Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Le Linh
Hoàng hôn u ám, ánh trăng treo đầu cành, vạn vật yên tĩnh.
Nhất là hôm nay tại Chiến gia, so với ngày xưa càng thêm yên tĩnh. Nhị Thập Tứ Phu nhân đẻ non, Nhị Thập Ngũ phu nhân thì bị giam vào ngục, sắc mặt gia chủ so với ngày xưa càng nặng nề. Các viện tự nhiên không dám ở phía sau làm ra chuyện khác người gì, tuy nhiên trong nội tâm đều là mừng thầm không thôi.
Nhị Thập Tứ Phòng từ khi vào cửa đến nay đều ỷ vào sắc đẹp của mình, suốt ngày mê hoặc Gia, quả thực là không đem các nàng để vào mắt. Lúc này lại truyền ra tin tức có thai, một đám các nàng có thể nào không nóng nảy sao? Chỉ nói về xuất thân của Nhị Thập Tứ Phòng thôi, mà để cho nàng làm chủ mẫu, thì sẽ đem những tiểu thư khuê các, kim chi ngọc bích toàn bộ đặt ở bên dưới, chẳng phải để người ta chê cười sao?
Còn Nhị Thập Ngũ phòng cũng không phải là cái gì tốt để làm người ta yên tâm. Vốn thật cũng không để ý người này lắm, chỉ là từ chuyện gia yến hôm đó, không biết sao lại khiến gia chú ý, không chỉ ban cho thưởng, lại càng có được sủng ái của gia.
Hiện tại, lại có chuyện như vậy xảy ra. Hài tử của Nhị Thập Tứ Phòng mất đi, Nhị Thập Ngũ phòng lại thành người bị tình nghi. Lấy sự coi trọng đối với hài tử của gia, thì Ân Tứ Nương không có hài tử tự nhiên sẽ không có tư chất làm đương gia chủ mẫu, mà Cơ Ngũ Nhiêu càng sẽ không có sức cạnh tranh, có thể tiếp tục ở trong hậu viện hay không cũng là chuyện chưa biết được.
Mặc kệ sự thật chân tướng như thế nào, hỗn loạn như vậy một hồi mà có thể thoáng cái giải quyết hết hai cái chướng ngại vật, có thể nào không khiến người ta vui mừng khôn xiết chứ?
Nhưng mà lại không thể biểu hiện ra ngoài, nên nguyên một đám phải phối hợp với tâm tình mất con của đương gia, làm ra một vẻ đau lòng gần chết, không để vui sướng trong lòng tiết ra ngoài. Chỉ đành phải sáng sớm tinh mơ đóng cửa viện, nhốt mình ở bên trong, không biết muốn cười thả cửa bao nhiêu mới có thể thổ lộ hết vui sướng tâm can.
Riêng có một chủ nhân đáng lẽ phải bất an, thì lại ở trong viện vô cùng chật chội mà tung bay cao thấp. Một thân ảnh xinh xắn quỷ dị, bộ pháp nhanh nhẹn uyển chuyển, thừa dịp bóng đêm mịt mờ, tay áo tung bay giống như một tiểu yêu tinh dưới ánh trăng.
Người này không phải là Thất Nhàn bị giam vào ngục hay sao?
Mặc dù nói là hạ ngục, nhưng rốt cuộc Thất Nhàn cũng là một nữ nhân. Không chỉ là nữ nhân, còn là một nữ nhân yếu đuối bất lực. Tự nhiên sẽ không phái đến nhiều người canh phòng. Thất Nhàn lại là cao thủ phá khóa đào thoát. Là tinh anh của Bạch gia, đương nhiên lúc còn nhỏ đã được huấn luyện qua.
Nàng tin tưởng, hành động so với nói chuyện có ích hơn. Nếu nàng không phải là bị hại mà vẫn ngoan ngoãn, nàng tự nhiên là binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, hơn nữa nàng còn muốn chỉ có tiến mà không có lui!
Nàng vốn định sống yên ổn, nhưng hết lần này tới lần khác Ân tiểu thiếp kia ngại mọi người đều sống quá thoải mái, nên đem nàng kéo vào. Nếu là Ân tiểu thiếp khơi mào trước, thì không thể trách nàng nham hiểm.
Trong nội tâm Thất nhàn cũng thầm oán trách Chiến Sênh Ca. Việc này căn bản chính là do hắn sai. Nếu hắn giữ mình trong sạch chút ít, bớt đi ít tiểu lão bà, thì cũng sẽ không có chuyện phiền toái như vậy.
