Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Còn anh, đến giờ vẫn chưa có đối tượng à?" Hạ Trừng hỏi: "Hẳn là mẹ anh rất lo lắng cho anh đấy."
"Bà ấy không quản nổi anh, hơn nữa công việc anh cũng rất bận, không có thời gian đi xem mắt theo lời bà." Anh lắc đầu cười khổ: "Không sợ em chê cười, hai người xa lạ ngồi chung một chỗ, anh thật sự không biết nên nói gì với đối phương."
Hạ Trừng gật đầu: "Trong công ty hẳn là có mà, chẳng lẽ bên cạnh anh không có nữ thư ký hay nữ nhân viên gì sao? Bọn họ và anh ở chung sớm chiều, lại là bạn trong công việc, chắc là hai người sẽ tìm được chủ đề trò chuyện mà."
Tô Hằng trẻ nói: "Quen bạn gái không phải là chuyện làm ăn, tan tầm anh chỉ muốn nghỉ ngơi, không muốn bàn tiếp chuyện của công ty."
Hạ Trừng nhướng mày, đột nhiên trong lòng có hơi không vui.
Cô tốt bụng đưa ra ý kiến cho anh, anh lại phản bác từng cái từng cái, bảo anh tự nghĩ cách thì anh lại không chịu.
Người này đơn giản là đã hết thuốc chữa, nhưng dựa vào tình nghĩa giữa bạn bè với nhau, cô lại không thể mặc kệ anh.
"Còn anh, đến giờ vẫn chưa có đối tượng à?" Hạ Trừng hỏi: "Hẳn là mẹ anh rất lo lắng cho anh đấy."
"Bà ấy không quản nổi anh, hơn nữa công việc anh cũng rất bận, không có thời gian đi xem mắt theo lời bà." Anh lắc đầu cười khổ: "Không sợ em chê cười, hai người xa lạ ngồi chung một chỗ, anh thật sự không biết nên nói gì với đối phương."
Hạ Trừng gật đầu: "Trong công ty hẳn là có mà, chẳng lẽ bên cạnh anh không có nữ thư ký hay nữ nhân viên gì sao? Bọn họ và anh ở chung sớm chiều, lại là bạn trong công việc, chắc là hai người sẽ tìm được chủ đề trò chuyện mà."Tô Hằng trẻ nói: "Quen bạn gái không phải là chuyện làm ăn, tan tầm anh chỉ muốn nghỉ ngơi, không muốn bàn tiếp chuyện của công ty."
Hạ Trừng nhướng mày, đột nhiên trong lòng có hơi không vui.
Cô tốt bụng đưa ra ý kiến cho anh, anh lại phản bác từng cái từng cái, bảo anh tự nghĩ cách thì anh lại không chịu.
Người này đơn giản là đã hết thuốc chữa, nhưng dựa vào tình nghĩa giữa bạn bè với nhau, cô lại không thể mặc kệ anh.
"Còn anh, đến giờ vẫn chưa có đối tượng à?" Hạ Trừng hỏi: "Hẳn là mẹ anh rất lo lắng cho anh đấy."
"Bà ấy không quản nổi anh, hơn nữa công việc anh cũng rất bận, không có thời gian đi xem mắt theo lời bà." Anh lắc đầu cười khổ: "Không sợ em chê cười, hai người xa lạ ngồi chung một chỗ, anh thật sự không biết nên nói gì với đối phương."
Hạ Trừng gật đầu: "Trong công ty hẳn là có mà, chẳng lẽ bên cạnh anh không có nữ thư ký hay nữ nhân viên gì sao? Bọn họ và anh ở chung sớm chiều, lại là bạn trong công việc, chắc là hai người sẽ tìm được chủ đề trò chuyện mà."
Tô Hằng trẻ nói: "Quen bạn gái không phải là chuyện làm ăn, tan tầm anh chỉ muốn nghỉ ngơi, không muốn bàn tiếp chuyện của công ty."
Hạ Trừng nhướng mày, đột nhiên trong lòng có hơi không vui.
Cô tốt bụng đưa ra ý kiến cho anh, anh lại phản bác từng cái từng cái, bảo anh tự nghĩ cách thì anh lại không chịu.
