, không có cử động, mắt vẫn nhắm, đến cả việc cơ bản nhất của con người là phải hít thở, hắn vẫn nhờ đến máy trợ thở.
"Phu nhân, người cầm đầu và đàn em của hắn đã bị bắt vào cục cảnh sát, cô có muốn đi xem không?"
"Để lúc khác đi..."
Phàm Ngụy Cảnh ở trên thường trường như chiến trường có biết bao nhiêu kẻ hận hắn, luôn tìm cách muốn giết hắn.
Tam Nguyên thấy trên mặt cô trắng không còn vệt máu, có lẽ do lo cho chủ tịch cậu nên cũng không dám làm phiền, lui ra ngoài để lại không gian yên tĩnh cho hai người.
Chủ tịch cậu thích cô gái này đã đến độ max rồi, cả tháng nay không đến công ty mà chỉ bên cô ấy, chuyện công việc đều do một tay cậu xoay xở dựa theo lời của chủ tịch.
Nếu có vấn đề gấp cần thật sự thì phải hẹn đối tác 12h đêm gặp mặt vì theo cậu biết giờ ấy Lưu tiểu thư mới ngủ.
Có nhiều đối tác không thích nhưng vẫn nể mặt mũi mà đành chấp nhận.
ooOoo
" Ngụy Cảnh, Em kể anh nghe, em vừa gặp một giấc mộng, ở đó, anh và em kết hôn, em luôn một lòng cùng anh, anh lại một lòng với người khác."
"Giấc mơ của em lạ lắm đúng không? Nhưng nó vô cùng chân thực, anh chẳng xem em là gì cả nhưng ở đó đối với em, anh là tất cả. Anh lạnh nhạt với em, đối với em chỉ có hận thù và xem thường. Đến khi em nhận ra mình ngu ngốc thì đã tỉnh mộng."
Đời trước, cô ngu ngốc bên cạnh hắn, hắn điên cuồng xua đuổi cô. Đời này, cô muốn có được bình yên, hắn lại theo cô không rời.
Theo tình tình chạy, chạy tình tình theo.
Trái tim cô vì hắn mà nguội lạnh lại lần nữa ấm áp bởi hắn. Dẫu biết là thế, nhưng cô thật sự không dám chấp nhận sự thật, cô không muốn mình lần nữa lại trên vết xe đổ, lần nữa sống cuộc sống không hạnh phúc.
"Anh có nghe em nói gì không? Em không hận anh, em hận chính bản thân mình."
Tay hắn có chút run run, nhưng nhanh chóng xụi lơ.
Cô cũng không có nhìn thấy.
Cô ngồi dựa vào giường bệnh, mệt mỏi ngủ thiếp đi.