Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dịch: Anh Đào.
Thời Miểu đi đưa cà phê cho anh trai, trên bàn đánh bài Khương Dương đang nhắc đến chuyện mình xin nghỉ hai ngày trước đám cưới của Thời Miểu, bảo Thời Ôn Lễ có gì cần cứ gọi anh ta bất cứ lúc nào.
Thương Uẩn hỏi: “Xin nghỉ làm phù rể sao?”
Khương Dương: “Tôi trẻ như này vẫn nên thôi vậy.”
Thương Uẩn cười, lại bị nói bóng gió.
Khương Dương hỏi: “Tổng cộng có mấy phù rể và phù dâu vậy?”
Hiện tại Thương Uẩn chỉ biết là có mình, anh ta hỏi Lâu Duy Tích: “Còn có ai vậy?”
Lâu Duy Tích: “Không phải cậu và Hạ Ngôn sao?”
Các phần tiết mục trong đám cưới đơn giản, không cần nhiều phù rể và phù dâu như vậy.
Thương Uẩn: “Thế nào thì cũng phải làm tròn số chẵn chứ. Chuyện tốt nhân đôi.”
Khương Dương tiếp lời: “Một lòng một dạ, một đời một kiếp cũng tốt mà.”
Thời Ôn Lễ nói: “Mẫn Đình nói cậu có kinh nghiệm làm phù rể, một người mà gánh được cả sáu phù rể.”
“…..” Thương Uẩn bật cười.
Thời Miểu đưa cà phê cho anh trai, lời trước đó cô không nghe thấy, tò mò hỏi: “Mọi người cười gì vậy?”
Khương Dương: “Chúng tôi đang ngưỡng mộ thực lực làm phù rể của sếp Thương.”
Thời Miểu không làm phiền bọn họ đang nói đùa, đặt cà phê xuống quay lại phòng bếp, hâm nóng cốc sữa cho Mẫn Hy.
“Cảm ơn chị dâu.”
Mẫn Hy nhận lấy cốc thủy tinh, vỗ Nghiêm Hạ Ngôn vẫn đang nằm trên người cô: “Đừng lo lắng nữa, thuyền đến đầu cầu ắt tự thẳng.”
Nghiêm Hạ Ngôn hất tay cô ấy ra: “Cậu vỗ nhẹ thôi, nếu như vỗ ngốc thật quên đưa quà mang đến cho cậu không phải cậu sẽ lỗ sao.”
Mẫn Hy giơ tay: “Mau đưa cho tớ đi.”
“Để hôm khác đến nhà cậu đưa cho cậu, hôm nay chỉ mang quà cho chị dâu cậu.”
Thời Miểu quan tâm hỏi: “Lo lắng chuyện gì vậy? Dự án gặp phải vấn đề gì sao?”
Mẫn Hy: “Không phải. Ông bà nội cậu ấy giục kết hôn, chuẩn bị giới thiệu đối tượng xem mắt cho cậu ấy.” Cô ấy quay mặt hỏi Hạ Ngôn, “Biết giới thiệu ai không?”
Lỡ như tốt đi xem một chút không phải không được.
“Không biết.”
Rõ ràng bản thân không muốn nói, thật sự quá đáng mà.
Nghiêm Hạ Ngôn lấy túi ở sô pha bên cạnh, đưa cho Thời Miểu: “Quà tân hôn của cậu, mãi mãi hạnh phúc, mãi mãi vui vẻ.”
“Cảm ơn cậu.” Thời Miểu nhẹ ôm cô ấy một cái, bắt đầu mở quà.
Túi kiểu mới nhất, Nghiêm Hạ Ngôn mua trực tiếp từ buổi biểu diễn xuân hè, trong nước tạm thời vẫn chưa có bộ sưu tập này.
Thời Miểu cười nói: “Tớ lại có túi mới đeo rồi.”
Mẫn Đình từ trong bếp đi ra, nhìn thấy chiếc túi trong tay Thời Miểu, lặng lẽ nhìn Nghiêm Hạ Ngôn một cái.
Hôm nào Thời Miểu đeo túi Nghiêm Hạ Ngôn tặng, anh có thể lấy ra bốn cái túi anh đặt, không cần phải giấu nữa.
Mãi đến tối ngày 2, Thời Miểu tìm quần áo ngày mai mặc đi làm, trên chiếc sô pha bên cạnh tủ vẫn là chiếc túi anh trai tặng cô. Cô có một thói quen tối hôm trước sẽ lấy từ trong tủ ra chiếc túi ngày hôm sau sẽ đeo, bỏ những đồ lặt vặt bào bên trong.
