Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lòng Hạ Trừng nóng như lửa đốt. Ban đầu cô cho là thân thể con mình đã xảy ra chuyện, nhưng sau khi nghe chị Trương đảm bảo, cô mới bỗng nhiên hiểu ra, người Tô gia muốn giấu con đi, không cho cô gặp con.
Hạ Trừng thất thần đi ra khỏi cửa lớn nhà họ Tô như cái xác không hồn. Cô chỉ cảm thấy linh hồn như đã bị rút đi, ngay cả một chút khả năng suy nghĩ cũng không còn.
Cách đó không xa, có người đi tới, cô ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là tài xế của Tô gia.
"Thiếu phu nhân, tiên sinh mời cô lên xe nói chuyện."
Lúc này Hạ Trừng mới phát hiện chiếc xe vừa đi lúc nãy đã trở về, đang đậu đối diện cửa lớn.
Tô Hằng ngồi trong xe, tuy nhiên cửa sổ đã dán giấy cách nhiệt, cô không thể nhìn thấy hắn.
Hạ Trừng đứng bên cạnh xe, chậm chạp không dám mở cửa. Cô hiểu một khi mở cửa, cô đã hoàn toàn nhận thua.
Đương nhiên Tô Hằng cũng biết, cho nên dù bận, hắn vẫn ung dung ngồi trên xe chờ cô ra quyết định. Trong quá trình đó, hắn thậm chí không hạ kính cửa sổ xuống để nói chuyện với cô.
Cuối cùng Hạ Trừng vẫn mở cửa, ngồi lên xe.
"Anh thật hèn hạ, trả con lại cho tôi.""Em có tư cách nói với anh những lời đó sao?" Tô Hằng lạnh lùng cười: "Lúc đầu là ai không nói tiếng nào đã đem con đi?"
Hạ Trừng giận run người, nhưng cô biết rõ bây giờ không phải là lúc để hờn dỗi: "Con còn nhỏ như vậy, nó cần có mẹ bên cạnh chăm sóc." Cô đã hạ thái độ đến mức thấp nhất.
"Anh không có không cho em chăm sóc nó, chẳng qua là muốn em về nhà."
"Anh đang đùa gì vậy?"
"Anh không nói đùa với em."
"Được, cùng lắm thì chúng ta gặp nhau ở tòa án. Đến lúc đó, không sợ anh không chịu trả con lại cho tôi." Hạ Trừng xoay người, định mở cửa xe.
Đột nhiên, Tô Hằng mất hết lý trí bắt lấy cô, đè cô lên lưng ghế: "Em cho rằng có thể thắng kiện anh sao? Anh nói em biết, em nằm mơ đi. Dựa vào việc em không có việc làm, sao quan tòa có thể giao quyền nuôi dưỡng con cho em chứ?"
Hạ Trừng mất kiểm soát hét lên: "Vì sao anh không chịu buông tha cho tôi? Anh muốn sống chung với Viên Lỵ, tôi cũng đã tác thành cho các người, rốt cuộc anh còn muốn thế nào?"
"Anh sẽ không ly hôn với em."
"Trên đời này làm gì có chuyện béo bở như thế." Hạ Trừng trừng to mắt: "Anh muốn tôi ở nhà làm trâu làm ngựa cho anh, để anh và Viên Lỵ chơi đùa thỏa thích bên ngoài, tôi là tên ngốc sao? Các người hợp lại tổn thương tôi, tôi còn phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra sao? Tô Hằng, rốt cuộc anh xem thường tôi đến cỡ nào vậy? Trong mắt anh, tôi thực sự rẻ mạt đến vậy sao?"
Tô Hằng nhìn vào mắt cô: "Bình tĩnh chút đi, em thế này thì làm sao có thể nói chuyện với anh?"
Hạ Trừng run rẩy dữ dội, hai hàm răng cô va vào nhau lạch cạch. Cô cảm thấy mình như bị phá hủy, cảm giác tuyệt vọng như đang cắn nuốt cô, từ sâu trong lòng lan ra khắp người.
Tô Hằng nhận ra cô không bình thường, hắn nhíu mày ôm chặt cô vào ngực: "Trừng Trừng, anh không nên ép em, anh thừa nhận lúc trước anh đã làm sai. Chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không? Anh đảm bảo với em."
Đương nhiên Hạ Trừng không tin lời đảm bảo của hắn, nhưng cô không thể thốt lên lời nào.
Tô Hằng vội vã hạ kính cửa xuống, bảo tài xế mời bác sĩ đến nhà.
Sau đó không lâu, Hạ Trừng bị tiêm thuốc an thần, mê man ngủ lại nhà họ Tô một đêm.
Lúc cô tỉnh lại, ánh nắng bên ngoài đã rực rỡ, ánh sáng chiếu xuyên qua mành sa, con nhỏ gối đầu lên cánh tay cô, khiến cho cả cánh tay cô tê đến run run nhưng cô vẫn cảm động đến mức rơi lệ đầy mặt, ôm chặt lấy cậu bé, hôn rồi lại hôn.
Tô Hằng nằm ở giường bên kia, thừa dịp Hạ Trừng còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, vòng tay ra từ sau lưng của cô, ôm cô và con vào lòng.
