Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tu Diệp Vân nhìn khuôn mặt ‘lãnh khốc’ của Lãnh Quân Bạch, không khỏi cảm thán một câu… thực có khí thế. Sau đó, hắn đối Minh Tuyết gật gật đầu, ý bảo Minh Tuyết chiếu theo lời Lãnh Quân Bạch mà làm. Bởi vì, trong nháy mắt khi Lãnh Quân Bạch nói chuyện, Minh Tuyết giống như có chút sợ hãi.
Tu Diệp Vân đi theo hai người, kết quả lại bị Lãnh Quân Bạch chặn ở trước cửa.
“Quân Bạch?”
“Ngươi không thể nghe.” Sau đó, Lãnh Quân Bạch lại rất nhanh nói, “Cũng không được nghe lén.”
Tu Diệp Vân buồn bực ly khai, kỳ thật hắn vạn phần muốn đi ngồi góc tường nghe lén, chỉ là… Được rồi, hắn có điểm có thể đoán được Lãnh Quân Bạch muốn làm gì. Cái cảm giác này, tựa như chính thê tiến hành chỉnh đốn tiểu thiếp mới vào cửa a.
Tu Diệp Vân vỗ vỗ đầu, mình rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì a…
Trong phòng, Lãnh Quân Bạch bảo Minh Tuyết ngồi xuống, sau đó tự mình cũng ngồi trước bàn. Minh Tuyết đặc biệt nghe lời, ngồi ở trước mặt Lãnh Quân Bạch không nhúc nhích, trừ bỏ tay có chút run rẩy tiết lộ y khẩn trương, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra cái gì.
Lãnh Quân Bạch cũng không nói, mà rót chén trà đưa cho Minh Tuyết, “Uống trà, ấm thân mình.”
Minh Tuyết nghi hoặc nhìn nhìn Lãnh Quân Bạch, sau đó cầm lấy chén trà nhấp một hơi. “Lãnh phó hiệu trưởng, có lời gì cứ nói đi.”
Lãnh Quân Bạch nhìn Minh Tuyết, sau đó thở dài. “Ngươi trước kia đối Diệp Vân làm những gì, ta cũng biết. Ta cũng biết, sau khi Diệp Vân cùng ngươi chia tay, có bao nhiêu thống khổ.”
Minh Tuyết tay nắm chén trà thật chặt, “Ta biết, bởi vì lúc sau, ta so với hắn càng thống khổ.”
Lãnh Quân Bạch không để ý đến lời Minh Tuyết, lại nói tiếp, “Đoạn thời gian kia, ta an ủi hắn, chiếu cố hắn, ta thực thương hắn, cho nên lúc sau, hắn cũng đã yêu ta. Ta sẽ không phản bội hắn, cho nên… Diệp Vân cảm thấy ta ở trong lòng hắn rất trọng yếu.”
Minh Tuyết cười khổ một tiếng, vốn dĩ mình mới là là cái người tối trọng yếu kia. Đều là lỗi của mình.
“Hiện giờ, ta cùng Diệp Vân đoàn tụ, chúng ta không có khả năng tách ra.”
“Không quan hệ, ta… Ta chỉ muốn nhìn thấy Diệp Vân là tốt rồi… Ta không mong đợi hắn yêu thượng ta, Lãnh phó hiệu trưởng…”
“Ngươi trước hãy nghe ta nói hết.” Lãnh Quân Bạch đánh gãy lời Minh Tuyết.
“Nói thật, trước khi Diệp Vân cùng ngươi là một đôi, ta đã yêu hắn, cho nên, lúc ấy ngươi thương tổn hắn như vậy, ta rất hận ngươi.” Lãnh Quân Bạch nhíu mày, “Thế nhưng lúc sau, ngươi lại cứu hắn, ngươi cứu chính là người ta yêu nhất, là người ta liều mạng cũng muốn cứu.” Lãnh Quân Bạch hít một hơi thật sâu, “Khi đó ta hiểu được, kỳ thật, ta và ngươi, cùng Tu Trạch Vũ, đều giống nhau. Chúng ta kỳ thật đều thực thương hắn, yêu đến nguyện ý vì hắn buông tha sinh mệnh. Chẳng qua, trong quá trình, ngươi đã làm sai chuyện.”
Minh Tuyết gật gật đầu, yên lặng chảy nước mắt, cũng không dám lên tiếng.