Người này đơn giản là đã hết thuốc chữa, nhưng dựa vào tình nghĩa giữa bạn bè với nhau, cô lại không thể mặc kệ anh.
"Còn anh, đến giờ vẫn chưa có đối tượng à?" Hạ Trừng hỏi: "Hẳn là mẹ anh rất lo lắng cho anh đấy."
"Bà ấy không quản nổi anh, hơn nữa công việc anh cũng rất bận, không có thời gian đi xem mắt theo lời bà." Anh lắc đầu cười khổ: "Không sợ em chê cười, hai người xa lạ ngồi chung một chỗ, anh thật sự không biết nên nói gì với đối phương."
Hạ Trừng gật đầu: "Trong công ty hẳn là có mà, chẳng lẽ bên cạnh anh không có nữ thư ký hay nữ nhân viên gì sao? Bọn họ và anh ở chung sớm chiều, lại là bạn trong công việc, chắc là hai người sẽ tìm được chủ đề trò chuyện mà."
Tô Hằng trẻ nói: "Quen bạn gái không phải là chuyện làm ăn, tan tầm anh chỉ muốn nghỉ ngơi, không muốn bàn tiếp chuyện của công ty."
Hạ Trừng nhướng mày, đột nhiên trong lòng có hơi không vui.
Cô tốt bụng đưa ra ý kiến cho anh, anh lại phản bác từng cái từng cái, bảo anh tự nghĩ cách thì anh lại không chịu.
Người này đơn giản là đã hết thuốc chữa, nhưng dựa vào tình nghĩa giữa bạn bè với nhau, cô lại không thể mặc kệ anh.
"Còn anh, đến giờ vẫn chưa có đối tượng à?" Hạ Trừng hỏi: "Hẳn là mẹ anh rất lo lắng cho anh đấy."
"Bà ấy không quản nổi anh, hơn nữa công việc anh cũng rất bận, không có thời gian đi xem mắt theo lời bà." Anh lắc đầu cười khổ: "Không sợ em chê cười, hai người xa lạ ngồi chung một chỗ, anh thật sự không biết nên nói gì với đối phương."
Hạ Trừng gật đầu: "Trong công ty hẳn là có mà, chẳng lẽ bên cạnh anh không có nữ thư ký hay nữ nhân viên gì sao? Bọn họ và anh ở chung sớm chiều, lại là bạn trong công việc, chắc là hai người sẽ tìm được chủ đề trò chuyện mà."
Tô Hằng trẻ nói: "Quen bạn gái không phải là chuyện làm ăn, tan tầm anh chỉ muốn nghỉ ngơi, không muốn bàn tiếp chuyện của công ty."
Hạ Trừng nhướng mày, đột nhiên trong lòng có hơi không vui.
Cô tốt bụng đưa ra ý kiến cho anh, anh lại phản bác từng cái từng cái, bảo anh tự nghĩ cách thì anh lại không chịu.
Người này đơn giản là đã hết thuốc chữa, nhưng dựa vào tình nghĩa giữa bạn bè với nhau, cô lại không thể mặc kệ anh.
"Còn anh, đến giờ vẫn chưa có đối tượng à?" Hạ Trừng hỏi: "Hẳn là mẹ anh rất lo lắng cho anh đấy."
"Bà ấy không quản nổi anh, hơn nữa công việc anh cũng rất bận, không có thời gian đi xem mắt theo lời bà." Anh lắc đầu cười khổ: "Không sợ em chê cười, hai người xa lạ ngồi chung một chỗ, anh thật sự không biết nên nói gì với đối phương."
Hạ Trừng gật đầu: "Trong công ty hẳn là có mà, chẳng lẽ bên cạnh anh không có nữ thư ký hay nữ nhân viên gì sao? Bọn họ và anh ở chung sớm chiều, lại là bạn trong công việc, chắc là hai người sẽ tìm được chủ đề trò chuyện mà."
Tô Hằng trẻ nói: "Quen bạn gái không phải là chuyện làm ăn, tan tầm anh chỉ muốn nghỉ ngơi, không muốn bàn tiếp chuyện của công ty."
Hạ Trừng nhướng mày, đột nhiên trong lòng có hơi không vui.
Cô tốt bụng đưa ra ý kiến cho anh, anh lại phản bác từng cái từng cái, bảo anh tự nghĩ cách thì anh lại không chịu.