Hắn nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai cô:
"Trừng Trừng, anh xin lỗi, mong em hãy tha thứ cho anh."
Hạ Trừng không lên tiếng.
Chuyện đó vốn chưa được giải quyết, nhưng tiếp tục giãy dụa nữa thì có thể làm được gì?
Cô mệt lắm rồi.
Cô không còn sức để đấu tranh với Tô Hằng nữa, lúc nào hắn cũng là người không buông tha cho cô, từ lúc ở trong lớp học lại thì hắn đã như thế rồi, không quan tâm điều đó có tổn thương cô không, hắn muốn thì sẽ bắt lấy, giữ chặt trong tay.
Chỉ cần con nhỏ còn bên cạnh cô, thật ta cô ở đâu cũng không sao, dù sao bắt đầu từ rất lâu trước kia, cô đã vì Tô Hằng mà từ bỏ bản thân, mà bây giờ, cô chỉ đơn giản vì con mình, từ bỏ tôn nghiêm.
Thứ vốn dĩ không tồn tại, có từ bỏ cũng không đáng tiếc, cô đã quen rồi.
Chuyện sau này không cần nói nữa, hai người họ không ly hôn.
Sau khi Hạ Trừng trở về, có một thời gian rất dài, Tô Hằng thể hiện ra như một người đàn ông tốt không thể chê, chỉ cần không phải đi công tác xã giao, hắn sẽ gấp gáp chạy về nhà ăn cơm.
Giang Bích Lan cũng một thay đổi thái độ trước kia, cách đối xử với Hạ Trừng rõ ràng đã hòa ái hơn rất nhiều.
Có lẽ, đây chính là thứ có tên là một nhà hoà thuận vui vẻ.
Chỉ có Hạ Trừng tự biết rõ trong lòng, cô chưa từng tha thứ cho Tô Hằng, nhưng trước mặt con mình, cô phải sắm vai một người mẹ tốt.
Sau khi bị phản bội, nếu không thể chia tay thì chỉ có thể nén giận, cãi nhau là chuyện lãng phí sức lực nhất, huống chi cô và Tô Hằng già đã không còn sức để cãi nhau nữa.
Từ Ninh hết sức căm giận bất bình về chuyện này, cô ấy chất vấn:
"Vì sao cậu phải về nhà họ Tô chứ? Chẳng lẽ cậu thấy bọn họ còn chưa khi dễ cậu đủ hả?"
Hạ Trừng không thể trả lời được câu hỏi này, cô biết lựa chọn của mình đã khiến người bạn tốt nhất của cô thất vọng.
Phó Mạn lại có ý kiến ngược với Từ Ninh:
"Trừng Trừng, nếu con không ly hôn với Tô Hằng vậy thì nhất định phải thử làm lại quan hệ giữa vợ chồng, con phải thoải mái mở lòng mình ra đón nhận hắn một lần nữa, cho cả hai một cơ hội."
Nói thì rất đơn giản, nhưng người từng trải qua đều biết, để làm được điều đó khó khăn bao nhiêu.
Tổn thương đã tạo ra, cho dù cố gắng sửa chữa như thế nào cũng có vết rách.
Hạ Trừng giống như trước kia, không cùng phòng với Tô Hằng, đối với chuyện này, hắn tỏ vẻ hắn cũng không để ý.
Hắn hoàn toàn tôn trọng ý kiến của cô.
Ở mặt ngoài Hạ Trừng không khác gì trước kia, nhưng chỉ có trong lòng cô mới biết, khi đau khổ đã đạt tới cực hạn, con người sẽ cảm thấy vô cảm với mọi thứ xung quanh, đây là một cơ chế tự bảo vệ bản thân trời cho.
Tình huống mất ngủ cô càng ngày càng nặng hơn, mỗi khi trời tối buộc phải dựa vào thuốc ngủ mới đi vào giấc ngủ được.
Điều duy nhất khiến cô vui mừng là, con trai ngày một lớn lên, nghe lời hiểu chuyện hơn những đứa bé bằng tuổi rất nhiều.
Lúc trẻ con nhà người ta còn đang khóc lóc đòi kẹo thì cậu bé đã biết chủ động ôm lấy mẹ mình, kể lại những chuyện thú vị trong nhà trẻ, làm cho mẹ mình vui vẻ hơn.
Hạ Trừng đã có thói quen, sáng sớm hàng ngày tự mình đưa con đến trường, đưa con mình vào phòng học xong, cô để tài xế lái xe đi trước, sau đó một mình ngồi cả buổi sáng trong quán cà phê ngay ngoài nhà trẻ.
Cô làm như vậy, không phải vì cô thích uống cà phê, chỉ đơn giản vì cô không muốn về nhà họ Tô mà thôi.
Hôm đó thời tiết sáng sủa, theo thường lệ cô ngồi ở chỗ gần cửa sổ, lại đột nhiên có một vị khách không mời mà đến, phá vỡ khoảng khắc yên lặng của cô.
Viên Lỵ hỏi:
"Chị Hạ, chị có thể cho phép em ngồi xuống nói chuyện với chị một lát không?"