“Cho nên…” Lãnh Quân Bạch thanh âm khôi phục ôn nhu vốn có, không hề lạnh như băng như vừa rồi, “Cho nên… Chúng ta cùng yêu Tu Diệp Vân, có thể chứ?”
Minh Tuyết thình lình ngẩng đầu, mở to hai mắt. Y vốn tưởng rằng, Lãnh Quân Bạch sẽ hung hăng trách cứ mình, sau đó khiến mình không cần dây dưa với Tu Diệp Vân, chính là… Không nghĩ tới, nghe được lại là những lời như thế.
“Thế nào?” Gặp Minh Tuyết kinh ngạc như thế, Lãnh Quân Bạch cười cười, loại đề nghị này, đại khái không phải ai cũng có thể chấp nhận đi.
“Hảo…” Minh Tuyết lấy lại tinh thần, sau đó gật đầu thật mạnh, y sao có thể cự tuyệt? Hiện tại, là Lãnh Quân Bạch Tu Diệp Vân nguyện ý cho mình một cơ hội, một cơ hội trừ bỏ ở sau lưng yên lặng nhìn Tu Diệp Vân, còn có thể cùng hắn nói chuyện, ôm, dắt tay, y làm sao có thể cự tuyệt? “Hảo…”
“Có lẽ… Còn có thể có Trạch Vũ điện hạ, Minh Tinh bệ hạ… Có lẽ còn có thể có người khác, ngươi cũng không ngại?”
Minh Tuyết mờ mịt nhìn Lãnh Quân Bạch, có chút không rõ dụng ý của Lãnh Quân Bạch.
“Có thể sẽ có Duẫn Phàm, còn có ca ca của ta ở thế giới này.” Lãnh Quân Bạch nói ra tình hình thực tế, “Ngươi không ngại?”
Minh Tuyết lắc lắc đầu, y không tư cách để ý, Lãnh Quân Bạch đều không ngại, y còn có thể nói cái gì?
“Kia nếu Tu Diệp Vân hàng năm thích một người… Sau lại mỗi tháng thích một người… Sau đó thích càng ngày càng nhiều thì sao?” Lãnh Quân Bạch cười, chỉ là… tươi cười này trở nên hơi chút tà ác…
Nghe xong lời này, Minh Tuyết nhíu nhíu mày, qua hồi lâu mới đáp, “Như vậy… Tựa hồ không tốt lắm.”
“Đúng vậy.” Lãnh Quân Bạch vỗ vỗ bả vai Minh Tuyết, “Cho nên, chúng ta phải buộc chặt Tu Diệp Vân hiểu hay không? Sáu người đã đủ nhiều, tốt nhất đừng để hắn yêu thêm người nữa.”
“Ân!” Minh Tuyết gật đầu.
“Tốt lắm, hiện giờ chúng ta cùng ngồi trên một chiếc thuyền.” Nói xong, Lãnh Quân Bạch đứng lên, “Đi ra ngoài đi, bằng không Tu Diệp Vân sẽ nóng ruột, ta đã cho người chuẩn bị tốt phòng cho ngươi, ngươi mau đi nghỉ ngơi đi.” Nói xong, đi ra khỏi phòng trước.
Minh Tuyết ngẩn người, mới đi theo ra, nhưng Lãnh Quân Bạch đã không còn bóng dáng. Vừa lúc này, một thị nữ đã đi tới, “Công tử, mời.” Minh Tuyết suy nghĩ một hồi, mới hiểu được ‘công tử’ là đang gọi mình.
Nửa đêm, trong phòng Lãnh Quân Bạch, Tu Diệp Vân lăn qua lộn lại không ngủ. Sau đó liền đi quấy rối Lãnh Quân Bạch.
“Còn chưa ngủ?” Lãnh Quân Bạch hỏi. Nghe thanh âm của Lãnh Quân Bạch, liền phát hiện Lãnh Quân Bạch cũng không ngủ. “Có phải đang nghĩ tới những gì ta nói với Minh Tuyết điện hạ?”
“Đúng vậy.” Tu Diệp Vân thực thành thực trả lời.
“Hừ!” Lãnh Quân Bạch hừ lạnh một tiếng, “Không nói cho ngươi!”
Tu Diệp Vân khóe miệng vừa kéo, sau đó xoay người áp lên Lãnh Quân Bạch, cúi đầu hôn hôn môi Lãnh Quân Bạch, “Cám ơn ngươi.”
