Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Du thuyền xa hoa màu trắng lênh đênh trên biển giữa trời tháng năm, hướng tới một chỗ khác phía chân trời, nhàn nhã trôi nổi trên biển. Giờ phút này, Mahathir Di đang ở trong một gian phòng trên thuyền.
Selleck thân là thị vệ trưởng của vương thất vương quốc Yaru, một vương quốc dầu mỏ nhỏ ở Ả rập, ngay cả cửa cũng không kịp gõ đã vội vàng xông vào.
“Mahathir Di điện hạ, Tomoya tiên sinh lại chạy trốn.”
Vương tử điện hạ vốn đang xử lý một lượng lớn văn kiện vừa nghe thấy thị vệ trưởng nói liền vội dừng tay.
“Thần đã phái tất cả thuyền viên đi tìm, trước mắt vẫn chưa rõ ở đâu.”
“Ý của anh là không tìm thấy?”
“Đúng vậy. Bởi vì chiếc thuyền này hoàn toàn do máy tính chỉ đạo, cho nên không cần người lái. Hơn nữa muốn tìm trong một khoang thuyền lớn như vậy cũng phải tốm một ít thời gian.”
“Anh là nói thuyền này tuy rằng không cần nhiều người là có thể chạy với tốc độ siêu nhanh, nhưng lại lớn đến mức muốn tìm một người cũng không tìm thấy?” Trên mặt Mahathir Di không nhìn ra chút biểu tình gì.
“Thật sự xin lỗi.”
“Ta đã biết, còn lại liền giao cho anh.”
“Ngài muốn đi đâu?”
“Con mồi của ta muốn ta tự mình đi tìm. Sartre, Axiji, đi theo ta.”
Hai tên hộ vệ vội vàng đứng dậy đi theo mệnh lệnh của điện hạ.
(…)
Ngữ khí của Mahathir Di tuy rằng như hòa, nhưng Tomoya bị một tiếng trạc phá âm mưu trong lòng không khỏi trở nên cứng ngắc.
“Sao… Như thế nào có thể chứ? Tôi chỉ là muốn đến để tắm… Tắm nắng mà thôi…”
Tomoya nghĩ muốn bao biện liền miễn cưỡng nở nụ cười ý đồ lấy lòng Mahathir Di, nhưng mà…
“Cho nên anh mới đánh nghiêng khay trà chiêu?”
“Đó là tôi nghĩ thừa dịp này chưa chuẩn bị… Hả?”
Khuôn mặt tươi cười của Tomoya đông lại, cậu ta như thế nào biết chuyện mình đánh nghiêng bàn trà buổi chiều?
“Anh vẫn luôn đặc biệt thích nói dối…”
Nụ cười hoàng thất luôn tao nhã kia làm cho máu của Tomoya lập tức rút khỏi trên mặt.
“Ách, tôi… Vừa rồi… Cái đó…”
Tomoya muốn tìm lý do lấy lệ lại bởi vì bị đại ma thần vạch trần âm mưu của mình mà trong đầu trống rỗng.
“Nhưng mà anh nghĩ đến việc dùng thuyền cứu nạn để đào thoát thật ra rất thông minh, bởi vì văn phòng tư nhân của ta ở ngay bên cạnh, lập tức có thể nhìn thấy.”
“Trời!”
Sẽ không… Chứ? Bên cạnh cư nhiên là văn phòng tư nhân của Mahathir di… Thật là có đủ xui xẻo.
“Tôi rõ ràng muốn chạy trốn… Lại biến thành tự mình đưa lên cửa…”
Vốn qua năm phút đồng hồ nữa là có thể chạy ra khỏi chiếc du thuyền du lịch định kỳ này, hiện tại lại biến thành như mình xâm nhập khu vực của Mahathir Di, ngay cả Tomoya đều cảm thấy bản thân ngu không ai bằng.
“Chắc là a lạp chân thần dẫn đường, anh vẫn là hết hy vọng trở về đi, hôm nay còn phải bổ sung hai lần nữa.”
Mahathir Di nói rất nghiêm túc, trên mặt Tomoya lại một trận xanh một trận trắng.
Anh rõ ràng không muốn bị đàn ông ôm, ở trong lòng ngực Mahathir Di lại không cảm nhận được một chút khoái cảm ***. Bị cảm giác thẹn thùng bao phủ Tomoya một lòng muốn xông ra, kết quả đương nhiên là bị hai gã hộ vệ túm trở về, chỉ tăng thêm tức giận của Mahathir Di mà thôi.
