Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thẩm Tử Tuyên ngồi một lát, thấy đã tỉnh rượu hơn, cô ta nhanh chóng đi về phòng, hầu hạ Lý tiên sinh của cô ta.
Cô ta nở một nụ cười không chê vào đâu được:
"Cô Hạ, cô là một người rất đặc biệt, cảm ơn cô dùng ánh mắt tinh tường kia nhìn tôi."
Hạ Trừng vuốt cằm
"Tôi tin rằng cô cũng không để ý tôi nhìn cô như thế nào, quan trọng nhất chính là cô nhìn bản thân mình thế nào."
Thẩm Tử Tuyên nói:
"Đúng, cô nói không sai, đối với cô thì vị trí này khó khăn lắm tôi mới chịu đựng được đến bây giờ, muốn tôi buông tay là chuyện không thể nào, có điều tôi sẽ không chịu thiệt, mặc dù tôi không có được tôn trọng và tình yêu, nhưng ít ra lúc tôi ra đi thì tôi còn có tiền."
Hạ Trừng nói:
"Nên nói thế nào đây, cô có thể nhìn rõ mọi chuyện như vậy, tôi rất khâm phục cô."
Không phải dối trá, dùng quá khứ đối chiếu, kiếp trước cô không làm được đến mức này.Chưa từng vào xã hội lăn lộn, vẫn có khác nhau, trong ánh mắt cô chỉ nhìn thấy những thứ cô đã từng có được và những thứ đánh mất sau này.
Thẩm Tử Tuyên cười:
"Mọi người chỉ là gặp dịp thì chơi, có ai nói chuyện yêu đương thật đâu? Nói cái gì mà cầm giữ không được, chỉ là lấy cớ mà thôi."
Hạ Trừng gật đầu:
"Tìm vui trong chốc lát, không đủ khiến người ta chìm đắm trong đó, những người có chút tự chủ đều có thể khống chế bản thân mình rất tốt, cô vô cùng thông minh, tôi tin tưởng thành công của cô không phải là điều ngẫu nhiên."
Thẩm Tử Tuyên ngượng ngùng nói:
"Cô đề cao tôi quá rồi, tôi biết bọn họ luôn nói sau lưng tôi là tôi đeo bám được vào người giàu có."
Hạ Trừng nói:
"Có nhiều người bám vào người giàu có như vậy, nhưng không phải ai cũng thành công, cô đừng tự coi nhẹ mình."
Sau khi hai người cùng đi ra khỏi WC, thì thấy Lục Trí Viễn lòng nóng như lửa đốt đứng đợi bên ngoài.
Thẩm Tử Tuyên quay đầu, tặng cho Hạ Trừng một nụ cười như kiểu "cô thấy chưa, tôi đã sớm nói với cô rồi mà."
Hạ Trừng giật nhẹ khóe môi, xem như đón nhận trêu chọc của cô ta.Những người phụ nữ như Thẩm Tử Tuyên hiếm khi để cho người khác nhìn thấy bộ mặt yếu ớt của họ, Hạ Trừng không vì mình là người có vinh hạnh này, thì nghĩ lầm cô ta là con dê con chỉ có thể mặc cho người ta xâu xé.
Lục Trí Viễn đi tới, nhẹ nhàng mà vuốt ve mặt cô:
"Sao em đi ra ngoài cũng không nói với anh một tiếng?"
Hạ Trừng nói:
"Tôi cảm thấy được ngột ngạt, mùi khói trong kia quá nặng."
Lục Trí Viễn chần chờ một lát, mới hỏi:
"Em có quen với cô gái kia hả?"
Hạ Trừng lắc đầu:
"Trước kia không biết, nhưng vừa nãy chúng tôi có trò chuyện một lát trong WC."
Lục Trí Viễn nói:
"Em đừng mắng anh có chủ nghĩa đại nam nhân, nhưng mà kiểu con gái như vậy, em đừng tiếp cận nhiều thì tốt hơn."
Hạ Trừng bật cười:
"Đàn ông các anh ai cũng có đức tính này cả, bản thân mình tiếp cận thì được, nhưng lại không cho phép những người khác đến gần, anh nói như vậy, không sợ tôi ghen sao?"
"Nếu em chịu ghen, anh cầu còn không được."
"Miệng lưỡi trơn tru, không nói thật nửa câu."
Lục Trí Viễn dừng một chút:
"Thật ra anh chỉ sợ cô ta dạy hư em."
Đàn ông trên đời này ai cũng hi vọng vợ mình sẽ hiểu lòng bọn họ giống như của họ tình nhân vậy, chứ nếu bảo bọn họ chịu để cho vợ mình bừa bãi tung bay giống như tình nhân vậy, không bằng đưa cho họ con dao để họ tự sát còn thực tế hơn.
Thà để vợ mình chán nản đến cùng cực, cũng không chịu để mình có cơ hội trở thành Ô Quy, đây là tôn nghiêm của đàn ông, không thể dễ dàng nhượng bộ.
Hạ Trừng bất đắc dĩ:
"Muốn dạy hư một người đâu có đơn giản như vậy, phải là bản thân tôi bằng lòng bị dạy hư thì mới thành công được."
"Em có ghét bỏ anh không vậy?"
Cuối cùng anh ta cũng hỏi ra câu hỏi mà anh ta muốn hỏi nhất, mặc dù có phần buồn cười, nhưng Hạ Trừng biết anh ta vô cùng thật lòng, cho nên cô không dám cười thành tiếng.
"Không đâu."
"Thật chứ? Em không gạt anh chứ?"
Hạ Trừng giơ tay lên:
"Tôi thề với trời."
Lục Trí Viễn giữ chặt cổ tay cô:
"Anh tin mà, em đừng có thề lung tung."
Hạ Trừng cảm thán nói:"Lục Trí Viễn, tôi nghĩ chắc anh thật sự thích tôi vô cùng, nếu không thì sẽ không nói ra mấy câu buồn nôn như vậy."
Lục Trí Viễn tức giận nói:
"Bà cô ơi, đến bây giờ em mới phát hiện hả? Đừng có nói nói móc anh nữa, anh chịu không nổi em cười nhạo anh hết lần này đến lần khác đâu, trái tim của anh yếu ớt lắm đó."
Anh ta ôm lấy trái tim mình.
Bỗng nhiên Hạ Trừng cảm thấy được Lục Trí Viễn như vậy vô cùng ngây thơ, cũng khiến người ta không thể không yêu thương.
Cô nhịn không được kéo thấp người của anh ta xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi anh ta.
"Như vậy đã an ủi được anh chưa?"
Lục Trí Viễn sống sắp được ba mươi tuổi, sớm đã quên mặt đỏ là cảm giác thế nào, nhưng cũng không biết là do uống quá nhiều rượu, hay là anh ta bị nụ hôn bất thình lình của Hạ Trừng dọa đến, máu huyết cả người anh ta chảy dồn lên trên, cả khuôn mặt đỏ như quả cà chua.
Hạ Trừng buồn cười xoa xoa mặt anh ta:
"Nè nè nè, sao anh lại đáng yêu như vậy chứ."
Thời gian đã trễ rồi, Lục Trí Viễn đưa cô về nhà.
Xe đỗ lại ở góc sáng sủa bên nhà, Lục Trí Viễn không cho cô xuống xe, anh ta nghiêng người qua, hôn lại cô một cái.
Anh ta không tiến thêm một bước, làm ra hành vi hạnh kiểm xấu gì, nhưng chỉ như vậy đã khiến anh ta lưu luyến không thôi.