Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hạ Trừng nhìn Tô Hằng, muốn bắt lấy từng thay đổi nhỏ nhất trên mặt hắn.
Rất lâu sau, hắn lạnh nhạt nói:
"Tên khốn kia không còn xảy ra quan hệ gì với Viên Lỵ nữa, bắt đầu từ lúc rời khỏi nhà trọ của cô ta, không còn nữa."
Hắn ngừng một chút:
"Hơn nữa hắn cũng không có khả năng khiến cô ta mang thai, cho dù là những người phụ nữ khác cũng vậy."
"Là sao?"
Hạ Trừng không để ý mấy.
Hắn nhẹ giọng nói:
"Hắn làm giải phẫu thắt ga-rô."
Hạ Trừng ngừng một chút:"Như vậy càng tiện cho hắn chơi ở bên ngoài."
Hắn chán nản nói:
"Tối hôm đó hắn làm ra chuyện không bằng cầm thú kia xong, em vẫn vô cùng lãnh đạm với hắn, hắn đã từng nghĩ rằng em sẽ không tha thứ cho hắn nữa, cho nên hắn từng cam chịu một trận."
Hạ Trừng cười lạnh một tiếng:
"Câu này thành ngữ không sử dụng như vậy, hắn vốn dĩ chẳng chịu chút tổn thất nào, có tư cách gì nói hắn phải cam chịu?"
Bỗng nhiên hắn đi về phía trước một bước:
"Mặc kệ hắn làm gì, cũng không có được tín nhiệm của em nữa, thậm chí em không chịu để hắn đụng chạm một chút, chẳng lẽ không phải hắn đang cam chịu sao? Trong mắt em chỉ có con, chứ có từng có sự tồn tại của hắn đâu?"
"Đừng đẩy hiểu lầm lên trên đầu tôi."
Hạ Trừng cảnh giác lui ra sau:
"Tôi không giống hắn, còn có thời gian cam chịu, tôi có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm."
Hắn suy sụp nói:
"Hắn không trách em, chỉ là không biết phải đối mặt thế nào, hôn nhân không thể chỉ dựa vào một người làm có thể khởi động, em thậm chí không chịu cho hắn một cơ hội."
Hạ Trừng cong môi:
"Cách hắn giải quyết nguy cơ hôn nhân của chúng ta, là đi ra ngoài chơi những người phụ nữ khác nhau, đúng là rất sáng tạo."
Giọng điệu của hắn có phần bối rối:
"Đúng, hắn là từng có vài người bạn gái, nhưng hắn không có tình cảm gì với họ cả, họ chỉ diễn trò trong tình huống cần thiết thôi."
"Hắn có tình cảm với họ hay không, cũng không liên quan tới tôi." Hạ Trừng lạnh lùng nói:
"Còn có, đừng có nói như mình phải chịu ấm ức như thế, tôi không dùng súng ép buộc hắn ra bên ngoài tìm phụ nữ, huống hồ, hắn hà tất phải lấy cớ nói là gặp trận diễn trò, trừ phi lúc hắn sảng khoái thì toàn bộ dựa vào hành động, nếu không điều có có khác gì với hắn và... Viên Lỵ chứ?"
"Anh không có ý này."
Hắn nói:
"Anh chỉ là muốn nói cho em biết, hắn cũng không tệ như vậy đâu, sau đó hắn cũng biết sai, định quay về chữa trị tình cảm giữa hai người, chỉ tiếc phóng viên lại làm ra chuyện đó, làm lộn xộn mọi thứ."
"Tôi không có cảm nhận được gì cả, ở trong mắt tôi, điều duy nhất hắn làm được, là không ngừng cố gắng trốn tránh trách nhiệm."
"Hắn chỉ là không muốn em giận, hắn cũng không muốn mỗi lần đi cùng em, đều lấy việc cãi nhau làm kết thúc."
Giọng điệu Hạ Trừng đầy trào phúng:
"Hắn suy nghĩ cho tôi như vậy, đúng là tôi nên cảm tạ hắn mới phải."
Nói nói đến nước này, trong lòng của cô đã có tính toán rồi.