Mẫn Đình đi vào nhìn ghế sô pha là hiểu ngay, tuần thứ ba cô vẫn tiếp tục đeo chiếc túi Thời Ôn Lễ tặng.
Thời Miểu nhìn anh qua tấm kính màu trà trên cửa tủ quần áo. Anh vừa tắm xong, mặc quần ở nhà màu xám đậm và áo sơ mi ở nhà màu đen, đang đứng trước tủ kính, bỏ đồng hồ vào trong.
Bây giờ chưa đến 10 giờ, nhưng họ đã làm xong…
Những ngày không phải trực ban, cô lên giường nằm sớm đến mức chính bản thân mình cũng cảm thấy ngại ngùng.
Phòng tắm vừa rồi Mẫn Đình dùng, cô vẫn chưa kịp đi tắm, trong người có hơi thở anh lưu lại.
Mở cửa tủ, cô chỉ lấy một chiếc quần lót màu đen, không lấy váy ngủ. Trong phòng tắm có áo choàng tắm, tắm xong quấn đơn giản là được.
Hai hôm nay đi ngủ cô không mặc váy ngủ nữa. Ga giường và vỏ chăn được thay mỗi ngày, không thay sẽ bị ẩm mốc, không thể nào nằm được.
Mẫn Đình đặt đồng hồ xuống xong, quay người nhìn cô: “Vẫn không đi ——” tắm, nhìn thấy chiếc quần lót màu đen trong tay cô, “Mau đi tắm đi.”
Thời Miểu cầm nội y đi, anh đến tủ khăn lụa của cô chọn ra hai cái, ngồi lên ghế sô pha buộc quai túi lại.
Vòi hoa sen trong phòng tắm được mở, hơi nước từ từ lan tỏa khắp xung quanh.
Đây là lần tắm thứ ba trong hôm nay, buổi sáng sau khi ngủ dậy một lần, vốn dĩ buổi trưa định ngủ một giấc không biết thế nào lại lăn một lần, dán lên đó không tách ra cũng không muốn tách ra.
Thời Miểu cầm lấy sữa tắm hương hoa hồng sa mạc, không cẩn thận bơm hơi nhiều.
Cô nhẹ ngẩng đầu đối mặt với vòi hoa sen. Dòng nước ấm hòa vào bọt sữa tắm, chảy dọc theo cần cổ thon dài của cô.
Cuối cùng, dòng nước trượt dọc theo đôi chân thon dài và thẳng tắp.
Hương thơm thoang thoảng tươi mát tạm thời rửa trôi mọi dấu vết của Mẫn Đình lưu lại trên cơ thể cô.
Thời Miểu quấn áo choàng tắm màu trắng bước ra, dây ở eo được buộc một cách đơn giản.
Trên giường và sô pha không có người, đèn ở phòng thay đồ sáng, không biết người có ở trong đó hay không.
“Mẫn Đình?”
“Anh ở đây.”
Thời Miểu bước lại gần, ở giữa ghế sô pha người đàn ông đang nghiêm túc buộc quai túi của cô, anh buộc xong một bên, rồi chuyển sang bên còn lại. Những ngón tay với những khớp xương rõ ràng, không tính là rất linh hoạt nhưng đang tỉ mỉ quấn chiếc khăn lụa. Có lẽ buộc chưa đủ chặt, anh lại tháo ra và làm lại từ đầu.
Anh mua cho cô nhiều túi như vậy nhưng chưa bao giờ buộc tay cầm, anh nói không cần còn nói với cô túi để đâu cũng được, không cần quá để ý. Vậy nên lúc cô một mình đạp xe công cộng thường treo quai túi lên tay cầm xe, còn đâu bỏ thẳng túi vào trong làn xe.
Thời Miểu cởi dép ra, cả người ngồi vào trong ghế sô pha, dựa vào anh: “Sao anh nhớ ra buộc khăn lụa vậy?”
Mẫn Đình nói: “Trùng hợp anh rảnh không có việc gì làm.”
Thời Miểu dựa lên vai anh, vòng tay từ phía sau ôm lấy eo anh.
Đây là quà kết hôn anh trai tặng cô, cả đời cũng chỉ có một lần này, anh trai còn tiết kiệm tiền để mua. Có lẽ anh sợ tay cầm sẽ bị mòn, ảnh hưởng đến tuổi thọ sử dụng vậy nên làm thêm cho cô một tầng bảo vệ.
