Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc mối quan hệ bất chính của Tô Hằng và Viên Lỵ rốt cuộc bị phơi bày ra ngoài ánh sáng, cha chồng vốn rất thương yêu Hạ Trừng đã có một trong những lần nổi nóng hiếm có.
"Tiểu Hằng con làm sao có thể làm ra loại chuyện trái đạo đức như này? Rốt cuộc con có một tý trách nhiệm nào với gia đình mình hay không hả!" Tô Quốc Hoa bàn giận mắng, chuyện này làm cho huyết áp của ông lập tức tăng vọt, cuối cùng buộc phải vịn vào tay ghế, ngã oặt lên trên ghế sô pha.
Giang Bích Lan vội vàng hấp tấp gọi thím Trương đi lấy thuốc, về sau để giảm huyết áp của ông xuống, bà buộc phải đưa Tô Quốc Hoa vào phòng nghỉ ngơi.
"Ông đi vào nằm nghỉ ngơi một chút đi những chuyện khác để tôi nói với Tiểu Hằng."
"Thật không biết nghe lời, bà tốt nhất không nên nuông chiều nó nữa."
"Tôi biết rồi, ông đừng quá tức giận."
Sau khi đi ra khỏi phòng, Giang Bích Lan tái xanh mặt, lần này bà không thể tiếp tục bao che nuông chiều cho con trai bảo bối của mình nữa.
"Tiểu Hằng mẹ nói cho con biết, con hồ ly tinh Viên Lỵ kia, mẹ tuyệt đối sẽ không cho cô ta bước vào cửa Tô gia dù chỉ là một bước, ngày mai đi làm, con lập tức sa thải cô ta, bảo cô ta cút càng xa càng tốt!"
Giang Bích Lan đứng về phía Hạ Trừng, gần như khiến cho người ta không thể tin được, nhưng bà chỉ có một lựa chọn như vậy, tựa hồ lại rất hợp tình hợp lý.
Bà vốn là một người mang tư tưởng phong kiến vô cùng bảo thủ, nào có thể cho phép con trai mình mang tiểu tam bên ngoài vào nhà, chuyện này sẽ khiến thanh danh Tô Gia bị ảnh hưởng đến bao nhiêu.Trong quan niệm của bà, cho dù bản thân không hài lòng với con dâu, nhưng cùng đã cưới về chỉ có thể đóng cửa trong nhà mà bảo ban nhau, thế nhưng làm náo loạn khiến cho tất cả mọi người đều biết, thì đã vượt quá phạm vi chịu đựng của bà.
Tô gia không thể xuất hiện loại bê bối này.
Giang Bích Lan cắn răng nghiến lợi nói: "Con mau đưa cháu trai mẹ và Hạ Trừng mang trở về nhà cho mẹ, mặc kệ là cầu xin hay dùng bất cứ phương pháp nào. Nếu mẹ con nó một ngày chưa trở về nhà, thì mẹ một ngày cũng sẽ không tha thứ cho con."
Tô Hằng im lặng.
Hiện tại không phải sự việc hắn muốn xảy ra như thế nào thì nó sẽ xảy ra như thế đó, hắn thậm chí còn không biết được Hạ Trừng mang theo con chạy trốn đến nơi đâu.
Cô là một người quyết liệt như vậy, căn bản không cho hắn cơ hội để biện minh.
Chắc có lẽ ngay cả chuyện tha thứ cho hắn cô cũng không nghĩ đến, cho nên cô cũng không cần lại nghe lời giải thích của hắn.
Đối với chuyện tình cảm trong quá khứ của bọn họ, Hạ Trừng không có lưu luyến bất cứ điều gì, cứ như vậy cô rời bỏ hắn cũng không quay đầu lại.
Hắn hối hận, chỉ cảm thấy mình làm ra một chuyện vô cùng hoang đường và buồn cười, hắn thậm chí không thể bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, thậm chí cũng không tìm được đối tượng để phát tiết cảm xúc.
Đúng vào lúc này, điện thoại di động của hắn vang lên.
Hắn vội vàng nhìn lên màn hình điện thoại, nhưng đây không phải là Hạ Trừng gọi tới, mà hiện thị tên của Viên Lỵ.
Giang Bích Lan bỗng nhiên cướp đi điện thoại, lại phát hiện ra cô ta gọi đến, bà nhận điện thoại, bắt đầu chửi ầm lên: "Tôi cảnh cáo cô, đừng có gọi điện thoại nữa, cô cách xa con trai tôi một chút, nếu để cho tôi phát hiện ra cô vẫn tiếp tục dây dưa lấy Tô Hằng, tôi sẽ khiến cho cô..."
Trong đầu Tô Hằng vang lên ong ong, thật ra hắn tuyệt đối không quan tâm mẹ mình nói chuyện gì với Viên Lỵ trong điện thoại.
Hắn chỉ muốn kết thúc, tất cả đều kết thúc.
Không có khả năng Hạ Trừng sẽ tha thứ cho hắn, hai người bọn họ vất vả lắm mới nên vợ nên chồng, nay toàn bộ đã bị hủy trong tay hắn.
- ------Hiện Tại-------
Vài ngày sau, Tô Hằng đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe toàn thân,, dựa theo quy định trong bệnh viện thì anh phải ở lại một đêm.
