Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nhân Ngư Truyền Thuyết
  3. Chương 1: Lễ vật đặc biệt
Trước /8 Sau

Nhân Ngư Truyền Thuyết

Chương 1: Lễ vật đặc biệt

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

– A…Ô…A…Ô… – tiếng ca của mỹ nhân ngư là động lòng người nhất, bởi vì bên trong giai điệu không có ca từ gì, người nghe được sẽ nhớ lại những gì tốt đẹp nhất trong lòng mình, ấm áp làm đả động những người đang có mặt.

Tiến hoá qua nhiều thế hệ, làm cho mỹ nhân ngư cũng có thể biến ra hai chân, đi lại trên mặt đất, chỉ là thời gian không thể quá dài, một tháng không về đáy biển, không cho thân thể ngâm trong nước biển tinh thuần nhất, sẽ mất nước mà chết. Không ít mỹ nhân ngư yêu phải con người, cứ ngắn ngủi mà chết đi như vậy.

– A…A….A…; Phụ vương, tiếng ca của con có hay không? – Nữ nhi duy nhất của Hải thần Mạc Lệ Á là mỹ nhân ngư xinh đẹp nhất, nàng có được sinh mệnh vĩnh hằng giống như Hải thần cùng tiếng ca động lòng người nhất.

– Đương nhiên, bảo bối của ta, con là minh châu xinh đẹp nhất trong biển, hôm nay là hải nữ tế, con nghĩ muốn lễ vật là gì đâu? – Hải nữ tế là sinh nhật của mỹ nhân ngư, một ngày này các nàng đều có thể được đến một lễ vật mình mong muốn.

– Phụ vương, con có thể tự mình đi xuống đáy biển tìm kiếm bảo vật không? Hàng năm nếu không phải trân châu thì cũng là san hô, con chán rồi. – Mạc Lệ Á lôi kéo cánh tay Hải thần, làm nũng nhẹ nhàng lay động lên.

– Hết thảy trong thuỷ cung đều là của con, chỉ cần con muốn cái gì phụ vương đều cho con. – Hải Thần sủng nịnh vuốt ve mái tóc dài xinh đẹp của Mạc Lệ Á.

– Người ta chỉ là muốn tự mình đi xuống đáy biển tìm kiếm thứ con muốn thôi mà. – Mạc Lệ Á không chịu kiêu ngạo nói.

– Được rồi, bất quá chỉ có thể tìm kiếm ở biển sâu, không thể lại gần mặt nước, càng không thể đi lên khỏi mặt nước, làm cho Hi Đặc đi cùng con. – Hải Thần bất đắc dĩ đồng ý, ai bảo nữ nhi của mình lại kiêu ngạo như thế, đều là trách mình quá mức sủng ái.

– Mẹ Hi Đặc luôn chậm chạp, con không cần, hay là để Mạn Thiến theo con nha. – Mẹ Hi Đặc luôn ở sau lưng, một hồi không cho cái này, một hồi không cho cái kia, phiền phức.

– Được rồi, vậy cho Mạn Thiến đi cùng con, nhưng phải nhớ kỹ lời của ta nói, nếu con làm trái, vậy trong vòng một năm này, con sẽ mất đi tự do, phải chịu trừng phạt. – Hải thần cảnh cáo nói, hắn rất hiểu biết nữ nhi của chính mình, vừa không chú ý khẳng định sẽ lại gặp rắc rối.

– Cám ơn phụ vương, con yêu phụ vương nhất. – Mạc Lệ Á vui mừng xoay tròn vòng quanh Hải thần, đuôi cá tản ra ánh sáng bảy màu làm chung quanh Hải thần dâng lên lốc xoáy màu sắc rực rỡ.

———-Phân cách tuyến ———-

– Mạn Thiến, mau nhìn, chỗ này có cái thùng lớn. – Mạc Lệ Á vui mừng phát hiện cái thùng bị phủ đầy bụi bên cạnh đá san hô, còn chưa chờ Mạn Thiến mở miệng, nàng liền nệm chú ngữ lên, làm cho cái thùng cách ly với nước biển bốn phía.

– Công chúa Mạc Lệ Á, cái này hình như là của con người, bất quá, nếu mang cái này về cung, Hải thần bệ hạ nhất định sẽ không vui. – Mạn Thiến lo lắng nói.

– Ta mặc kệ, nếu phụ vương đã đồng ý để cho tự mình ta đi tìm bảo vật, vậy ta muốn cái gì thì lấy cái đó. – Mạc Lệ Á nói xong bĩu môi.

– Mạc Lệ Á công chúa, cái này hình như là một thùng sách. – Nhìn thùng mở ra, bên trong đặt một quyển sách ngăn nắp.

– Mau nhìn, đây là chữ Trung Quốc, ta nhớ rõ tỷ tỷ từng cho ta xem quyển sách tỷ ấy có được khi đi qua Trung Quốc, còn dạy ta biết chữ bên trong, lúc đó tỷ ấy kiêu ngạo như vậy, đáng tiếc cuối cùng thế nhưng lựa chọn rời đi thuỷ cung, đi theo cái tên nam nhân Trung Quốc mình yêu kia cùng chết, thật sự là không thể tin được. – Mạc Lệ Á tuỳ ý lật xem quyển sách trong rương, may mắn cái thùng quả thật được bảo quản rất tốt, chỉ hơi ướt một chút.