“Không, không cần a… Buông tay…”
Tomoya lo lắng giãy giụa, thấy gương mặt như thiên sứ kia chậm rãi tiếp cận mà toàn thân cứng ngắc.
“Anh ngày hôm qua bồi ta một đêm, cư nhiên còn có khí lực chạy trốn, xem ra là số lần còn chưa đủ nhiều nhỉ?”
Tomoya cuống quít lắc đầu.
“Mặc cho ai bị xâm phạm như vậy đều muốn trốn a.”
“À, tôi còn tưởng anh cảm thấy số lần không đủ mới muốn chạy trốn.”
“Nếu là thuyền lữ vui vẻ đơn thuần, tôi đương nhiên sẽ không muốn chạy trốn…”
Ngụ ý của anh là không nghĩ tiếp tục làm bạn giường, đáng tiếc vương tử này thực sự làm bộ như nghe không hiểu.
“Chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ cho anh có một chuyến thuyền lữ vui vẻ.”
Vương tử điện hạ vươn bàn tay nâu đồng nâng cằm của Tomoya lên.
“Ma, Mahathir Di… Cậu, cậu hiện tại mặc dù đang nghỉ ngơi, nhưng không thể không làm việc chứ?”
“Anh không cần lo lắng thay ta, loại chuyện đơn giản như phê công văn này cho dù vừa ôm anh cũng có thể vừa làm.”
Như thế nào sẽ có người như thế? Lúc làm việc còn đầy tà niệm trong đầu…
“Hơn nữa nếu thả anh một mình, anh sẽ muốn chạy trốn, giống như bây giờ.”
“… A!”
Bị nói trúng tâm sự Tomoya không nói gì mà chống đỡ.
“Nếu hiểu được, liền ngoan ngoãn lên giường đi, anh chỉ cần có thể làm ta vui vẻ, ta có thể quên mất chuyện hôm nay.”
Ai sẽ ngoan ngoãn phục tùng loại mệnh lệnh khuất nhục này a?
“Loại, loại sự tình này ai làm được chứ?”
“Nữ nhân trong hậu cung của ta đều là như vậy a.”
Nếu tưởng niệm hậu cung của cậu như vậy, sao không trở về sớm một chút? Cứ như vậy mình cũng có thể không cần bồi giường.
“Tôi không phải bảo cậu về nước sớm một chút đi sao? Hậu cung khoái hoạt đang chờ cậu…”
“Nơi này cũng rất khoái nhạc a, hơn nữa ta nói rồi phải huấn luyện anh để anh có thể chiếm được một vị trí nho nhỏ trong hậu cung của ta.”
Thật là có lí cũng giảng không thông, người đàn ông nào sẽ muốn một vị trí nhỏ trong hậu cung của một người đàn ông khác chứ… “Cậu không cần tốn nhiều lực đi huấn luyện tôi, cảm tạ.”
“Ta rốt cuộc biết anh vì cái gì muốn chạy trốn, chính là có bộ quần áo này anh mới có thể muốn chạy trốn.”
“Gì?”
“Nếu người anh không có một mảnh vải, sẽ không muốn chạy trốn nhỉ? Ta quyết định phải vứt bỏ quần áo của anh.”
“Mẹ ơi!”
“Sartre, Axiji, cởi sạch quần áo của anh ta.” Hai tên hộ vệ đi từng bước về phía Tomoya.
“Không, không cần a, anh cởi quần áo của tôi làm gì chứ?” Tomoya kinh hoảng chống cự lại, nhưng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy quần áo trên người bị lấy hết từng cái từng cái một.
“Ném xuống biển đi.”
“Cậu sao có thể như vậy! Đây chính là phá hoại môi trường sinh thái đấy!”
“Nga? Không nghĩ tới ngay cả dùng từ chuyên môn khó như vậy anh cũng đều biết? Ta còn nghĩ đến anh chỉ biết “Không cần, dừng tay” mà thôi chứ!”
Mahathir Di hoàn toàn đem ngữ khí của mình xuẩn hóa làm cho Tomoya vô cùng tức giận.
“Nếu cậu tốt với tôi một chút, tôi nói cái gì đều có thể nói cho cậu nghe.”