Hạ Trừng cố ý trao đổi thời gian trực ban với đồng nghiệp, nhưng công việc của cô vẫn rất nhiều, cô chỉ có thể ngẫu nhiên dành thời gian đi qua thăm anh một chút.
Thời điểm Cô đến, Tô Hằng một thân một mình ngồi trên giường bệnh, trên bàn ăn di động của gường đều tràn đầy văn kiện làm việc.
"Vào lúc này mà cậu vẫn còn bận bịu với công việc, vậy cũng quá liều mạng đi."
"Đây chính là chuyện không tốt khi làm một ông chủ, công ty bảo hộ quyền lợi nghỉ ngơi của nhân viên, nhưng cậu đã nghe qua ông chủ chỉ có ba ngày nghỉ thôi chưa."
"Cậu cứ nhất quyết muốn nghỉ ngơi, ai dám ngăn cản cậu?"
"Đương nhiên là có, đầu tiên ban giám đốc sẽ nhảy dửng lên để ngăn cản mình, kế tiếp là thư ký, cô ta so với cô chủ nhiệm trong trường T còn nghiêm ngặt hơn, hẳn cậu vẫn còn nhớ người này."
Hạ Trừng gật đầu: "Thời điểm trước kia làm chuyện xấu, sợ nhất là cô chủ nhiệm cầm cây gậy quất mình."
Tô Hằng nói: "Đừng nói giỡn, cậu ưu tú như vậy, cô ấy còn không nỡ mắng cậu, nói gì là đánh người."
Hạ Trừng phát hiện ký ức của lẫn lộn, nói sang lảng chuyện khác hỏi: "Chỉ có mỗi mình cậu sao, sao người nhà không đến?"
" Chỉ là làm kiểm tra mà thôi, mình không nói cho bọn họ biết."
Hạ Trừng gật gật đầu, cô nhìn thây trong hộc tủ có một phần cơm hộp: "Đã một giờ rồi, cậu vẫn chưa ăn cơm ư?"
Cô đi qua mở nắp lên, muốn giúp anh bưng đồ ăn đến.
Tô Hằng do dự một hồi nói: "Mình đã ăn qua rồi."
Hạ Trừng nhìn xem thức ăn trong hộp, dường như chưa hề động đũa qua, nhưng cô biết vì sao anh không ăn nhiều.
"Đừng nói với mình, cậu đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn kén ăn đấy."
" Thức ăn nơi này thực sự không thế nào ăn ngon." Anh xấu hổ cười.
Cơm nước trong bệnh viện vĩnh viễn là tai nạn trong tai nạn, nó sẽ nhắc nhở mọi người, có sức khỏe mạnh là quan trọng cỡ nào, nếu có thể tuyệt đối đừng bao giờ vào trong bệnh viện.
"Cậu không thể chi thích ăn mỗi thịt đỏ được, thịt trắng và rau quả cũng nên ăn một chút." Hạ Trừng nhìn xem trong đĩa thịt gà: "Có thể cậu không thích ăn hai cái chân gà này, nhưng giá trị dinh dưỡng của nó rất cao, cholesterol lại thấp, cậu đừng quá bài xích chúng được hay không?"
Tô Hằng không biết Hạ Trừng vì sao biết được anh không thích ăn thịt gia cầm, nhưng anh vẫn rất nghe lời gắp một khối thịt gà lên, bỏ vào trong miệng nhai kỹ.
Hạ Trừng cong cong con mắt cười: "Đứa bé ngoan, con thật nghe lời, gì sẽ thưởng cho con."
Tô Hằng nhìn thấy nụ cười của cô, bỗng nhiên có chút choáng váng, anh ngậm ngậm trong miệng một miếng thịt gà, cũng không làm cách nào mà nuốt xuống được.
Hạ Trừng lấy từ trong túi ra một cái nhãn dán, xé thành hai mảnh, một cái dán trên mu bàn tay anh, là hình con gấu, một cái khác dán trên gương mặt anh, Tô Hằng không biết đó là hình gì.
"Một người đàn ông ngày thường còn xinh đẹp như hoa như thế, thật làm cho mình đố kỵ."
Đầu ngón tay của cô chạm đến da của anh.
Toàn thân Tô Hằng nóng lên, anh cảm nhận được gương mặt mình đỏ lên, vội vàng nghiêng mặt.
Hạ Trừng sửng sốt một chút, cô đưa hai tay bỏ lại trong túi áo: " Được rồi, cậu nghe lời mình ăn hết cơm đi, đợi lát muộn một chút mình lại quay lại thăm cậu."
Về sau cô rời đi, Tô Hằng mới đi vào trong nhà vệ sinh.
Trong gương, một nhãn dãn hình bông hoa nhỏ được dán trên mặt của anh.
Tô Hằng hiểu ý cười một tiếng, sau đó anh tháo hai tấm nhãn dán xuống, bỏ vào bên trong ví da.
Hạ Trừng lại xuất hiện, đều đến lúc ngủ giữa trưa, công việc một ngày của cô khiến cả người có vẻ rã rời.
Tô Hằng không ngồi trên giường bệnh, mà ngồi trong phòng bệnh, ngăn cách với khu vực ghế sô pha.
"Mệt không? Ngồi nghỉ ngơi một hồi."
"Được."
"Cậu ổn chứ, nhìn tâm tình ban ngày của cậu vẫn tốt hơn." Anh giúp cô rót cốc nước.