Hắn ảo não ngồi trên sô pha, hai tay đỡ trán:
"Vì sao em không chịu tha thứ cho hắn vậy? Tuy hắn phạm sai lầm, nhưng hắn đã hối cải rồi."
"Tô Hằng... Hắn vốn không cần sự tha thứ của tôi."
Hạ Trừng vô cùng bình tĩnh:
"Đúng hay sai, người nên đánh giá cũng không phải tôi, tôi và hắn đã không còn chút liên quan nào nữa."
Hắn vẫn ngồi ở kia không nhúc nhích, ánh mắt trống rỗng:
"Chúng ta không thể quay lại như trước, phải không?"
Hạ Trừng không nói lời nào, trong phòng làm việc, bọn họ mỗi người một phương, thời gian như ngừng trôi.
Vừa lúc chị Trương mang bữa sáng lên cho họ, Hạ Trừng bưng chén đĩa đến trước mặt hắn, đặt trên bàn trà:
"Ăn chút gì đi."
Cô xoay người muốn đi, bỗng nhiên hắn lại giữ chặt tay cô:
"Ở bên cạnh một chút đi, không lâu lắm."
Hạ Trừng cúi đầu nhìn hắn, hình ảnh máy chiếu phóng ra, trơi trên người cô, chợt sáng chợt tắt.
Qua thật lâu sau, cuối cùng cô ngồi xuống cạnh hắn:
"Tôi không thể bên anh nữa, anh cũng vậy, chúng ra có cuộc sống riêng của mỗi nguồi."
Hắn dựa vào sofa, đầu gối lên lưng ghế dựa, như không nghe thấy cô nói chuyện, chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong phòng tối đen, vang vọng giọng nói của nam chính trong phim:
"Anh rất muốn biết, anh nên từ bỏ em thế nào..."
Sau một lát, Tô Hằng trẻ tỉnh lại, đầu anh đau muốn nứt ra, nhịn không xoa xoa lên giữa mày.
Sau đó anh ngồi thẳng người lên, lúc này mới thấy bên cạnh mình có người.
"Hạ Trừng, không phải mình đi ngủ trong phòng khách sao? Sao bây giờ lại ở đây?"
Hạ Trừng nhìn anh chằm chằm, một giây sau, đột nhiên ôm chặt lấy anh, Tô Hằng trẻ hoảng sợ đến nhảy dựng, cở thể không được tự nhiên chếch đi một góc 45 độ, anh không muốn cô nhận ra anh đang có phản ứng sinh lý.
"Cậu không sao chứ?"
Anh lo lắng sờ sờ vào trán cô.
Hạ Trừng hỏi:
"Anh có biết mình bị người kia ám lên người không?"
Tô Hằng trẻ cứng đờ một lát, mặt mũi kích động kéo tay cô:
"Tuy hắn đi theo bên cạnh mình, nhưng mình không biết hắn thậm chí có năng lực này, Hạ Trừng, hắn có nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cậu không?"
Hạ Trừng không trả lời, cô thật sự khó mà mở miệng, có lẽ trong lòng cô, đang dấy lên cảm xúc có lỗi với Tô Hằng, vậy mà cô không nhận ra anh đang bị Tô Hằng già ám lên người, lại còn để cho tên kia tùy ý ăn đậu hủ của cô.
Tô Hằng trẻ nghĩ nghĩ:
"Cậu yên tâm đi, để mình đi tìm người thu hắn, chuyện khác mình không dám nói, mình có mấy người bạn làm ăn, quen rất thân với vài vị đại sư đặc, chắc chắn bọn họ sẽ không giới thiệu sai người đâu."
Hạ Trừng không cho ý kiến gì, cô muốn hỏi một chuyện khác:
"Mình vẫn cho là hắn đã biến mất, hóa ra hiện giờ hắn ở bên cạnh cậu à, sao cậu chưa từng nói cho mình biết vậy?"
Tô Hằng trẻ biết mình không nên gạt cô, cho nên anh thành tâm nhận lỗi với cô:
"Xin lỗi, mình chỉ hi vọng hắn sẽ vĩnh viễn rời khỏi cuộc sống của cậu."