“Ta đã dịu dàng ôm anh đến như vậy còn chưa đủ sao? Anh thật sự là rất tham lam. Đúng rồi, ta đã quên anh thích bị ngược, hôm nay sẽ như anh mong muốn đi.”
Đã nói không muốn lên giường, vị vương tử cả đầu óc toàn *** này tựa hồ cũng chỉ có t*ng trùng quấy phá.
Tiếp theo cậu mỉm cười dùng tiếng mẹ đẻ mệnh lệnh cho hộ vệ.
Ra lệnh một tiếng “Ném đi”, chỉ thấy quần áo của Tomoya ở không trung vẽ ra một hình cung xinh đẹp, liền dập dềnh ở trên mặt biển.
Không có quần áo để mặc, đừng nói chạy thoát, ngay cả đi đường đều là một chuyện vô cùng xấu hổ đi?
“Đó chính là một bộ quần áo duy nhất tôi mang đến từ Nhật Bản đấy! Cậu muốn về sau tôi mặc cái gì?”
“Anh là vì để cho tôi ôm mà tồn tại, không có tất yếu phải mặc quần áo.”
Mái tóc vàng sáng lạn dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng chói mắt, Mahathir Di tao nhã ra lệnh.
“Bắt anh ta đưa vào phòng ngủ, sau đó cột vào trên giường.”
Tomoya bị mạnh mẽ lôi đi mơ hồ có dự cảm đại sự không ổn.
Tomoya toàn thân trần trụi bị đưa vào phòng ngủ của vương tử điện hạ.
“Mahathir Di! Cậu… Cậu làm chi biến tôi thành như vậy!”
“Không làm như vậy, anh sẽ lại nghĩ cách trốn.”
Vị vương tử mặc trang phục dân tộc dài màu trắng, không có mang khăn trùm đầu lắc lắc mái tóc dài màu vàng tao nhã, ngồi ở trên sô pha mỉm cười.
Tomoya ở ngay trước mặt cậu cùng hai gã hộ vệ, toàn thân trần trụi bị trói gô ở trên giường… Anh đỏ mặt kháng nghị với Mahathir Di.
“Vậy cậu cũng không cần phải cột tôi vào giường a!”
Tomoya đáng thương thật giống như một con dê đang đợi người mổ thịt, bị cột ngửa trên chiếc giường lớn màu trắng.
Hai tay hai chân của anh đều bị kéo sang hai bên cột vào bốn phía cột giường. Nhưng hộ vệ lại đi qua đặt một cái đệm ở dưới thắt lưng anh, nói cách khác anh hiện tại lộ ra tư thế tùy thời đều có thể thỉnh quân lâm hạnh.
“Lên thuyền cũng chỉ có ba ngày anh liền nghĩ muốn chạy trốn hai lần. Anh rõ ràng đáp ứng ta trước khi về nước đều phải làm bạn giường của ta, ta nhất định phải ra sức trừng phạt anh.”
Ai đáp ứng cậu loại sự tình này a? Cũng không phải chuyện xuất phát từ tự nguyện, vì cái gì phải bị phạt?
Bất quá đến lúc Tomoya nhìn thấy hộ vệ rời khỏi, Mahathir Di chậm rãi đứng lên từ sô pha đi về phía mình, kháng nghị liền trực tiếp đông lại ở cổ họng.
“Cậu, cậu muốn làm gì?”
Nhìn thấy ngón tay màu nâu của Mahathir Di bỗng nhiên đưa tới trước ngực mình, Tomoya lo lắng gào lên.
“Anh không cần lo lắng, tôi chỉ là muốn một lần nữa dạy dỗ anh mà thôi.”
Dạy dỗ! Hai chữ *** mĩ như thế làm cho lưng Tomoya xẹt qua một cơn gió lạnh.
“… A… Không, không cần…”
Cảm giác ngón tay kia của cậu đùa giỡn nhẹ vỗ về ***g ngực của mình, Tomoya cả kinh bắt đầu vặn vẹo. Nhưng dưới tình huống cả tay chân đều không thể nhúc nhích, căn bản không thể chống cự.
Ngón tay màu nâu chậm rãi từ ngực di chuyển đến khuôn mặt của Tomoya.
“Không được, anh còn không hiểu được lập trường của mình, tôi nhất định phải dạy đến lúc anh nhớ rõ mới thôi.”
