Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nếu như cha còn sống, ông ấy sẽ an ủi cô thế nào?
Hạ Trừng đứng trong phòng tắm rất lâu, đến khi làn da trở nên trắng bệch nhăn nhúm, cô mới khoác áo choàng tắm đi ra ngoài.
Cô ngồi ở mép giường ngẩn người một lúc, không muốn thay quần áo, không muốn sấy khô tóc cũng không quan tâm gương mặt mình chỉ mới rửa qua nước, chưa được tẩy trang sạch sẽ.
Trong đầu Hạ Trừng trống rỗng, bởi vì cô đã bỏ ra quá nhiều sức lực để đau lòng nên bây giờ không còn chút năng lượng nào, cũng không biết nên làm gì tiếp theo.
Căn phòng rơi vào yên tĩnh, dường như không khí cũng thôi chuyển động, nặng nề ngột ngạt đến mức làm người ta khó thở.
Hạ Trừng muốn hét to, giống như vừa rồi cô đã hét lên dưới sự ồn ào của tiếng nước chảy. Nhưng cô vẫn còn chút lý trí, hơn nữa cổ họng đã bắt đầu đau rát, nếu như còn tiếp tục gào thét, có lẽ ngày mai cô sẽ không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Lúc này, điện thoại di động được cô để trong ngăn kéo không ngừng rung lên.
Sau khi chuyện đó xảy ra, chiếc điện thoại hay dùng đã bị cô tắt máy, người có thể biết số mà nhắn vào máy này chỉ có thể là người rất thân với cô.
Cô mở điện thoại ra, màn hình sáng lên, một tin nhắn được gửi tới từ số máy của con gái ruột mẹ kế cô, Từ Ninh.
Hạ Trừng chỉ hơi lướt qua, đọc được một đoạn ngắn trong đó:
“… Hạ Trừng lúc trước đánh nhau với tôi, nắm tóc tôi, mắng tôi là con gái vợ bé đã đi đâu rồi? Cô đần độn rồi hả, sao còn không nhanh lấy ra một nửa sự quyết đoán của năm đó đi.”
Điện thoại di động trong tay Hạ Trừng vẫn rung đến mức nóng lên, cô lặng lẽ tắt máy, nhét nó vào sâu trong ngăn tủ.
Điện thoại di động trong tay Hạ Trừng vẫn rung đến mức nóng lên, cô lặng lẽ tắt máy, nhét nó vào sâu trong ngăn tủ.
Cô đứng lên, ngồi vào bàn trang điểm, chậm rãi tẩy trang từng chút một, sau đó đi vào phòng tắm rửa mặt thật sạch, xoa lên một lớp kem dưỡng.
Lúc cô vừa làm xong tất cả, bên ngoài truyền đến tiếng tay nắm cửa chuyển động.
Cô biết Tô Hằng đã về nhưng vẫn không đứng lên, cũng không thèm quay đầu nhìn hắn.
Bước chân của Tô Hằng dừng ở sau lưng Hạ Trừng một lúc, cô cúi đầu không nói chuyện. Việc đã đến nước này, cãi cũng đã cãi xong, giờ cô có nói thêm gì thì cũng không còn ý nghĩa, cùng lắm lại thêm một trận cãi vã vô vị.
Nhưng nếu cả hai cùng không mở miệng thì cũng không được, chẳng khác nào giữa vợ chồng bọn họ thật sự đã không còn gì để nói.
Sự im lặng ngột ngạt này còn khiến cô khó chịu hơn là cãi nhau, cứ như đang có một vòng xoáy khổng lồ đang lôi cô vào một cách tàn nhẫn, sau đó xé thành từng mảnh nhỏ.
Hạ Trừng thầm nhủ trong lòng, hôm nay cô đã vì mặt mũi của hắn mà ra mặt giải quyết mọi chuyện, bây giờ không cần vì chuyện này mà cãi với hắn nữa, như thế người được lợi cũng chỉ có người phụ nữ kia mà chút tình cảm còn sót lại giữa bọn họ cũng sẽ nhanh chóng hao mòn.