Nhìn anh chậm rãi quấn túi, không theo trình tự gì cả, cô hỏi: “Anh vừa học à?”
Mẫn Đình: “Không phải, trước đó có học nhưng lâu rồi nên quên mất quấn như nào.”
“Trước đây anh quấn quai túi cho Hy Hy sao?”
“Ừ. Khi đó con bé vẫn chưa kết hôn, thường xuyên đi công tác, anh ở nhà một mình không có gì làm nhớ ra sẽ giúp con bé quấn một hai cái.”
“Trước khi chúng ta đăng ký kết hôn, mỗi cuối tuần được nghỉ anh sẽ làm gì?”
“Đến hội sở hoặc là đến chỗ Lâu Duy Tích. Có điều rất ít khi nghỉ.” Cuối cùng cũng quấn xong bên còn lại, anh lại nói: “Hai tháng gần đây thời gian nghỉ ngơi còn nhiều hơn một năm trước.”
Thời Miểu cười, bởi vì để ở nhà cùng cô.
Cằm cô vô thức cọ cằm vào áo sơ mi trên vai anh, hoàn thành kỳ bác sĩ nội trú sau này chắc chắn cô sẽ được nghỉ nhiều hơn một chút.
Có điều cái này cô chỉ nghĩ ở trong lòng.
Mẫn Đình đưa chiếc túi buộc xong cho cô, nói: “Sau này em được nghỉ anh sẽ cố gắng ở nhà.”
Thời Miểu không tự chủ được định nói cảm ơn, lại nhớ ra đã đồng ý với anh vậy nên nuốt hai chữ đó xuống.
Cô ôm anh, Mẫn Đình không tiện cử động, cụp mắt nghiêng người thấp giọng hỏi cô: “Đi ngủ nhé?”
Thời Miểu gật đầu, buông eo anh ra, từ trên vai anh ngồi dậy.
Mẫn Đình đứng dậy trước, tắt đèn trong tủ và đèn pha lê treo trần, chỉ để lại đèn cảm ứng sáng.
Anh quay đầu, cô vẫn ngồi trên sô pha, trong tay cầm chiếc túi đó, đang bỏ xuống.
Vừa rồi Thời Miểu lại lấy chiếc túi xem chiếc khăn lụa anh buộc, không ngờ anh lại đột nhiên tắt đèn.
“Em không xem nữa, anh không cần mở đèn đâu.”
Đặt túi xuống, cô dùng chân mò dép lê ở trên thảm lông cừu, mò hai lần vẫn không đi được, cô nhìn người đàn ông đứng ở cửa, “Hình như lâu lắm rồi anh không bế em.”
Mẫn Đình chần chừ, nghiêm túc nhớ lại: “Tối qua không phải anh bế em từ phòng làm việc về phòng ngủ sao?”
Anh chỉ trả lời cô không phải rất lâu rồi chưa bế cô, trong lúc nói người đã đi đến trước ghế sô pha.
Thời Miểu: “… Tối qua cũng tính là rất lâu rồi.”
Dứt lời, người đã ở trong lòng anh, được anh bế ngang lên, chân đặt lên cánh tay rắn chắc của anh.
Đôi dép lông màu cà phê sữa được bỏ lại trên thảm trong phòng thay đồ.
Mẫn Đình đặt cô lên giường, ấn tắt đèn tường ở đầu giường.
Anh tắm xong, mặc quần ở nhà và áo sơ mi vì không nghĩ sẽ cùng cô làm thêm một lần nữa. Vừa rồi hỏi cô có muốn đi ngủ không, chỉ là giục cô đi nghỉ sớm, mai còn phải phẫu thuật.
Nếu như cô không nói câu đó, tối qua ôm cô cũng tính là rất lâu, lúc này có lẽ hai người đã tắt đèn đi ngủ như bình thường.
Thời Miểu được anh đặt nằm ngang trên giường, phía dưới đầu cô là ga giường. Người đàn ông lấy chiếc gối màu xám tro ở đầu giường nhét xuống dưới cho cô gối.
Ga giường hôm nay màu xám xanh, phía dưới là màu xám cao cấp, ở giữa được đổi một lần.
Cô vừa mới nằm xong Mẫn Đình đã đè xuống.
Hương hoa hồng sa mạc tinh tế hòa quyện với hậu vị gỗ tuyết tùng trên cơ thể anh, vừa mát lạnh vừa mê hoặc.