– Mạc Lệ Á công chúa, người thật sự muốn đem cái rương này làm lễ vật của chính mình mang về sao? – Mạn Thiến lo lắng hỏi.

– Đương nhiên, tại sao lại không chứ, cái này vừa vặn có thể để trên giá sách ta thích nhất. Nhanh lên, chúng ta trở về đi, ta đã gấp gáp muốn xem nội dung trong sách lắm rồi. – Mạc Lệ Á dùng rong biển kéo cái thùng, nhanh chóng mang nó vào cung điện của chính mình.

Hải thần nghe nói Mạc Lệ Á mang theo quyển sách của con người trở lại cung điện, tuy rằng trong lòng có chút tức giận cùng lo lắng, nhưng lại bởi vì chính mình đã đồng ý chuyện lễ vật, cũng chỉ có thể mặc kệ, nếu hắn biết tương lai sẽ bởi vì phần lễ vật này làm nữ nhi mà hắn thương nhất yêu phải con người, hẳn là sẽ lập tức tiêu huỷ hết tất cả sách đi? Bất quá, này đó đều là nói sau, bây giờ, Mạc Lệ Á đáng yêu đang cố gắng đọc sách này, đi theo cảm xúc nhân vật trong sách hoặc vui hoặc buồn.

——— Phân cách tuyến ———

– Mẹ Hi Đặc, vì sao tình yêu của con người đều viết tốt đẹp như vậy đâu? Mà mỹ nhân ngư chúng ta cũng không thể yêu con người, đi hưởng thụ những vui vẻ đó? – Mạc Lệ Á có chút thương cảm nhìn mẹ béo mập đang quét tước.

– Công chúa đáng yêu của ta, cái kia chỉ là con người vì muốn dụ dỗ người khác mà làm ra, ngài xem đồng loại của chúng ta, chỉ cần là yêu phải con người, không có một ai có thể được đến kết quả tốt, tuy rằng mỹ nhân ngư bình thường chúng ta không thể có sinh mệnh vĩnh hằng giống ngài và Hải thần bệ hạ, nhưng ít nhất chúng ta có thể sống hơn trăm năm, nhưng là chỉ cần yêu phải con người mà buông tha cho nước biển, tính mạng chỉ có thể được một tháng, rất không đáng, chờ khi nào bọn họ biết người mình yêu là mỹ nhân ngư, bọn họ sẽ khinh thường, phỉ nhổ hoặc lấy chúng ta đổi thành tiền tài cùng quyền lực, con người đều là những sinh vật rất đáng sợ, công chúa trăm nàng lần không cần bị loại sách này mê hoặc. – Mẹ Hi Đặc lo lắng nhìn Mạc Lệ Á đang cầm sách, trong lòng sợ hãi, có cần phải báo với Hải thần bệ hạ đem huỷ đống sách tai hại kia hay không, nếu công chúa hướng tới tình yêu, kia chỉ sợ sẽ chạy tới nhân gian, làm ra chuyện không thể cứu vãn.

– Nhưng là, tất cả những gì trong sách miêu tả, đều đẹp quá, mẹ Hi Đặc, mẹ có biết Trung Quốc không. – Mạc Lệ Á vẫn trầm mê trong sách như cũ.

– Đương nhiên, ta vĩnh viễn sẽ không quên nước mắt trước khi đi của Mạc Cơ đáng yêu, nàng nói người nàng yêu đã muốn sắp chết, nàng phải theo hắn đến khi kết thúc sinh mệnh, mới tuổi nhỏ như vậy mà đã chết đi.

– Mẹ Hi Đặc, ta cũng yêu phải một con người, ta muốn đi nghe một khúc Bích Hải Triều Sinh của hắn, thật sự là cảm giác đẹp quá, mẹ, ta rất muốn thấy hắn, giúp ta có được không. – Mạc Lệ Á xem Xạ Điêu Anh Hùng Truyền, đã bị Hoàng Dược Sư toàn tài mà thâm tình cảm động thật sâu, nàng không thích Quách Tĩnh ngu ngốc, cũng không thích Âu Dương Khắc tự cho mình là siêu phàm, nhiều người như vậy duy chỉ có mình hắn thật sự giỏi giang, cao cao tại thượng.

Mẹ Hi Đặc kinh hách (kinh ngạc + sợ hãi) nhìn Mạc Lệ Á, nhất thời không biết nên nói thế nào mới tốt nữa.

– Mẹ, giúp ta đi! – Mạc Lệ Á rầu rĩ nói, đôi mắt xinh đẹp tràn ra nước mắt, lướt qua hai bên má biến thành trân châu rơi xuống trên đất.

– Đó là tuyệt đối không thể, nhân loại rất đáng sợ a, tiểu công chúa của ta, bọn họ đều là vì tham lam lợi ích riêng, vô cùng giảo hoạt. – Mẹ Hi Đặc sợ đến mức run run nói.

– Ta mặc kệ, ta muốn thấy Hoàng Dược Sư, ta mặc kệ, cái gì ta cũng không muốn quản nữa. – Mạc Lệ Á tức giận đem dạ minh châu hung hăng quăng trên mặt đất.

Hi Đặc nhìn công chúa bốc đồng, cũng không biết nên khuyên can như thế nào, chuyện duy nhất có thể làm chính là yên lặng rời khỏi cung điện, nhanh chóng đi báo cáo với Hải thần.

Hết chương một

Quảng cáo
Trước /8 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Huyết Thí Càn Khôn

Copyright © 2022 - MTruyện.net