Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dịch: Anh Đào.
Chụp xong ảnh với váy cưới màu trắng, người thở phào nhẹ nhõm lại là nhiếp ảnh gia, gánh nặng tâm lý của anh ta còn lớn hơn cả hai người bọn họ.
Anh ta làm động tác OK với hai người, nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp.
Mẫn Đình nói với người trong lòng: “Chụp thêm bộ cảnh đêm đi.” Nói xong anh mới chậm rãi buông cô ra.
Thời Miểu thầm thở phào, “Được.”
Mấy giây sau khi đồng ý cô lại nghĩ lại xem vừa rồi anh nói gì.
Trợ lý nhiếp ảnh gia hỏi cô chọn váy dạ hội màu gì, nói xong liền đưa hai bộ váy ra cho cô xem. Kiểu dáng và chất liệu của hai bộ váy dạ hội không khác nhau, nhiếp ảnh gia mượn từ bên thương hiệu, là mẫu thiết kế cao cấp mới nhất của mùa thu đông năm nay.
Thời Miểu nhìn về phía Mẫn Đình: “Anh mặc áo sơ mi màu gì?”
Mẫn Đình nhìn áo sơ mi trắng mặc trên người, “Màu đen đi.” Anh nói.
Sau đó Thời Miểu chỉ vào bộ bên tay phải của trợ lý: “Cái này đi.”
Cô chọn váy dạ hội hai dây màu đen, màu sắc tương đồng với Mẫn Đình.
“Váy màu đen không phải em thường xuyên mặc sao?” Mẫn Đình đề xuất, “Thử sang màu đỏ đi?”
Sau khi Thời Miểu trưởng thành chưa từng mặc mấy màu vô cùng tươi sáng sặc sỡ, thử một lần cũng không phải không thể.
Cô lại nhìn về chiếc váy dạ hội màu đen, cũng thích, quyết định chụp cả hai cái.
Cho dù là màu nào, đều có thể phối với màu đen của Mẫn Đình.
Chụp cảnh đêm phải có bầu không khí, nhiếp ảnh gia bảo trợ lý sắp xếp đạo cụ, rượu vang đỏ, hoa hồng, nến thơm, dùng chiếc bàn gỗ có sẵn ở trên ban công.
Thời Miểu mặc váy dạ hội màu đỏ rực trước, đuôi váy chạm đất, thiết kế bằng lụa cao cấp với những đường xẻ cao.
Đạo cụ vẫn chưa sắp xếp xong, Thời Miểu nằm sấp lên lan can ngắm nhìn biểu tượng của Bắc Thành. Từ trên cao nhìn xuống, dưới bầu trời đêm xanh thẫm, ánh đèn từ muôn nhà đan xen với những ánh đèn neon rực rỡ, lung linh phồn hoa, tựa như ngân hà rơi xuống nhân gian.
Ánh mắt của cô nhìn về phía biểu tượng nhưng suy nghĩ không biết chạy đi đâu.
Mẫn Đình dựa vào lan can, khoảng cách giữa hai người khoảng bốn, năm mươi centimet, nói gần cũng không gần nhưng cũng không tính là cách xa. Anh nghiêng mặt nhìn cô, lời muốn nói đến bên miệng nhưng nhìn thấy cô nhìn xa xăm thất thần nên không làm phiền cô.
Chiếc váy dạ hội cô mặc mang một vẻ đẹp nồng cháy pha lẫn cảm giác lạnh lùng, rực rỡ nhưng không quá phô trương.
Nhiếp ảnh gia quay người nhìn thấy khung cảnh yên tĩnh này, nào còn tâm trạng quan tâm đến việc chỉ đạo sắp xếp nữa. Cầm máy ảnh ở trên ghế lên, dùng tốc độ nhanh nhất trên đời, thậm chí có thể nói là tốc độ sinh tử để chớp lấy khoảnh khắc.
Giây phút này dáng vẻ của cả hai không khó để tạo ra, nhưng ánh mắt của họ khó mà tái hiện lại được trong khoảnh khắc khác.
Chụp xong cả hai người vẫn chưa hề nhận ra.
Nhiếp ảnh gia muốn nói có thể kết thúc rồi.