“Thế nào?” Lãnh Quân Bạch tùy ý Tu Diệp Vân hôn, thoạt nhìn thực hưởng thụ.
“Kỳ thật, ngươi không nói, ta cũng biết ngươi nói gì.” Tu Diệp Vân nói xong, cúi đầu, chôn đầu giữa hõm vai Lãnh Quân Bạch, “Ngươi yên tâm, trừ bỏ sáu người, ta sẽ không khiến ngươi khó xử thêm nữa.” Tu Diệp Vân nói là sự thật, còn nhớ trước kia khi gặp được Tức Vũ, Tức Vũ nói hắn yêu không chỉ một người, khi đó, bản thân còn đặc biệt kinh ngạc, cảm thấy không có khả năng. Chính là hiện giờ, tự mình cũng làm chuyện như vậy, tuy rằng tất cả ở trong lòng mình đều là ngang hàng, nhưng đối với Lãnh Quân Bạch, luôn tồn thực nhiều áy náy, bởi vậy, mới càng thêm đau thêm thương Lãnh Quân Bạch.
“Hừ…” Lãnh Quân Bạch rầu rĩ hừ một tiếng, sau đó ôm lấy Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân vẫn chôn ở hõm vai Lãnh Quân Bạch, nghe mùi hương trên người Lãnh Quân Bạch, đột nhiên liền vựng hồ. Kìm lòng không đậu hôn lên cổ Lãnh Quân Bạch, khẳng cắn.
Lãnh Quân Bạch khẽ rên một tiếng, “Ngươi thế nào hơn nửa đêm còn… Còn như vậy…”
“Hơn nửa đêm không phải là nên làm loại chuyện này?” Tu Diệp Vân tiếp tục.
“Ngươi… Ngươi ngươi… Hơn nửa đêm, nên hảo hảo ngủ!”
“Có điều… do khối này thân thể tưởng niệm ngươi thôi…” Tu Diệp Vân ‘làm nũng’ nói. Thủ cũng theo vạt áo Lãnh Quân Bạch tham nhập, nắm lấy bộ vị mẫn cảm kia. Cổ trang chính là hảo, dây lưng lôi kéo, y phục liền tan…
Lãnh Quân Bạch thán một hơi, liền tùy Tu Diệp Vân đi.
Vì thế… Cảnh xuân vô hạn…
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Tiên Diệp quốc cứ mười năm sẽ tổ chức một lần Mỹ thực đại hội. Trận đấu phân làm ba vòng, phân biệt là vòng loại, bán kết cùng chung kết. Người Tiên Diệp quốc phi thường chú trọng ẩm thực, bởi vậy, đối với người đạt quán quân cũng vô cùng tôn trọng. Cũng vì vậy, quán quân có tư cách đứng ở Thái an điện nhận ngợi khen của Hoàng thượng. Mà quán quân trừ bỏ có được quang vinh này, còn có thể tiến cung mưu chức, bổng lộc tự nhiên rất cao, hoặc là… có thể thỉnh cầu Hoàng đế làm cho y một nguyện vọng.
Quán quân năm nay niên kỉ khá nhỏ, tuy rằng diện mạo bình thường, nhưng lại có bàn tay cực kỳ tài hoa, cơ hồ món gì làm từ tay y đều là mỹ thực tuyệt phẩm.
Ở trên Thái An điện, tiểu trù sư tên là A Đức, y đứng ở đó, vẫn không nhúc nhích. Bên người có đại thần hướng y nháy mắt, “Mau quỳ xuống a!”
A Đức rất kỳ quái liếc nhìn người nọ, nhíu mày.
Diệp Hoài Hâm ngồi phía trên, nhìn người gầy yếu đứng trong điện, phất phất tay, “Thôi.” Y cảm thấy được, người này coi như là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, còn nhớ mấy lần trước, quán quân phần lớn là người trên ba mươi. “Ngươi là muốn tiến cung, hay là hứa nguyện?”
A Đức nhìn Diệp Hoài Hâm, một câu cũng không nói.
Trên đại điện đã có người bắt đầu bất mãn, cảm thấy A Đức này không để Hoàng thượng vào mắt, thập phần ngạo khí. Nhưng trên thực tế, A Đức đúng là không biết nên trả lời như thế nào.
