Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ngọc Ý! cô đang làm gì?" Thật không ngờ có lòng tốt muốn đưa đồ ăn trưa cho hắn lại bắt gặp cảnh, Ngọc Ý một mình trong văn phòng hắn, tay chân nhanh nhẹn lật đi lật lai tất cả những tài liệu trong ngăn tủ hắn.
Nghe thấy Lưu Châu Hân gọi, cô ta dừng tay đi đến chống tay lên eo, nhếch môi:
" Tôi đang dọn dẹp chiếc tủ cho anh yêu của tôi, còn tuesday như cô đến đây làm gì?"
Lưu Châu Hân mím môi: "Cô mới là tuesday, tôi là danh chính ngôn thuận cùng Ngụy Cảnh kết hôn!"
"Không! cô điên rồi, cô không nhớ cô là người chen vào mối quan hệ chúng tôi sao? Người không được yêu mới là người thứ ba!"
Không kìm được cô tát cô ta một cái, phía sau lưng một giọng nói mang nhiều phần uy hiếp lạnh lẽo vang lên:
"Lưu Châu Hân, cô làm gì ở đây?"
Hắn ngồi trên chiếc xe lăn, nhưng khí thế từ hắn toả ra chưa bao giờ giảm đi dù một chút, dường như sinh ra đã như thế, dù hắn đã bị què nhưng vẫn khiến người cùng hắn nói chuyện sợ hãi vô cùng.
"Em nhìn thấy Ngọc Ý, cô ta lục tìm tài liệu trong phòng anh."
"Hu hu hu...." Bỗng nhiên một tiếng khóc truyền vào tai cô, Ngọc Ý ôm mặt đáng thương khóc thút thít, chạy đến đứng một bên, không dám đến ôm hắn như trước vì trên người hắn có mùi thuốc bôi lành chân rất hôi, cô ta chỉ dám đứng cạnh rưng rưng không nói gì, cụ thể là cô ta không nói gì nhưng trong đầu hắn đủ loại suy diễn.
Phàm Ngụy Cảnh lòng ngực như bốc lửa, hắn tức giận cực điểm, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Lưu Châu Hân, leo lên vị trí này vẫn không vừa lòng cô hay sao? Đừng để tôi biết tôi mất bất cứ hồ sơ nào, vì khi mất chỉ có cô mới là người lấy thôi!"
Sau đó hất luôn hộp cơm cô chuẩn bị, làm vương vãi ra nền sàn lạnh, thức ăn nóng, gặp sàn lạnh liền hơi hơi bóc khói, không hiểu sao nhìn thấy, sống mũi cô cay cay, thấy hắn đang hả hê với hành động vừa rồi, cô quật cường cười lạnh: "Ngụy Cảnh, em chỉ muốn tốt cho anh chưa bao giờ có ý hại anh cả! anh là chồng em, em muốn anh luôn tốt nhất."
"Luôn tốt nhất? Vậy chân tôi như thế này do ai? Nhìn thấy cô là tôi đã chán ghét, đúng là ngày ấy vẫn nên cho cô chết đi."
"Em không....." không hề cố ý khiến anh què. Rõ ràng ngày đó đã có kẻ hãm hại cô.
Nhưng mà, cô nói bao nhiêu lần rồi, hắn có tin không? Nuốt đi vài câu chữ tiếp theo xuống cuống họng. Cô nhắm mắt lại một giọt nước mắt như có như không lăn xuống, giấu đi đôi mắt hoe đỏ của mình, tay nắm chặt rồi lại buông lỏng, cô đau đớn chạy ra khỏi.
Người mình yêu nói như thế? ai lại không đau lòng cho được chứ...
Hôm ấy mệt mỏi, cô ngủ thiếp đi ở trước cổng công ty hắn vì muốn chờ hắn cùng về, nhưng lúc tỉnh dậy đã là trời tối, trở về biệt thự Thiên Cao, cửa đã đóng, cô kêu gào rất nhiều, hẳn người trong nhà đã nghe nhưng không ai ra mở cửa.
Một đêm rét lạnh bên ngoài, cô sốt nặng ba ngày.
_________
"Cảnh, đã đến giờ bôi thuốc."
Hắn không đành lòng từ bỏ công việc đang dang dở hơi cáu gắt nhìn cô không vui.
Nhẹ nhàng dìu hắn lên giường, mùi thuốc bay sọc vào mũi khiến hắn khó chịu, không biết cô kiếm đâu ra loại thuốc này, rất hôi.
Cô xoa nhẹ khắp chân hắn, mát xa một chút cho gân cốt giãn ra, nhẹ nhàng bôi thuốc lên, mõi hành động đều vô cùng cẩn thận như sợ làm đau hắn.
Hắn ghét bỏ.
Mi mắt dài của cô hơi rũ xuống, môi hồng mím lại chăm chú.
Hắn nhìn cô có chút mềm lòng, lại nghĩ đến hắn thành ra như này là do ai? Mất kiên nhẫn hắn lãnh đạm lên tiếng:
"Nhanh lên!"
Cô nhẹ giọng, giọng nói hơi khàn vì vừa mới hết cảm, từ lần ở suốt đêm ngoài Thiên Cao hôm ấy, tuy đã đỡ hơn nhưng bệnh cứ mãi không dứt: "Được, để em thoa đều một chút cho thuốc ngấm vào, như vậy sẽ mau lành thôi."
Lúc này điện thoại hắn reo lên, vớ tay cầm lấy, nghe xong cuộc gọi, sắc mặt hắn càng trầm đi, hắn gằng rõ từng chữ:
"Lưu.Châu.Hân!!!"
"Anh gọi em sao?" Cô bất giác buông tay nhìn hắn, đột nhiên một vật nặng đụng vào trán cô, liền chảy máu.
Là hắn quăng chiếc điện thoại vào đầu cô.
Cô đau đớn ôm trán, ánh mắt không tin nổi nhìn hắn gầm gào ở trên giường:
"Cô có biết tài liệu ấy quan trọng với tôi như thế nào không? Lưu.Châu.Hân chết đi! Cô sống làm gì hả? Giả nhân giả nghĩa làm gì hả? Cút Cút cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa."
Lòng cô như vỡ ra làm trăm mảnh, nắm chặt tay đầy thuốc chưa rửa, giọt nước mắt kiềm không nổi cũng rơi xuống, máu từ trán cùng với nước mắt cô, thật khiến người khác cảm thấy đáng thương.
Hắn thật sự tin cô lấy tài liệu của hắn.
Mõi chữ thoát ra khỏi môi mỏng của hắn đều là muốn cô chết.
Một cút, hai cút, cô thật sự mệt mỏi.
____
Cô giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mơ, mồ hôi thấm đẫm lưng áo, đã 3 năm trôi qua hình ảnh ngày ấy vẫn in sâu trong tâm trí cô, không ngày nào cô ngủ sâu được, hoặc là cô không dám ngủ...
Cô mong muốn được hạnh phúc, cô mong muốn có một gia đình bình yên, chỉ thế thôi nhưng sao khó quá.
Vừa mở hộc tủ đự định lấy ra thuốc ngủ để uống thì cô bỗng nghe tiếng xe quen thuộc phát ra phía dưới nhà.
Hắn đã lâu rồi không trở về Thiên Cao.