Anh ta có lời nhắn nhủ với người đã giới thiệu mình đến đây, người giới thiệu anh ta đến chụp ảnh cưới cho Mẫn Đình chính là em rể của Mẫn Đình. Bây giờ có người em rể tận tâm như vậy quả là hiếm thấy.
Đương nhiên mối quan hệ giữa những thành viên trong gia đình quyền quý cũng không thể chỉ nhìn vào bề ngoài.
7 rưỡi, buổi chụp hình kết thúc.
Thời Miểu đi tắm, tẩy trang, thay quần áo của mình, người cũng trở nên thoải mái hơn.
Tất cả mọi người rời đi, trong nhà lại khôi phục trạng thái yên tĩnh trước đó.
Giường trong phòng ngủ chính có hơi bừa, dì đã dọn qua, thay ga giường mới, gối ôm đặt lại lên ghế sô pha. Tất cả lại quay trở lại dáng vẻ lúc cô vừa mới đi vào nhìn thấy hôm qua.
Thời Miểu cầm túi đến phòng khách, ăn cơm tối xong quay về căn nhà thuê của mình.
Mẫn Đình đang ở phòng làm việc gọi điện thoại, vừa rồi mới chuyển cho em gái một khoản tiền.
Mẫn Hy ngạc nhiên: Anh, anh chuyển tiền cho em làm gì, cũng đâu phải sinh nhật em đâu.
“Nhiếp ảnh gia là Phó Ngôn Châu giới thiệu qua, tiền cậu ta ứng trước.”
“Không cần chuyển, anh ấy tự nguyện bỏ ra số tiền này.”
“Chính miệng cậu ta nói mình tự nguyện bỏ sao?”
Mẫn Hy cười, “Em nói cũng như anh ấy nói mà.”
Cô nhìn số tiền chuyển qua, “Chụp ảnh cưới có bao nhiêu tiền đâu, sao anh chuyển nhiều tiền như vậy.”
“Nhiếp ảnh gia hàng đầu trong giới thời trang, có phí xuất hiện.”
Mẫn Đình dặn em gái, hỏi rõ đội chụp ảnh Phó Ngôn Châu mời hết bao nhiêu tiền, “Hết bao nhiêu em chuyển ngần đó cho cậu ta.” Anh lại nhấn mạnh, “Không cần phải chuyển nhiều.” Lại nói: “Còn thừa coi như tiền tiêu vặt của em.”
Mẫn Hy nhấn nhận tiền, chỗ tiền này dù sao cuối cùng cũng vào túi của cô.
“Anh, chiều nay hai người chụp ảnh thế nào?”
“Khá tốt.” Mẫn Đình hỏi, “Phó Ngôn Châu đâu, gọi điện thoại sao cậu ta không nghe?”
“Điện thoại ở chế độ yên lặng rồi, đang đặt biệt danh cho con, nghe điện thoại suy nghĩ dễ bị gián đoạn.”
“…..” Mẫn Đình không hiểu.
Từ phòng làm việc đi ra Thời Miểu đang ở phòng ăn đợi anh ăn cơm.
Lúc chụp ảnh cưới, sự căng thẳng và lúng túng khi hai người ôm nhau sau hai tiếng đã dần dần giảm bớt. Cả hai đều là những người ít bộc lộ cảm xúc, chút cảm xúc dao động còn lại đó đã được giấu đi một cách kín đáo.
Bánh mì trước bữa ăn vừa được mang lên, cả một giỏ đều chuẩn bị cho cô.
Thời Miểu cầm một ổ bánh mì nóng hổi, hỏi người đối diện: “Anh không thử sao?”
Mẫn Đình không thích ăn bánh mì bởi vì lúc đi học ở nước ngoài ăn bánh mì đã ngán, có lẽ lâu không ăn, anh suy nghĩ mấy giây: “Cho anh một nửa đi.”
Dì ở bên cạnh nghe thấy anh muốn một nửa, theo thói quen quay lại phòng bếp lấy dao, thớt và găng tay chuyên dụng để cắt. Nhưng lúc dì còn chưa kịp bước ra khỏi phòng bếp, phát hiện Thời Miểu đã bẻ ổ bánh mì thành hai nửa, mỗi người một nửa ăn rồi.
Dì vội dừng chân lại, cất dao và găng tay lại chỗ cũ.