Người này đơn giản là đã hết thuốc chữa, nhưng dựa vào tình nghĩa giữa bạn bè với nhau, cô lại không thể mặc kệ anh.
"Còn anh, đến giờ vẫn chưa có đối tượng à?" Hạ Trừng hỏi: "Hẳn là mẹ anh rất lo lắng cho anh đấy."
"Bà ấy không quản nổi anh, hơn nữa công việc anh cũng rất bận, không có thời gian đi xem mắt theo lời bà." Anh lắc đầu cười khổ: "Không sợ em chê cười, hai người xa lạ ngồi chung một chỗ, anh thật sự không biết nên nói gì với đối phương."
Hạ Trừng gật đầu: "Trong công ty hẳn là có mà, chẳng lẽ bên cạnh anh không có nữ thư ký hay nữ nhân viên gì sao? Bọn họ và anh ở chung sớm chiều, lại là bạn trong công việc, chắc là hai người sẽ tìm được chủ đề trò chuyện mà."
Tô Hằng trẻ nói: "Quen bạn gái không phải là chuyện làm ăn, tan tầm anh chỉ muốn nghỉ ngơi, không muốn bàn tiếp chuyện của công ty."
Hạ Trừng nhướng mày, đột nhiên trong lòng có hơi không vui.
Cô tốt bụng đưa ra ý kiến cho anh, anh lại phản bác từng cái từng cái, bảo anh tự nghĩ cách thì anh lại không chịu.
Người này đơn giản là đã hết thuốc chữa, nhưng dựa vào tình nghĩa giữa bạn bè với nhau, cô lại không thể mặc kệ anh.
"Còn anh, đến giờ vẫn chưa có đối tượng à?" Hạ Trừng hỏi: "Hẳn là mẹ anh rất lo lắng cho anh đấy."
"Bà ấy không quản nổi anh, hơn nữa công việc anh cũng rất bận, không có thời gian đi xem mắt theo lời bà." Anh lắc đầu cười khổ: "Không sợ em chê cười, hai người xa lạ ngồi chung một chỗ, anh thật sự không biết nên nói gì với đối phương."
Hạ Trừng gật đầu: "Trong công ty hẳn là có mà, chẳng lẽ bên cạnh anh không có nữ thư ký hay nữ nhân viên gì sao? Bọn họ và anh ở chung sớm chiều, lại là bạn trong công việc, chắc là hai người sẽ tìm được chủ đề trò chuyện mà."
Tô Hằng trẻ nói: "Quen bạn gái không phải là chuyện làm ăn, tan tầm anh chỉ muốn nghỉ ngơi, không muốn bàn tiếp chuyện của công ty."
Hạ Trừng nhướng mày, đột nhiên trong lòng có hơi không vui.
Cô tốt bụng đưa ra ý kiến cho anh, anh lại phản bác từng cái từng cái, bảo anh tự nghĩ cách thì anh lại không chịu.
Người này đơn giản là đã hết thuốc chữa, nhưng dựa vào tình nghĩa giữa bạn bè với nhau, cô lại không thể mặc kệ anh.
"Còn anh, đến giờ vẫn chưa có đối tượng à?" Hạ Trừng hỏi: "Hẳn là mẹ anh rất lo lắng cho anh đấy."
"Bà ấy không quản nổi anh, hơn nữa công việc anh cũng rất bận, không có thời gian đi xem mắt theo lời bà." Anh lắc đầu cười khổ: "Không sợ em chê cười, hai người xa lạ ngồi chung một chỗ, anh thật sự không biết nên nói gì với đối phương."
Hạ Trừng gật đầu: "Trong công ty hẳn là có mà, chẳng lẽ bên cạnh anh không có nữ thư ký hay nữ nhân viên gì sao? Bọn họ và anh ở chung sớm chiều, lại là bạn trong công việc, chắc là hai người sẽ tìm được chủ đề trò chuyện mà."
Tô Hằng trẻ nói: "Quen bạn gái không phải là chuyện làm ăn, tan tầm anh chỉ muốn nghỉ ngơi, không muốn bàn tiếp chuyện của công ty."
Hạ Trừng nhướng mày, đột nhiên trong lòng có hơi không vui.