Từ đầu đến cuối Thời Miểu vẫn luôn nhớ câu nói anh đã nói rất lâu trước đó, nếu như hôm sau có phẫu thuật phải nói câu này trước.
“Ngày mai em có hai ca phẫu thuật, buổi sáng và buổi chiều đều có.”
Trong bóng tối, Mẫn Đình nhìn cô nói: “Anh biết.”
Anh luôn biết tính toán cũng có thể kiểm soát được bản thân vậy là Thời Miểu yên tâm vòng tay quanh cổ anh. Cô nhớ dấu hôn trên cổ anh ở đâu, dựa vào ký ức, môi cô chạm vào trong áo sơ mi đen của anh, nhẹ nhàng hôn lên vị trí của dấu hôn đó.
Mẫn Đình hơi ngừng thở, xoay mặt cô lại, ngậm lấy môi cô.
Tay trái của Thời Miểu bị anh nắm chặt, sau khi mười ngón tay đan chặt nhau ấn lên xuống ga giường.
Mẫn Đình từ từ tiến gần, hôn cằm cô sau đó chuyển xuống cổ.
Sau đó tiếp tục di chuyển, hôn dọc theo đường đi mà dòng nước hoa sen đã chạm qua trước đó, đôi môi nhẹ nhàng lướt qua đỉnh nhũ hoa.
Thời Miểu biết làm nũng không có tác dụng nhưng cô vẫn không thể kiềm chế được.
Không thể nói làm nũng không có tác dụng chút nào, môi của Mẫn Đình lại rơi xuống môi cô, dịu dàng dỗ cô.
Thời Miểu ngậm lấy đầu lưỡi anh, trong khoảnh khắc lấy hơi cô nói: “Ngày mai em còn phải đi làm, hai ca phẫu thuật.”
Mẫn Đình cười, nói: “Anh biết, hai ca.”
Anh đứng dậy, đứng ở dưới giường.
Tối qua cô không nên nói với anh dâu tây nên trồng ở đâu an toàn.
Đôi môi nóng bỏng rơi xuống, để lại hai dấu hôn ở cùng một bên. Tóc anh rũ xuống nhẹ chạm vào lớp vải màu đen của cô.
Vải đen khi tiếp xúc với nước, ẩm ướt rõ ràng.
Vải ướt là do bị chính cô làm ẩm.
Thời Miểu không nhìn thấy mặt của Mẫn Đình, người đàn ông chống tay lên ga giường màu xám cao cấp, thuận theo hai dấu dâu tây đó tiếp tục hôn lên. Cách một lớp vải màu đen, Mẫn Đình hôn lên đó.
Hôn rất lâu, không phân biệt được là anh hôn làm ẩm chỗ vải đó hay là nguyên nhân do chính cô.
Anh kéo miếng vải sang một bên, hôn lên đó, chóp mũi nhẹ nhàng chạm lên đó.
Hương hoa hồng thoang thoảng chạm vào mũi, chạm vào đầu lưỡi, lan tỏa khắp khoang miệng.
…..
Thời Miểu không tính thời gian, đi bộ mất khoảng hai mươi phút nếu tắc đường, lái xe sẽ lâu hơn. Cô tưởng hôm tết dương lịch, trên đường anh đón cô về nhà hai người hôn nhau đã đủ lâu.
Tối nay, anh hôn lên nơi đó có lẽ còn dài gấp đôi so với hôm đó.
Có lẽ còn lâu hơn.
Hôn xong Mẫn Đình mở đèn.
Anh không quên ngày mai cô còn hai ca phẫu thuật.
Thời Miểu thấy ánh đèn tường quá chói mắt, cầm lấy cánh tay anh che trán lại, chặn ánh sáng.
“Sau này ngày nào em cũng về nhà, sáng mai anh không cần ngủ cùng em đến bảy giờ nữa.”
Mẫn Đình nhìn cô một cái, ánh mắt không lưu lại quá lâu, “Có muốn thức dậy chạy bộ cùng anh không?”
Thời Miểu: “… Em nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa.”
“Được.” Mẫn Đình đi vào phòng tắm.
Lấy một nửa cốc nước ở bồn rửa mặt, không bật đèn trước gương, chậm rãi súc miệng để bản thân bình tĩnh lại. Đợi lúc phản ứng lại, nước trong miệng đã bị anh coi như nước uống nuốt xuống.
Cũng may tất cả nước trong nhà đều được lọc qua hệ thống, uống một hai ngụm chưa xử lý cũng không ch ế t được.
Cửa phòng tắm đẩy ra, Thời Miểu đi vào đi tắm, anh đặt cốc súc miệng xuống rồi đi ra ngoài.