Thời Miểu ăn thử một miếng bánh mì, cảm nhận hương vị tương đối giống với nhà hàng.
Cô hỏi: “Còn phải mang đến chỗ Phó Ngôn Châu không?”
Mẫn Đình cười: “… Không mang.”
Thời Miểu yên tâm gói lại, “Vậy em mang về ăn.”
Để cho tiện sáng mai nướng lại làm bữa sáng.
Mẫn Đình suy nghĩ mấy giây mới phản ứng lại: “Phải về sao?”
Thời Miểu gật đầu, quay về giặt quần áo, thu dọn một chút quần áo tuần sau cần mặc mang đến bệnh viện, còn phải lấy thêm mấy quyển sách nữa.
Đầu tháng 11 cô sẽ chuyển vào đây ở, lúc này Mẫn Đình không cảm thấy việc cô quay về chỗ ở có gì không ổn.
Anh nói: “Ăn xong anh đưa em về.”
Thời Miểu cũng cho rằng về căn nhà thuê rất bình thường, bởi vì đồ phải mang đến bệnh viện tương đối nhiều. Ngày mai từ đây vội vàng quay về thu dọn sẽ không kịp thời gian.
Trên đường quay lại căn nhà thuê, tâm trạng vẫn không có gì dao động.
Mãi đến khi chiếc xe việt dã tiến vào khu nhà cô thuê, dải cây xanh ở hai bên đường không ngừng lùi lại về phía sau, tòa nhà quen thuộc xuất hiện trước mắt, cảm giác thất vọng khi chia xa đột nhiên hiện lên rõ ràng.
Cả một ngày nửa bước không rời, khiến cô sinh ra cảm giác ỷ lại ngắn ngủi.
Xe dừng lại, Thời Miểu chậm rãi tháo dây an toàn.
Cô quay mặt nói với anh: “Không cần đưa.”
Mẫn Đình đẩy cửa đi xuống: “Ở đây không phải bệnh viện.”
Bệnh viện sáng đèn, người qua kẻ lại, trong khu chung cư lại không có điều kiện như vậy.
Đến tầng, Mẫn Đình đưa cô đến tận cửa nhà.
Thời Miểu mở cửa, quay người nhìn anh: “Anh vào nhà ngồi đi.” Vừa nói tay vừa sờ lên tường, sờ chính xác vào công tắc, đèn trong phòng khách sáng lên.
Mẫn Đình là người hỏi trước: “Trong nhà có chỗ nào cần tôi dọn sao?”
“… Không có.”
Mẫn Đình không định ở lại lâu: “Em nghỉ ngơi sớm đi, bây giờ Lâu Duy Tích có thể ra ngoài đi lại rồi. Hôm nay anh ta ở tứ hợp viện, tôi qua đó thăm anh ta.”
Tối qua đã hẹn với Lâu Duy Tích, sáng nay tạm thời quyết định chụp ảnh cưới nên chỉ có thể sai hẹn.
“Vậy anh mau đi đi.” Thời Miểu không quên dặn, “Lái xe cẩn thận.”
Cửa khóa trái lại, tiếng bước chân ở bên ngoài cũng đi xa.
Thời Miểu mang bánh mì và nước ép bỏ vào trong tủ lạnh, điện thoại để ở tủ đầu giường sạc pin, cởi áo khoác ngoài bắt đầu bận rộn. Trong phòng trực không có máy giặt, bình thường chỉ có thể giặt một số đồ linh tinh, những đồ lớn phải mang về nhà giặt.
Bỏ chỗ quần áo cần giặt vào trong máy giặt, cài đặt chế độ xong rồi đi vào phòng ngủ để chuẩn bị quần áo mặc cho tuần sau.
Vừa mới mở tủ quần áo ra, điện thoại đang sạc pin rung, có điện thoại gọi đến.
Thời Miểu vội vàng bước đến đầu giường, cầm lên xem, là anh trai.
Hôm nay Thời Ôn Lễ được nghỉ, đang chuẩn bị ra ngoài.
“Đồ kết hôn em dùng còn thiếu những gì, hôm nay anh đi mua sắm, mua hết một lần luôn cho em.”
