“Cô là cô nương tốt” Tần Tống ngữ khí ôn nhu nhẹ giọng nói, “Cô nương tốt… Không nên thích nam nhân như tôi vậy.” Từ trong miệng hắn nói lời thanh tỉnh tự biết mình biết ta như vậy, vẫn là lần đầu tiên. Hàn Đình Đình thật sự từ đáy lòng hiện ra biểu tình giật mình. “Tôi cũng biết a.” Không nghĩ đến nàng là ăn ngay nói thật. … Đoạn 2: Tần Tống, anh vì sao lại cho rằng tôi sẽ thích anh?” Hàn Đình Đình xuất phát từ trong tư tưởng của hắn hỏi. Mỗi lần thấy bạn học nhỏ tính tình không tốt, nàng đều là chậm rãi chậm rãi dẫn đường như thế này chậm rãi nghĩ nghĩ, quyết định không vòng quanh, đúng lý hợp tình: “Vậy cô vì sao luôn nhìn tôi mà mặt lại ửng đỏ?” “Khi nào thì như vậy a?” Hàn Đình Đình giật mình. “Ngày hôm qua ở gara cô nhìn tôi rồi ngẩn người, hôm nay tôi vì đuổi mẹ đi mà huých cô hai cái, khuôn mặt cô đỏ giống như quả táo!” “Nếu có nữ nhân xa lạ ở trên người anh sờ tới sờ lui, chẳng lẽ anh sẽ không đỏ mặt sao?” Hàn Đình Đình hỏi lại.