Đầu óc y có chút hỗn loạn, loại tình huống này từ mấy ngày hôm trước mà bắt đầu. Y cảm giác, y giống như tinh thần phân liệt, bởi vì, y luôn cảm giác trong thân thể còn có một người khác, một nhân sinh bất đồng với y.
Bởi vậy, thời điểm diễn ra trận đấu cơ hồ là chịu đựng hỗn loạn vượt qua. Có lẽ bởi vì trình độ tuyển thủ năm nay kém hơn, mới có thể để mình tại tình trạng hỗn loạn như vậy còn có thể đạt được quán quân.
“Lớn mật! Hoàng Thượng đang hỏi ngươi nói đó!” Thời gian dài trầm mặc, rốt cục có một quan viên chịu đựng không nổi.
A Đức lấy lại tinh thần, “Hồi Hoàng thượng, tiểu nhân… Tiểu nhân nguyện ý tiến cung nhậm chức.”
Diệp Hoài Hâm gật gật đầu, sau đó lại là một đống nghi thức rườm rà, cho A Đức chính thức tiến cung. Chờ khi trở lại trong cung, toàn thân liền bủn rủn vô lực, cảm giác mệt chết đi. Loại cảm giác này, đột nhiên làm cho y nhớ tới lần cuối y cùng với tên vô lại kia giao hoan, toàn thân vô lực, phần eo càng đau nhức.
Hiện tại suy nghĩ một chút, kỳ thật lúc ấy thắt lưng đau muốn gãy, lúc sau lại không hảo hảo chữa trị, vì thế… Để lại bệnh căn?
Diệp Hoài Hâm nhíu mày, đột nhiên rất muốn hạ thắt lưng nằm úp sấp trên bàn trong chốc lát, tuy rằng y cho tới giờ chưa từng làm loại chuyện này. Chỉ là, đại khái là quá mệt mỏi, Diệp Hoài Hâm thế nhưng không tự giác phóng túng bản thân. Ghé vào bàn, Diệp Hoài Hâm cảm thấy thắt lưng tựa hồ thư thái một chút, chỉ chốc lát sau, mí mắt liền bắt đầu đánh nhau.
Lúc Tu Diệp Vân tiến vào, thấy chính là cảnh tượng như vậy. Mặt than gối mặt lên cánh tay, có đôi khi còn cọ cọ một chút, lộ ra bộ dáng khả ái khó có được. Tu Diệp Vân không khỏi nở nụ cười, nhớ rõ trước kia, bản thân từng quan sát mặt than ngủ, nhưng người này ngay cả ngủ đều đứng đắn như vậy, đứng đắn đến độ nhất định phải đem hai tay đặt nghiêm chỉnh trên bụng, bằng không giống như liền ngủ không được vậy.
Duy nhất một lần bất đồng, đó là lần mình làm y tới độ y mê man đi, bởi vậy, mới có không tư thế ngủ như vậy.
Tu Diệp Vân từ từ đi qua, thả nhẹ bước chân, không muốn đánh thức người này. Nhìn người này mặc lý y, sợ y cảm lạnh, liền cởi ngoại y phủ thêm cho người nọ.
Diệp Hoài Hâm tựa hồ cảm giác được gì đó, tay bắt lấy một góc y phục, sau đó cọ cọ mặt, “Vô sỉ…”
Tu Diệp Vân ngẩn người, sau đó cúi đầu quan sát Diệp Hoài Hâm, người này rõ ràng là đang ngủ a, như vậy câu ‘vô sỉ’ vừa rồi, là nói mộng? Tu Diệp Vân khóe miệng co rút, dở khóc dở cười. Người này nằm mơ cũng ‘nghĩ ’ đến mình?
Kéo ghế qua, Tu Diệp Vân ngồi bên cạnh Diệp Hoài Hâm. Cũng không rõ mục đích bản thân tới chỗ này, chỉ là cảm thấy từ khi mình dọn tới Diệp điện, liền hiếm khi thấy người này thôi. Mà người này, thế nào cũng không tới Diệp điện. Cho dù là đi xem Lãnh Quân Bạch cũng tốt a!
“Ô…” Diệp Hoài Hâm mở mắt, sau đó ngồi thẳng thân mình, thuận tiện nắm thật chặt ngoại y Tu Diệp Vân khoác trên người y. Đại khái là vì mới tỉnh ngủ, nên cảm thấy có chút lạnh.
“Ngươi tỉnh?” Tu Diệp Vân nhìn nam nhân biểu tình mơ hồ hỏi.