Sau khi ông bà nội rời đi, anh vừa làm cha lại làm mẹ, học được cách nấu ăn còn học được cách gói sủi cảo. Bữa cơm tất niên của hai anh em trước giờ anh không bao giờ qua loa.
“Không có gì cần mua, Mẫn Đình nói em không cần phải bận tâm.”
Thời Ôn Lễ: “Em nên mua chút cho mình đi.”
Thời Miểu nghĩ nửa ngày: “Không có gì đặc biệt muốn mua cả.”
Thời Ôn Lễ quyết định tự mình đi mua, “Em làm việc đi.”
“Hôm nay em không đi làm, ở nhà.”
“Chủ nhiệm cho em nghỉ?”
“Vâng, bình thường mắng thì có mắng, nói năng chua ngoa nhưng cho em nghỉ hai đêm một ngày rưỡi.”
Thời Ôn Lễ vội vàng ra ngoài, đến đây hơn mười tháng nhưng chưa bao giờ đi mua sắm, không quen thuộc với cửa hàng, trong một ngày chưa chắc đã có thể mua được.
Anh định cúp máy: “Anh bận đây, em sửa bài diễn thuyết đi.”
“Sửa xong rồi.” Sửa trong đêm.
Thời Miểu: “Lúc không bận ghi âm gửi cho anh nghe.”
“Được.”
Bây giờ cô không bận.
Kết thúc cuộc gọi, Thời Miểu chuẩn bị hai phút rồi bắt đầu ghi âm, coi như là bây giờ diễn thuyết trực tiếp. Trong quá trình đó có chút sai sót nhỏ nhưng cô cũng không dừng lại, ghi âm xong gửi qua, bỏ điện thoại xuống tiếp tục thu dọn quần áo.
Căn nhà thuê ở một mình vào buổi tối trở nên đặc biệt yên tĩnh, cửa phòng tắm đóng chặt nhưng vẫn có thể nghe rõ tiếng máy giặt đang quay bên trong.
Cô rất ít nghe nhạc, vẫn chưa tạo thành thói quen, có lúc ở nhà quá yên tĩnh cô sẽ mở podcast y học, vừa nghe vừa làm việc.
Quần áo cần mang đã gấp xong bỏ vào trong túi thể dục, mấy quyển sách cần dùng cũng bỏ vào trong đó.
Thời Miểu mở podcast thường xuyên nghe, chỉnh điện thoại mở ở mức to nhất, lấy chiếc vali chuyển nhà Mẫn Đình chuẩn bị cho cô bắt đầu đóng gói đồ cần chuyển đến phòng tân hôn.
Trước đấy anh muốn dì đến dọn giúp cô nhưng cô không cho.
Đồ của chính mình vẫn nên để chính mình dọn vì trong lòng tự có tính toán, cái nào nên vứt đi cái nào nên để lại.
Đang gấp áo T shirt mùa hè trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, bây giờ Mẫn Đình đang ở đâu.
Động tác của Thời Miểu dừng lại nửa giây sau đó lại tập trung tiếp tục công việc của mình.
…
9 rưỡi Mẫn Đình đến tứ hợp viện, phòng trà sáng đèn, anh đi thẳng qua đó.
Trong phòng trà, hương trà lan tỏa khắp nơi. Diệp Tây Tồn vừa mới pha trà xong, còn chủ nhà Lâu Duy Tích thì tựa vào ghế dài nghỉ ngơi, vì tình huống đặc biệt, những người bạn đến thăm anh ta đều phải tự phục vụ mình.
Tối nay Diệp Tây Tồn có xã giao ở đây, nghe trưởng kíp nói Lâu Duy Tích ở đây nên sau khi tan tiệc đã đến hỏi thăm.
Thiệu Tư Văn đi cùng anh ấy, cô ấy thích trà ở đây của Lâu Duy Tích vậy nên anh ấy pha một ấm.
Thiệu Tư Văn nhấp một ngụm trà, vừa định khen lại thấy trong tay Lâu Duy Tích có một điếu thuốc: “Sếp Lâu, anh có thể hút thuốc sao?” Ở nhà cũng có bệnh nhân tương tự, cô ấy biết sau khi phẫu thuật phải cai thuốc.
“Không hút.” Lâu Duy Tích cười nói, “Thời Miểu chỉ nói tôi không thể hút thuốc chứ không nói không thể cầm thuốc nhìn.”