Nhưng cô cũng không thể bình tĩnh hòa nhã được, cô nuốt không trôi cục tức này rồi.
Hạ Trừng muốn khóc to hét lớn một trận, nhưng lúc chuẩn bị khóc thì lại nhìn thấy Tô Hằng, cô chỉ có thể nắm chặt tay ghế, thân thể không ngừng run rẩy.
Tô Hằng đi đến sau lưng cô, giơ hai bàn tay to lớn lên đặt trên vai cô, một lúc sau hắn mới mở miệng phun ra mấy chữ: “Trừng Trừng, hôm nay vất vả cho em…”
Cô không nghe được một câu xin lỗi chân thành từ hắn, có lẽ trong quá khứ thì có, nhưng cô cũng đã quên. Còn lần này, hắn chưa từng nói với cô một câu xin lỗi nào.
Ngọn lửa tức giận trong lòng Hạ Trừng đã chuyển từ màu đỏ nóng rát hừng hực sang màu xanh lam yếu ớt, như thế không có nghĩa là cô không tức giận, mà ngược lại ngọn lửa màu lam mới là ngọn lửa có nhiệt độ cao nhất.
Cô cụp mắt, không nói tiếng nào, một lúc sau, lúc Tô Hằng gần như sắp mất hết kiên nhẫn, cô mới ngẩng đầu bình tĩnh nói: “Chúng ta ly hôn đi…”
Giọng nói Hạ Trừng càng ngày càng nhỏ giống như nói mớ, nếu không cẩn thận nghe thì chắc chắn không biết cô đang nói cái gì.
Tô Hằng không trả lời, hắn nhíu mày, lặng lặng nhìn cô chăm chú.
Hạ Trừng bỗng nhiên lắc đầu, tự giễu: “Dĩ nhiên không phải hiện tại, qua thêm một khoảng thời gian nữa đi, ít nhất cũng phải để báo chí truyền thông không còn quan tâm chuyện này nữa.”
Vì sao chỉ là nói ra lời nói đã giấu trong lòng rất lâu, mà cô lại còn lo lắng sợ hãi hơn cả hắn chứ?
Người làm sai rõ ràng không phải cô, nhưng cô vẫn nghĩ cho hắn.
Tô Hằng nhìn Hạ Trừng trong gương, giọng nói của hắn trở nên không biết làm thế nào:
“Anh đã giải thích với em rồi, chuyện không phải như em nghĩ, bình tĩnh chút đi. Chờ chuyện này lắng xuống, em hãy hẹn bạn bè ra nước ngoài giải sầu, đừng ru rú trong nhà, em xem, buồn đến sinh bệnh rồi này.”
Đương nhiên cô không thể ly hôn với hắn, thời đại bây giờ thông tin lan truyền nhanh như gió, đàn ông vứt bỏ vợ nghèo sẽ bị mọi người chỉ trỏ.
Ngẫm lại đây cũng là chuyện đáng buồn, thời đại càng ngày càng tiến bộ, theo lý thì quan niệm tư tưởng của quần chúng phải phóng khoáng hơn, nhưng trên thực tế lại không như vậy.
Trái lại, người có danh tiếng không thể bước sai một bước, nếu không sẽ rơi vào vực sâu không ngóc đầu lên nổi, mà những người đàn ông, chàng trai có tiếng tăm lại càng thê thảm hơn, sau khi ngã vào vực sâu, bọn họ còn bị treo lên đánh tiếp.
Cúi đầu mà đối nhân xử thế, cho dù là ai cũng không tự nhiên phóng khoáng nổi.
Nếu Nạp Lan Dung Nhược trứ danh có thể sống đến hôm nay, đông đảo đồng bào phái nữ sẽ ấn cái danh “cặn bã” lên trán hắn, chứ không phải là ca ngợi thơ từ của hắn ta.
Làm một người đàn ông hiện đại quả thật rất khó, kém xa lão tổ tông mấy ngàn năm trước.