Mahathir Di nở nụ cười cùng đôi mắt màu lam dịu dàng như thiên sứ lại làm cho Tomoya đỏ mặt tim đập.
Mình là đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc… Đã bị trói gô còn có thể động tâm?
“Tôi nói… Vương tử của một quốc gia hơi một chút liền chơi trò chơi SM “xử phạt, dạy dỗ” gì đó, đối với hình tượng của cậu sẽ có ảnh hưởng không tốt nhỉ?”
“Sao lại nói khó nghe như vậy? Ta lại không dùng nến hay là roi ngược đãi anh, chỉ là muốn cùng anh giống như người yêu trải qua tuần trăng mật trong thời gian chung đường nhàm chán này thôi! Là anh vẫn có ý phá hỏng, ta mới phải xử phạt anh ở trên giường.”
Cái này gọi là trò chơi SM đấy! Rõ ràng cá tính còn khủng bố hơn cả nữ vương SM, còn nói cái gì muốn trải quần tuần trăng mật, mấy ngày này có ngày nào gọi là tuần trăng mật hả! Nghĩ cũng biết chuyện sắp phát sinh nhất định còn khủng bố hơn cả roi da hay nến…
“Cậu, nếu cậu muốn hưởng thụ tuần trăng mật, hẳn là sớm về nước một chút mới đúng chứ. Đó là địa bàn của cậu, cậu muốn hưởng thụ thế nào liền hưởng thụ như thế.”
“Anh nói chuyện vẫn đáng yêu như vậy.”
Ngón tay Mahathir Di nắm lấy cằm của anh.
“Đáng tiếc tôi chỉ muốn hưởng tuần trăng mật với anh, cho nên anh có thể coi ta như người yêu trong lòng, như vậy sẽ không muốn chạy trốn nữa.”
“Người yêu? Cậu đang nói đùa sao?”
Dưới tình huống như vậy còn nói người yêu cái gì, căn bản là chủ nhân và nô lệ a.
“Thời điểm ở trên giường, không phải anh giống như người yêu kịch liệt tác cầu tôi sao?”
Chỉ có người da mặt rất dầy mới dám nói ra những lời này.
“Người yêu sao có thể làm loại chuyện này a!”
Toàn thân đều bại lộ ở trước mắt Mahathir Di làm cho Tomoya cảm thấy thẹn đến ngay cả thanh âm cũng bắt đầu run rẩy.
“Điểm xuất phát của ta chính là yêu mà.”
“Nghe như cậu đang tự quyết định.”
Cái này làm sao gọi là yêu? Căn bản là ngược đãi. Cho dù có yêu, cũng không có người muốn yêu như vậy.
“Anh còn không hiểu tình cảm của ta sao? Thật bi ai.”
Ngón tay thon dài của Mahathir Di lại trượt đến trước ngực Tomoya chơi đùa.
“… A… Không cần… A a…”
Cảm giác đầu nhũ của mình bị véo làm cho Tomoya không khỏi thở dốc.
Mahathir Di thỏa mãn nhìn Tomoya ở trước mặt, cho dù có không muốn như thế nào, chỉ là trước ngực bị đùa bỡn một chút liền nóng cả người.
“Anh là giường bạn tôi vừa lòng nhất, tôi sao có thể không thương anh chứ?”
Lời ngon tiếng ngọt của vương tử làm cho Tomoya mặt đỏ tai hồng, có lẽ mình cùng thân thể cậu ta đích xác rất phù hợp.
Cho dù biết cậu ta chỉ thích thân thể của mình, nhưng hưởng thụ âu yếm của cậu ta muốn không thở dốc cũng khó. Huống chi cậu ta biết rõ tất cả điểm mẫn cảm của mình, chống cự chỉ có thể chậm rãi biến mất.
“Cậu có cần thiết nhất định phải cột tôi vào giường không? Có thể dùng tư thế bình thường một chút để làm mà.”
Lập tức véo, lập tức nắn, lập tức xoay… Dưới động tác không ngừng của ngón tay Mahathir Di, nụ hoa trước ngực Tomoya hoàn toàn đỏ bừng.
“Anh muốn biết sao?”
Vừa dùng đầu ngón tay đùa bỡn mũi nhọn mẫn cảm của anh, Mahathir Di vừa mỉm cười hỏi.