“Ân.” Diệp Hoài Hâm nhẹ nhàng ‘ân’ một tiếng, giống như vẫn chưa tỉnh hẳn. Qua một lát, y đem y phục trên người quơ quơ lên mũi ngửi ngửi, nỉ non một câu làm cho Tu Diệp Vân hộc máu, “Thế nào lại có hương vị của vô lại…”
“Diệp Hoài Hâm.” Tu Diệp Vân có chút không vui.
Diệp Hoài Hâm nhíu mày, nhìn nhìn Tu Diệp Vân, qua một lát, y đột nhiên mở to hai mắt, “Ngươi… Ngươi sao lại ở chỗ này? Ngươi tiến vào khi nào?”
“Ngươi cũng không cần phản ứng lớn như vậy đi… Tốt xấu gì ta cũng hảo tâm cho ngươi kiện y phục.”
Diệp Hoài Hâm không nói, yên lặng đem ngoại y của Tu Diệp Vân cởi ra sau đó trả lại cho Tu Diệp Vân.
“Làm sao vậy? Đau thắt lưng?” Tu Diệp Vân không để ý tới y phục Diệp Hoài Hâm đưa tới, ngược lại chú ý tới bàn tay nhu nhu thắt lưng của y.
Diệp Hoài Hâm giật giật tay, ý bảo Tu Diệp Vân cầm lấy y phục, Tu Diệp Vân bất đắc dĩ, đặt y phục lên chân mình, “Lên giường nằm úp sấp, ta xoa bóp cho ngươi.”
Diệp Hoài Hâm kỳ quái nhìn nhìn Tu Diệp Vân, có điều bất đắc dĩ cảm giác trên lưng thật sự rất không thoải mái, chỉ có thể gật gật đầu. Nằm úp sấp trên giường, cảm giác tay Tu Diệp Vân chụp lên thắt lưng mình, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp. Không biết thủ pháp người này thế nào, hi vọng đừng càng nhu càng nghiêm trọng, Diệp Hoài Hâm nghĩ như thế.
Tu Diệp Vân chậm rãi nhu, cũng không chê mệt, chỉ là Bàn Long điện quá mức tĩnh lặng, làm cho hắn cảm thấy có chút nhàm chán. Tu Diệp Vân lại xoa nhẹ trong chốc lát, liền bắt đầu kể cho Diệp Hoài Hâm nghe những chuyện của hắn ở Vũ Phong đại lục.
Nhắc tới Minh Tuyết, cũng nhắc tới Lãnh Quân Bạch, Tu Diệp Vân nói cho Diệp Hoài Hâm biết Diệp Hoài Quân nguyên danh là Lãnh Quân Bạch. Hắn còn nhắc tới Tu Trạch Vũ, đương nhiên, cả Duẫn Phàm luôn quấn lấy hắn cũng nhắc tới.
Cuối cùng, Tu Diệp Vân nói đến Minh Tinh.
“Minh Tinh thật sự tốt lắm, thế nhưng ta tạm thời không thể trở về chiếu cố hắn.” Tay Tu Diệp Vân dừng một chút, sau đó mới tiếp tục thay Diệp Hoài Hâm mát xa.
Tu Diệp Vân giống như đang tự lẩm bẩm, bởi vì Diệp Hoài Hâm căn bản không để ý đến hắn. Có điều, hiện tại nhớ lại những chuyện kia, lại cảm thấy thực vui vẻ, từ lúc giết Vân Na, trong lòng hắn thư sướng không ít, tuy rằng còn có một số việc làm hắn rối rắm, nhưng cuối cùng cũng giải quyết được một nữ nhân tà ác.
“Diệp Hoài Hâm, ta nói nhiều như vậy, ngươi cũng nên đáp vài câu a…” Tu Diệp Vân bất đắc dĩ. Có điều, càng bất đắc dĩ chính là, mặt than vẫn chẳng đáp lời nào, Tu Diệp Vân cúi đầu trộm nhìn, người nọ thế nhưng đã ngủ mất. Bĩu môi, Tu Diệp Vân ngừng tay, sau đó giúp y đắp chăn cẩn thận mới rời khởi Bàn Long điện.
Diệp Hoài Hâm chậm rãi mở mắt, sau đó trở mình. Y căn bản không ngủ, chỉ là trong lòng khổ sở. Nghe Tu Diệp Vân nói chuyện, cảm thấy bản thân bỏ lỡ rất nhiều, nên không muốn phản ứng lại Tu Diệp Vân.