Xã hội xưa đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường, còn trong thời đại ngày nay, một tiếng xấu nửa thật nửa giả đã có thể lột một lớp da của bọn họ.
Cách giải quyết tốt nhất là tiếp tục duy trì mối quan hệ hôn nhân với bà vợ trong nhà, làm như thế, cho dù là người ngoài nghi ngờ, họ cũng chỉ có thể ngắm hoa trong màn sương, mãi mãi không biết rõ sự thật.
Đối với những lời khuyên bảo để “Một sự nhịn bằng chín sự lành” của Tô Hằng, Hạ Trừng không hề lên tiếng.
Máu trong người cô giống như bị đóng băng, từng khớp xương mất khống chế bắt đầu run rẩy.
Hắn nói cô bị bệnh, hắn dám nói cô bị bệnh!
Nhưng sau lời nói tàn nhẫn đó, hắn vẫn không quên ra vẻ tốt bụng bảo cô và bạn bè ra nước ngoài cho khuây khỏa.
Rốt cuộc là hắn đang đuổi, hay là bố thí cho cô?
Ở bên ngoài, hắn tự dát vàng cho hình ảnh của mình còn chưa đủ, bây giờ còn muốn bày ra bộ mặt giả tạo với cô.
Quá giả dối.
Hắn làm cho cô cảm thấy buồn nôn.
Cuối cùng, Hạ Trừng nhịn không được, bỗng nhiên dùng sức hất tay hắn rồi đứng lên.
Cô ngửa cằm lên nhìn hắn chằm chằm: “Anh bảo tôi phải bình tĩnh thế nào?”
Hạ Trừng cố ý nói lớn, chỉ là vừa rồi cô ngâm mình trong nước quá lâu nên cổ họng đã khàn đến mức không thể phát ra âm thanh chói tai được.
Tô Hằng quay đầu sang chỗ khác, nới lỏng cà vạt, hắn không còn kiên nhẫn để làm dịu cơn giận của cô nữa, bởi vì hắn rất hiểu tính cách của cô. Mỗi khi máu nóng đã xông lên đầu thì dù hắn có ăn nói khép nép, khuyên giải cỡ nào, cô cũng không nghe lọt tai.
Mặc dù Hạ Trừng đã ba mươi bảy tuổi, nhưng trong mắt hắn, tâm hồn cô vẫn giống như lúc còn trẻ, vẫn còn sự ngang ngạnh khó chiều.
Hạ Trừng không thể tha thứ cho sự trốn tránh của hắn, cô kéo lấy cánh tay hắn, hai mắt trừng lớn, điên cuồng hét lên: “Tô Hằng, anh đúng là khinh người quá đáng!”
Tô Hằng cúi đầu xuống liếc cô một cái, thô bạo hất cánh tay đang khiến hắn đau ra, thờ ơ nói: “Tâm trạng lúc này của em không thích hợp để thảo luận bất cứ chuyện gì.”
Cổ họng Hạ Trừng như có thứ gì nghẹn lại, cô không phát ra được âm thanh nào, gương mặt bị kiềm chế đến đỏ bừng, nước mắt đong đầy trên vành mắt.
Lúc bầu không khí đang căn như dây cung, đột nhiên bên ngoài truyền đến ba tiếng gõ cửa, người trong phòng chưa kịp đồng ý, cửa phòng đã bị mở ra.
Tô phu nhân đứng ngoài cửa, bà nhìn Tô Hằng, nói: “A Hằng, về rồi thì đi tắm rửa nghỉ ngơi chút đi, lát nữa xuống lầu ăn cơm.”
Tô Hằng “Vâng!” một tiếng rồi nhìn về phía Hạ Trừng, khóe miệng mấp máy, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Hắn ung dung xoay người đi vào phòng tắm, nhưng chỉ có hắn biết, hắn xấu hổ với hành động đó đến thế nào. Chuyện không liên quan tới sự “Tự cho là đúng” của hắn, nhưng lại liên quan mật thiết tới sự yếu hèn, trốn tránh của hắn.