Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hạ Trừng không nhịn được nghĩ đến tên Lục Trí Viễn, anh ta luôn luôn tìm được chủ đề nói chuyện, chọc cho cô cười ha ha.
Cho dù trầm ổn như Nhạc Kiến Minh, cũng có những chuyện nói với cô không hết, thật ra anh ta là người có nhiều chủ đề nhất để nói chuyện với cô, nhưng đáng tiếc cô không có vận mệnh cùng anh ta đi đến cuối cuộc đời.
Chuyện như thế này, Tô Hằng quả thật có chút trầm lắng.
Về phần hồn ma Tô Hằng, cô chỉ cần vừa nghĩ tới hắn, lập tức cảm thấy da gà nổi lên, chỉ cần hắn đừng dùng lời nói mà chọc tức chết cô, cô liền cảm tạ trời đất.
Hạ Trừng cảm thán: "Cậu đừng trách mình xen vào việc của người khác, mình coi cậu là bạn bè thân thiết nên mới thật lòng khuyên nhủ cậu, người cậu như thế này làm thế nào để tìm được bạn gái."
Tô Hằng thành khẩn nói: "Cậu có thể kể ra những khuyết điểm của mình đi, để mình có thể sửa đổi."
Hạ Trừng liếc hắn một cái: "Cậu hỏi mình là nhầm người rồi."
"Mình còn có thể hỏi ai?"
"Những người nhân viên cấp dưới của cậu?" Chính bản thân cô cũng có chút không xác định.
"Mình không muốn ở sau lưng bị nhân viên giễu cợt."Hạ Trừng không hiểu: "Có gì đáng cười? Cũng không phải mỗi người đều rất am hiểu cách để theo đuổi bạn gái."
Tô Hằng nói: "Mình luôn luôn muốn duy trì hình tượng, nếu không lời mình nói, không ai chịu nghe."
Hai người bọn họ nhìn nhau cười một tiếng, nhưng nụ cười Hạ Trừng lập tức trở nên cứng đờ, cô phát hiện hồn ma Tô Hằng đứng ngay ở sau lưng Tô Hằng, trên mặt mang một nụ cười khinh miệt.
Một lát sau, cô cảm thấy có cái gì nhẹ nhàng đụng chạm vào tay của cô, tiếp đó lại bao phủ lên mu bàn tay của cô.
Tô Hằng đè tay của cô lại, lo lắng: "Cậu không sao chứ?"
Hạ Trừng ung dung thản nhiên rút tay về: "Thật xin lỗi, hôm nay công việc bận quá, mình có chút hơi mệt."
"Không sao, để mình bảo phục vụ nhanh đưa đồ ăn lên, sau khi ăn xong, mình sẽ đưa cậu về nhà sớm nghỉ ngơi một chút."
Hạ Trừng nhìn anh, bất đắc dĩ cười cười, anh còn chưa đủ thân thiết ư, nếu chưa ăn cơm xong thì có cái gì quan trọng hơn nữa.
Hạ Trừng nhìn anh, bất đắc dĩ cười cười, anh còn chưa đủ thân thiết ư, nếu chưa ăn cơm xong thì có cái gì quan trọng hơn nữa.
Tô Hằng còn nói: "Mình biết cậu rất mệt mỏi, nhưng cậu gầy như vậy, không ăn cơm không được, nào để cho mình chút mặt mũi, miễn cưỡng ở lại ăn một chút."
Hạ Trừng gật gật đầu, mặc dù anh nói tới nói lui, đều không thế nào làm người khác ưa thích, nhưng cô sớm đã biết được phương thức quan tâm người khác của anh, đây cũng là ưu điểm của Tô Hằng.
Sau đó bọn họ trở về Hạ gia, Tô Hằng bị vợ chồng Hạ Chấn Trì giữ lại một hồi mới đi.
Hạ Trừng một mực ở bên cạnh, cô bầu không khí trong nhà có khách đến chơi.
Bởi vì duyên cớ của cô, mà cha mẹ cũng bị cuốn theo luồng cảm xúc đó thật lâu, không chỉ chuyện về Lục Trí Viễn kia, mà còn có lúc Nhạc Kiến Minh qua đời, cảm xúc của tất cả mọi người trong nhà đều rơi xuống đáy sâu.
Cô không phải là một cô con gái thân thiết, chỉ vội vàng xử lý đau thương của riêng mình, nhưng Tô Hằng lại thay thế cô, đóng tốt vai một nhân vật hầu hạ dưới gối, cô thực sự cảm tạ anh.
Thời điểm Tiễn khách, Hạ Chấn Trì vỗ vỗ tấm lưng nhỏ của Tô Hằng, thấm thía nói: "Tiểu Hằng, có rảnh lại đến thăm cha nuôi tiếp nha."
Phó Mạn mỉm cười: "Ông cũng mấy tuổi rồi, còn đùa nghịch gì với đứa bé này nữa, ông nghĩ có người cùng ông đánh cờ thì cũng không nên gọi Tiểu Hằng đến chơi cùng ông được, chuyện công ty của nó có bao nhiêu chuyện bận bịu, chằng lẽ ông không biết ư?"