Nhắc đến Thời Miểu, lời đến bên miệng Diệp Tây Tồn đột nhiên dừng lại.
Thiệu Tư Văn: “May mà anh còn nhớ lời của bác sĩ dặn, nếu như anh hút thuốc cẩn thận tôi nói với Thời Miểu đấy.” Cười nói dọa anh ta.
“Tôi không sợ Thời — —” Miểu, cửa phòng trà từ bên ngoài đẩy ra. Nhìn thấy người đến, giọng của Lâu Duy Tích đột nhiên dừng lại.
Mẫn Đình nhìn thuốc lá trong tay anh ta: “Anh không muốn sống nữa à!”
Lâu Duy Tích biện hộ: “Thật sự không hút.” Điếu thuốc này chỉ là anh ta cảm thấy chán nên cầm trong tay nghịch, nghịch sắp một tháng rồi, thuốc cũng rơi vãi không ít. Anh ta chỉ ghế ở bên cạnh, “Không phải chụp ảnh cưới sao, sao vẫn có thời gian qua đây?”
“Chụp xong rồi.”
Mẫn Đình chào hỏi với hai người còn lại, ngồi xuống.
Thiệu Tư Văn bưng cốc trà đưa cho anh: “Vừa pha xong.”
Mẫn Đình: “Cảm ơn.”
Diệp Tây Tồn không ngờ nhanh như vậy đã có thể chạm mặt, buổi sáng Thương Uẩn bảo anh ấy chia sẻ danh thiếp của nhiếp ảnh gia, từ đầu đến cuối anh ấy đều không trả lời.
Bây giờ chỉ có thể tiếp tục giả vờ không biết: “Hôm nay hai người chụp ảnh cưới sao?”
Mẫn Đình: “Ừ, đột nhiên Thời Miểu muốn chụp.”
Giọng Diệp Tây Tồn bình tĩnh: “Hôm nay thời tiết đẹp, cũng không lạnh.”
Lâu Duy Tích nói với Diệp Tây Tồn: “Cậu không xem tin nhắn nhóm à? Thương Uẩn còn bảo cậu giới thiệu nhiếp ảnh gia đấy.”
“Vậy sao?” Diệp Tây Tồn lấy điện thoại ra, “Tôi bận mãi nên không chú ý tin nhắn trong nhóm.”
Mấy người bọn họ ai cũng đã trải qua tình huống tương tự, Mẫn Đình cũng vậy, có lúc bận cả ngày không có thời gian xem tin nhắn công việc trong các nhóm, mãi đến tối trước lúc đi ngủ mới lật ra xem, vậy nên không nghi ngờ lời Diệp Tây Tồn nói.
Thiệu Tư Văn nhìn người bên cạnh một cái, hôm nay Diệp Tây Tồn nghỉ ngơi, sáng nay không ra ngoài, lúc cô ấy đi qua cửa phòng anh thấy anh đang xem điện thoại, tưởng anh không có việc gì nên lướt điện thoại.
Bây giờ xem ra khi đó anh đang xử lý công việc.
Mẫn Đình chỉ ở lại thời gian uống một cốc trà, nếu như Diệp Tây Tồn không ở đây anh sẽ ở thêm một lúc.
“Tôi về đây, còn có việc.” Anh đặt cốc trà xuống cáo từ.
Về đến phòng tân hôn, Mẫn Đình gửi tin nhắn cho Thời Miểu: Tôi về đến nhà rồi.
Thời Miểu: OK
Thời Miểu: Ngủ ngon.
Mẫn Đình: Ngủ ngon.
Gửi tin nhắn đi, anh để điện thoại lên tủ đầu giường, trước tiên tháo đồng hồ sau đó tháo nhẫn. Lúc đang chậm chạp tháo nhẫn xuống anh quay đầu nhìn về phía bên giường bên phải.
Giây phút này đột nhiên anh vô thức nhận ra không nên để cô một mình quay lại ở căn nhà thuê.
Anh đeo nhẫn lại, cúi người cầm điện thoại lên, vừa gõ chữ vừa đi ra ngoài.
Mẫn Đình: Thu dọn xong đồ ngày mai mang đi làm đi, bây giờ tôi qua đón em.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");