“… A… A, không…”
Cậu ta muốn nói gì, nhưng ở dưới loại kích thích cường đại này anh chỉ có thể liên tục rên rỉ.
“Ta đây liền nói cho anh.”
Tay cậu từ trước ngực trượt tới nửa người dưới của Tomoya.
Tomoya cảm giác tình huống càng lúc càng không đúng, bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
“Ma, Mahathir Di…”
Đây đã không phải dùng khủng bố là có thể hình dung, sau vài ngày tích lũy, lũy thừa khủng bố gia tăng thành bội số.
“Anh không cần sợ hãi như vậy.”
Nhìn ra khiếp sợ trong mắt Tomoya, Mahathir Di dịu dàng nói nhỏ.
“Ta sẽ không cắt bộ vị quan trọng của anh, sẽ chỉ làm anh hơi đau một chút mà thôi.”
Cái này… Cái này còn bảo người ta không cần sợ hãi? Ngón tay Mahathir Di đã tới mục đích rồi.
“Làm sao vậy? Run lợi hại như vậy…”
Đều là cậu làm hại thôi… Đều là cậu… Tomoya muốn nói lại không nói được. Phân thân đáng thương của cậu đang bại lộ bên trong đôi mắt lam của Mahathir Di, nguyên nhân chính là sợ hãi cùng cảm thấy thẹn mà khẽ run rẩy.
“Ta sẽ mau chóng cho anh khôi phục tinh thần.”
Cổ tay cậu tiếp tục đưa vào giữa hai chân của Tomoya.
“Không cần… Mahathỉ Di… A…!”
Nửa người dưới hoàn toàn không có trói buộc dễ dàng lọt vào trong tay Mahathir Di. Hai tay hai chân đều bị trói chặt nên Tomoya không thể tùy ý di chuyển thân thể, hơn nữa giữa hai chân lại bị đùa bỡn, lo lắng đến mức hốc mắt rưng rưng.
“Cho dù ta không buộc anh, anh cũng chưa từng cam tâm tình nguyện, còn không phải là giống nhau sao? Anh tốt nhất là buông tha giãy giụa, thử tận tình hưởng thụ đi.”
Thân thể bị tùy ý đùa bỡn, ngay cả che lấp tối thiểu cũng không làm được, thử hỏi phải hưởng thụ như thế nào? Nhưng… Ở dưới trêu chọc dịu dàng của Mahathir Di, Tomoya lại uốn cong thân thể.
“… A a… A…”
Ngọn lửa mới châm khi bộ ngực được âu yếm vừa rồi nhanh chóng lan tràn đến toàn thân, ngón tay kia kích thích làm cho thân thể Tomoya đã có kinh nghiệm thừa nhận lập tức nóng lên.
“Nơi này của anh đang rất hưởng thụ, đã nhỏ xuống nước mắt hưng phấn nha.”
Lời nói *** đãng xấu xa kia giống như không cố ý khơi mào cảm giác thẹn thùng, làm cho toàn thân Tomoya đỏ lên. Theo động tác của ngón tay Mahathir Di, eo Tomoya cũng bắt đầu vặn vẹo.
“Tôi… Không chịu nổi… A… A…”
Anh cực lực chống lại khoái cảm sắp sôi trào, cho dù là đồng tính, nhưng bị một người nhỏ tuổi hơn mình tùy tiện đùa bỡn vẫn là một loại khuất nhục a! Dưới xoa nắn xảo diệu của Mahathir Di, phân thân của Tomoya chảy ra lượng lớn chất lỏng, đau đớn ngọt ngào từ eo của anh xỏ xuyên qua toàn thân.
“… A không cần Mahathir Di… Cậu, cậu mau thả…”
Mặc kệ trên miệng cậu kháng cự như thế nào, dịch thể chảy ra từ giữa hai chân đang được âu yếm của anh vẫn chậm rãi chảy vào chỗ sâu trong ở rãnh mông.
“Anh muốn giải phóng sao?”
Tomoya hốc mắt ướt át gật đầu. Không nghĩ tới vào thời điểm Tomoya sắp bùng nổ Mahathir Di lại thả lỏng tay ra.
“Sự chịu đựng của anh thật sự quá kém, anh thích ngón tay của ta như vậy sao? Đáng tiếc ta quyết định hôm nay không cho anh giải phóng nhanh như vậy.”
“… A… Vì, vì sao…?”