Diệp Hoài Hâm sờ sờ trái tim, đây là làm sao vậy?
Ngày hôm sau, Tu Diệp Vân lại tới Bàn Long điện, lý do là, muốn đi hỏi một chút thắt lưng người nọ còn đau hay không. Kết quả, vừa vào liền thấy một nam tử quỳ trên mặt đất, tựa hồ đang khẩn cầu Diệp Hoài Hâm cái gì. Tu Diệp Vân trốn ở một bên, nghe lén.
“Hoàng Thượng, A Đức nghĩ muốn cầu Hoàng Thượng ngài một việc.” Nam tử này đúng là A Đức.
“Nói.”
“Hoàng Thượng, A Đức biết ngài là Thượng đế, A Đức luôn cảm thấy bản thân nhiễm quái bệnh, không biết… Hoàng Thượng có thể giúp được A Đức?”
Diệp Hoài Hâm nhíu mày, cảm thấy A Đức này có chút lớn mật. Có điều, xem bộ dáng của y, cũng thực sự là lo lắng. “Nói rõ tình huống.”
“Hoàng Thượng, A Đức… mấy ngày gần đây luôn cảm thấy bên trong thân thể mình còn có một người, người kia thậm chí có đôi khi khống chế suy nghĩ của A Đức, làm cho A Đức thực hỗn loạn.”
Cái loạn thất bát tao gì đây, ngươi không phải là muốn nhân cơ hội tiếp cận Diệp Hoài Hâm đi? Tu Diệp Vân ở phía sau nhe răng trợn mắt, khinh bỉ A Đức.
“Đi ra cho ta.” Diệp Hoài Hâm không trả lời A Đức, mà nói một câu như vậy.
Tu Diệp Vân đi ra, sau đó xấu hổ nhìn Diệp Hoài Hâm cười cười. “Hoài Hâm a…” Tu Diệp Vân kêu thật thân mật, sau còn không quên đi đến bên người Diệp Hoài Hâm ôm thắt lưng y, “Còn đau không?”
Diệp Hoài Hâm liếc nhìn Tu Diệp Vân một cái, không rõ người này vì sao đột nhiên lại như thế.
Tu Diệp Vân cười cười, sau đó nhìn về phía A Đức trên mặt đất, vừa lúc A Đức cũng ngẩng đầu nhìn hướng Tu Diệp Vân, trong nháy mắt, A Đức đau đầu kịch liệt, y chậm rãi đứng lên, hướng Tu Diệp Vân cùng Diệp Hoài Hâm đi đến, nện bước phi thường bất ổn.
“Ách… Đây là có chuyện gì?” Tu Diệp Vân hỏi.
“Không biết.” Diệp Hoài Hâm trả lời, sau đó ý đồ đánh rớt tay Tu Diệp Vân.
Cùng lúc, thân mình A Đức đột nhiên mềm nhũn, sau đó mồm to thở phì phò.
“Ngươi làm sao vậy?” Tu Diệp Vân gặp A Đức sắc mặt trắng bệch, bộ dáng thực không thoải mái.
A Đức thuận thuận khí, sau đó đột nhiên quỳ gối trước mặt Diệp Hoài Hâm, “Đa tạ Hoàng Thượng vi A Đức trị liệu, A Đức vừa rồi cảm giác có vật gì bay ra khỏi cơ thể, trong nháy mắt thoải mái không ít, cũng không còn chỗ nào không khỏe.”
“Ân, trở về nghỉ ngơi nhiều, không cần chậm trễ công tác.” Diệp Hoài Hâm gật gật đầu, sau đó ý bảo A Đức đi ra ngoài. Đợi cho A Đức ra ngoài, Diệp Hoài Hâm mới nhìn nhìn Tu Diệp Vân, “Ta vừa rồi không cứu hắn, ngươi cứu sao?”
Tu Diệp Vân lắc đầu, đột nhiên trong đầu có cái gì chợt lóe qua, vừa mới chuẩn bị nói cái gì, người liền biến mất không thấy. Ánh mắt Diệp Hoài Hâm lóe lóe, tựa hồ là đang tự hỏi có nên tìm người vừa biến mất trở về, qua một lát, y cúi đầu, tiếp tục làm chuyện của mình.