Sáng hôm sau.
Thời Miểu đánh răng rửa mặt xong đi đến phòng ăn ăn sáng, Mẫn Đình đã ăn xong đang định đến công ty. Anh đã khôi phục thời gian nghỉ ngơi và làm việc như bình thường, sáu giờ dậy đi chạy, chưa đến bảy giờ đã chạy xong mười kilomet về.
Hôm nay anh mặc áo vest màu đen, bên trong là áo sơ mi màu trắng, phối với khuy măng sét đá quý màu đen.
Hôm tết dương lịch tụ tập, Phó Ngôn Châu không nhịn được hỏi anh sao ngày nào anh cũng mặc một bộ quần áo vậy?
Đã mấy ngày anh mặc áo vest màu xám, áo sơ mi màu đen.
Mặc dù mỗi bộ vest có độ bão hòa khác nhau, chất liệu, hoa văn và kiểu dáng cũng khác nhau nhưng có điều Phó Ngôn Châu sẽ không nhìn kỹ đến từng chi tiết như vậy.
Có lẽ ngay cả đến Thời Miểu cũng không chú ý được sự khác biệt ở mỗi bộ.
“Tối nay mấy giờ em tan làm?” Mẫn Đình hỏi cô.
Thời Miểu nuốt đồ ăn xuống, vội vàng nhìn anh. Cô nhớ tối qua lúc anh ngậm và nuốt xuống cô dịu dàng gọi tên anh, giống như từ tối lại giống như đòi hỏi, chính bản thân cô cũng không chịu được bản thân mình, vậy là cô không nhìn anh nữa. Cầm cốc sữa ở bên cạnh điện thoại lên vừa uống vừa nói: “Không cần đón em, em cũng không bảo chú Trần đi đón, dù sao cũng không xa. Em muốn tự đi bộ về, anh có xã giao nên đi cứ đi đi.”
“Nếu muốn anh đón gọi điện thoại cho anh.”
Thời Miểu trả lời anh bằng động tác OK.
Mẫn Đình quay lại phòng làm việc thu dọn một số tài liệu mang về trước khi được nghỉ, đẩy cửa vào phòng làm việc bó hoa màu tím nổi bật ở trên bàn. Dì đúng là biết cách trang trí, bỏ thẳng ở bên cạnh máy tính của anh.
Chỉ cần nhìn màn hình máy tính chắc chắn sẽ thấy bóng hoa màu tím phản chiếu lên đó.
Suy nghĩ đến việc di chuyển đến chỗ khác nhưng cuối cùng vẫn thôi.
Hôm nào hoa hồng trong phòng làm việc của Thời Miểu héo cần vứt, anh sẽ bảo dì vứt luôn cả bó hoa này.
Hoa ở trong nhà bình thường hai ba ngày sẽ thay hoa mới, cũng sắp rồi.
Cầm tài liệu đi ra, trong phòng ăn Thời Miểu vẫn đang ăn sáng.
Không đưa cô đi làm, Mẫn Đình suy nghĩ liệu cô có muốn ôm anh nữa không. Trước đây mỗi lần đưa cô đi làm, trước khi xuống xe cô sẽ ôm anh một cái.
Tiến về phòng khách, anh nhìn về phía cô: “Anh đến công ty đây, buổi tối có thể sẽ có xã giao.”
Nói xong anh vẫn đứng đó không đi.
Thời Miểu buông đũa xuống, vẫn muốn ôm một cái.
Đẩy ghế đi qua, cô nằm ở trong lòng anh ngửi hơi thở ở trên người anh. Anh dùng một tay ôm cô, lòng bàn tay dùng sức xoa lưng cô. Những ngại ngùng ở trong lòng cô bởi vì tối qua đã bớt đi một nửa.
Chỉ là một cái ôm đơn giản, rất nhanh Thời Miểu đã đứng dậy khỏi người anh. Cho dù tài xế lái xe nhưng cô vẫn dặn: “Đi đường cẩn thận.”
Trên đường đến công ty Mẫn Đình nhận điện thoại của Thương Uẩn, hỏi anh tối nay có rảnh không.
“Rảnh.”
“Vậy sắp xếp một buổi gặp đi, vòng B huy động vốn robot y tế của Công nghệ Thịnh Thời.”
Dừng lại, “Tối nay một anh vợ khác của cậu cũng ở đó.”
Mẫn Đình mất nửa giây phản ứng lại, là Diệp Tây Tồn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");