Tô Hằng tranh thủ thời gian thay cha nuôi giải vây: "Con cũng thong thả mà, bình thường con làm việc xong thì sẽ rảnh, cũng không có nơi nào để đi chơi giải khuây, cha nuôi chịu lưu giữ con, con cầu còn không được, mẹ nuôi mẹ cũng đừng chê con phiền phức, mà lừa bảo con đừng tới quấy rầy mình."
Phó Mạn thở dài: "Con cái đứa nhỏ này, cứ nói mấy lời ngốc nghếch thôi."
Hạ Trừng ôm ngực, đứng sau lưng mẹ mình cười, Tô Hằng nhìn cô nháy mắt mấy cái, cô im ắng dùng khẩu hình miệng nói với anh: "Cảm ơn."
Trên đường Tô Hằng lái xe về nhà, vẫn luôn không tự chủ được lộ ra ý cười, coi như đêm nay thức đến đêm xử lý chuyện của công ty, anh cũng không cảm thấy có gì vất vả.
Hạ Trừng trở lại gian phòng của mình, lần này không đợi hồn ma Tô Hằng mở miệng, cô đi thẳng tới trước mặt hắn: "Tôi hiểu được anh muốn bảo tôi cách xa Tô Hằng một chút, nhưng tôi có thể chứng minh cho anh rõ một chuyện, tôi làm không được."
Hồn ma Tô Hằng cay đắng nói: "Vì cái gì? Chỉ vì cậu ta cùng em ăn một bữa cơm, hay là cậu ta suốt ngày ở trước mặt cha mẹ giả ngoan ngoãn hiền lành, nên em chịu chấp nhận cậu ta rồi? Em chẳng lẽ còn không hiểu ghi nhớ giáo huấn sao? Tôi là hạng người gì có muốn anh nhắc lại một lần nữa hay không?"
Hắn liên tiếp nói ra một loạt vấn đề, nhưng thái độ của cô rất bình tĩnh.
Hạ Trừng lạnh nhạt nói: "Anh là anh, cậu ta là cậu ta, tôi xưa nay không cảm thấy các anh là cùng một người, đầu óc của cậu ta rõ ràng hơn nhiều so với anh, chí ít cậu ta biết biết mình đang làm những gì."
" Cũng bởi vì cậu ta không có bạn gái, em lại tin tưởng cậu ta? Đừng ngốc, nói không chừng cậu ta còn có bí mật kinh thiên động địa khác mà em không biết."
"Nếu nói chuyện đó không ai so được với anh."
Hồn ma Tô Hằng nhíu nhíu mi tâm: "Nói như vậy là em không chịu nghe lời anh khuyên, kiên trì muốn đi tới với cậu ta."
Hạ Trừng cười cười: "Anh không cần phải quan nhiểu chuyện như vậy."
"Anh là quan tâm tới em."
"Ôi, cảm ơn ý tốt của anh, tôi xin lĩnh nhận." Cô đáp lại có chút qua loa: ""Đúng rồi, còn có một việc, anh về sao có thể đừng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt tôi nữa có được không?"
Hồn ma Tô Hằng từ chối cho ý kiến, hắn trầm mặc thật lâu, mới hỏi: "Em thực sự thích cậu ta có thật hay không vậy?"
Hạ Trừng mặc kệ hắn: "Anh thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đó, tôi không quản được anh, hiện tại tôi muốn đi tắm rửa, tôi cảnh cáo anh, đừng có làm những chuyện mà tôi không đồng ý."
Hồn ma Tô Hằng thì thào nói: "Cậu ta có chỗ nào tốt? Cậu ta có điểm nào so với anh mạnh hơn? Em vậy mà nguyện ý bỏ xuống tất cả thành kiến để tiếp nhận cậu ta."
Nhưng vì cái gì... Cô lại không chịu tha thứ cho anh?
Cho dù lúc ấy cô đồng ý hiến tặng lá gan cho hắn, nhưng cô vẫn không nguyện ý cho hắn một cơ hội nũa.
Rõ ràng bọn hắn đều là Tô Hằng, nhưng lòng của cô lại có khuynh hướng rõ ràng hướng về Tô Hằng kiếp này hơn.
Trong lòng hồn ma Tô Hằng không phải không hận, giả sử là người đàn ông khác cũng được, nhưng đối tượng mới của cô là một người giống anh.
Cùng là người xấu xa như vậy, làm gì có hai loại?
Cô yêu Tô Hằng như vậy, cậu ta lại có thể đem đến cho cô thứ gì?
Tô Hằng có cái gì hắn cũng có thứ đó? Vì sao Hạ Trừng không chịu quay lại với hắn, khi đó vẫn còn kiên trì ly hôn với hắn?
Trong lòng hồn ma Tô Hằng bỗng dưng sinh ra có nhiều vấn đề, đầu óc của hắn hỗn loạn thành một mảnh, hoàn toàn không biết nên không biết nên làm như thế nào cho phải.