Hạ Trừng thở dài:
"Không phải lỗi của cậu, chỉ là tính cách của hắn vô cùng cố chấp, nếu như cứ mặc kệ hắn, hắn rất dễ làm ra vài chuyện nguy hiểm."
Tô Hằng trẻ căm giận nói:
"Mình không ngờ hắn còn có thể ám lên người mình."
Hạ Trừng nhìn nhìn bốn phía:
"Bây giờ hắn còn ở đây không?"
Tô Hằng trẻ nói:
"Không còn, chắc chắn hắn đang trốn ở một nơi bí mật gần đây, lưu ý từng hành động của chúng ta."
Hạ Trừng rất vô cùng mệt mỏi:
"Hắn không phải người xấu, nhưng lại quá mức tự cho là đúng, giả sử cậu thật sự có thể mời được người thu hắn, thì chỉ cần đuổi hắn đi là được, không nên tổn thương hắn."
Tô Hằng trẻ nói không nên lời tư vị chua xót trong lòng, chung quy cô vẫn giữ đường sống lại cho hắn, có thể cô chỉ khó quên tình xưa, cũng có khả năng chỉ là mềm lòng thôi.
Anh không dám hỏi, càng không dám nghĩ nữa, đến cùng cái nào mới là cách nghĩ thật sự trong lòng cô.
Tô Hằng trẻ không lãng phí thời gian, anh gọi điện thoại cho bạn mình ngay lập tức.
Đi đến địa vị của anh bây giờ, không lo tìm không thấy người chịu nhận điện thoại của anh trong một buổi sáng tinh mơ.
Những người anh liên lạc được, con đường thành công của họ vạn phần mạo hiểm, cũng rất tin tưởng những thứ siêu thực.
Tô Hằng trẻ được một người trung gian dẫn dắt, dùng tốc độ nhanh nhất gặp mặt một vị đại sư.
Chuyện không thể chậm trễ, anh lập tức lái xe mang Hạ Trừng cùng đi đến đó.
Nói cũng kỳ lạ, vị đại sư này không phải sống trong tiên sơn không một bóng người gì, mà là đại ẩn ẩn vu thị, ở trong một vùng giải phóng cũ của thành phố, nơi này hoàn cảnh yên tĩnh, cư dân đại đa số là người già hoặc trẻ con.
Người mở cửa cho bọn họ là một người phụ nữ trung niên, bà ấy mời họ vào nhà.
"Hai người ngồi trước một lát, đại sư sẽ ra ngay."
Qua không lâu sau, đại sư đi tới, ông ấy là một vị lão tiên sinh cơ thể cường tráng, mặt mũi hồng nhuận, ông nhìn thấy Hạ Trừng thì sang sảng nói:
"Cô rất có duyên phận với tôi đó."
Tô Hằng trẻ không rõ chân tướng, anh nhìn Hạ Trừng, cô nhẹ giọng nói:
"Trong một thời không khác, mình từng đi tìm vị đại sư này đoán chữ."
Đại sư nhìn như người bình thường, tự mình ngâm trà cho bọn họ uống, ông ấy cũng không giả thần giả quỷ, nói thẳng:
"Thu hắn không phải chuyện khó khăn gì, nhưng hai người nên biết, hắn chỉ là linh hồn rời khỏi cơ thể, thật ra còn chưa chết, nếu như thu hắn thật thì hắn sẽ không thể quay về cơ thể hắn nữa."
Tay cầm tách của Hạ Trừng chấn động mạnh một cái, hắt trà ra ngoài:
"Ý của ngài là, hắn còn có thể trở về? Hắn không chết à?"
"Huyền học dùng một cách nói khác để giải thích, có lẽ là hiện tượng vật lý mà khoa học kỹ thuật của nhân loại chưa phát hiện."
Đại sư mỉm cười:
"Cơ thể hắn rõ ràng đang ở đây, nhưng lại không có tác dụng dẫn dắt hắn, vậy thì tức là, hắn vốn không thuộc về thế giới này, hắn tới từ một thời không khác."