Thất Nhàn nghĩ mãi mà không rõ chính là, một người thích sạch sẽ đến mức biến thái như Chiến Sênh Ca, như thế nào mà vấn đề tác phong thân thể lại không có thích sạch sẽ chứ? Không cảm thấy một cái phích cắm chống lại hai mươi lăm cái ổ điện thật sự là quá mức sao? (TT: thật là một ví dụ sinh động (∩_∩))
Hơn nữa, một ngày trước hai người còn là vợ chồng, hôm nay đã đem nàng bỏ xuống ngục giam. Ngày trước còn nói cái gì cho dù có hài tử cũng sẽ không đã quên nàng vân vân, mặc dù đây cũng chẳng qua là hiểu lầm, chỉ là lời này được người tích chữ như vàng hơn nữa chăm chú cẩn thận như Chiến Sênh Ca chính miệng nói ra, hẳn là thật lòng. Hôm nay thế nhưng hắn lại cho rằng nàng là kẻ thù “giết” con hắn.
Thất Nhàn bất giác buồn cười, thủ đoạn rõ ràng như vậy sao có thể tồn tại ở hậu viện Chiến gia? Hơn nữa lại có thể hãm hại nàng thành công! Chẳng lẽ là Chiến Sênh Ca nam nhân này quá ngốc?
Nếu nói là hắn ngốc, thì có thể nào tuổi còn trẻ mà nổi lên làm phủ đình đệ nhất hoàng triều?
Người như vậy, hẳn là tâm tư vô cùng tinh tế, nhưng hắn lại không có chút dị nghị mà tiếp nhận một giả thuyết đầy sơ hở của Ân tiểu thiếp. Vì vậy chỉ có thể nói nam nhân này quá không tín nhiệm nàng.
Trong bóng đêm, Thất Nhàn bĩu môi. Nàng ở hắc đạo cũng có thể oai phong một cõi nhiều năm như vậy, hạng người gì vật gì chưa có tiếp xúc qua, không có đấu thắng qua, thì như thế nào lại dễ dàng thua bởi một cái nữ nhân cả ngày chỉ biết tranh thủ tình cảm chứ?
Người không xâm phạm nàng, tự nhiên tất cả mọi người sẽ sống dễ chịu; nếu là chạm vào nàng, nàng cần phải làm cho hắn long trời lở đất.
Nàng đánh trả tất nhiên là Ân tiểu thiếp đầu tiên. Quan lớn đầu têu cũng sẽ phải gánh chút ít trách nhiệm liên quan, ít nhất cũng muốn cho hắn hiểu được có nhiều tiểu thiếp là không an toàn, sớm muộn cũng sẽ có chuyện xảy ra.
Đêm tối, trên đường phố đã vắng ngắt, thỉnh thoảng có mấy con ma men đi qua. Nơi góc đường có vài người ăn xin nằm cong queo.
Trong bóng đêm như thế, một nữ tử mặc áo trắng chậm rãi đi lại giữa đường phố, có vẻ đặc biệt không thích hợp.
Nữ tử vừa đi vừa lầm bầm: “Di viên, Di viên, rốt cuộc đi như thế nào a…”
Nữ tử này, chính là Thất Nhàn người vừa từ Chiến gia rời đi.
Thất nhàn lại một lần nữa trách mình ngày thường lười biếng, chưa từng tới nơi này lần nào. Đến thời điểm mấu chốt, quả nhiên là không biết đường.
Đột nhiên, một nam tử mặc xiêm y màu tím đi ra từ góc rẽ, quay lưng về phía Thất Nhàn, đi thẳng về phía trước. Xem tấm lưng kia, ngược lại phong độ nhẹ nhàng. Thất nhàn cảm thấy vừa động, chỉ cần là nam nhân, liền phải biết Di viên đi như thế nào a.
Lập tức bước nhanh đi ra phía trước: “Đại ca…”
Một câu “Đại ca” lại bị một khắc khi nam tử đột ngột quay đầu lại làm cho nghẹn vào.
Đây thật là một nam nhân tuyệt sắc. Một đôi mị nhãn con mắt trong suốt không gợn sóng, môi không trang điểm mà hồng nhạt tự nhiên, nhất là cái trán có một nốt ruồi chu sa, càng làm cho cả người xinh đẹp không giống phàm nhân.
Nam nhân đầu đội ngọc quan, đứng ở dưới ánh trăng, giống như trích tiên giáng trần.
Thất nhàn vốn cho rằng Tam tỷ của nàng đã đẹp lắm rồi, Ngũ tỷ đã đủ quyến rũ, không nghĩ tới thiên hạ này còn tồn tại người so với Tam tỷ đẹp hơn, so với Ngũ tỷ lại càng quyến rũ.
Cho dù là gặp qua hai vị mỹ nhân, Thất Nhàn cũng không khỏi không vì người trước mắt này mà cảm thấy kinh diễm.
Nhưng mà chỉ dừng ở kinh diễm mà thôi. Cái gọi là đẹp đến mức tận cùng chính là tai họa, huống chi còn là một nam nhân!
Nam nhân, nên lớn lên giống Chiến Sênh Ca vậy, nho nhã mà kiên cường cùng lúc.
“Cô nương, có chuyện gì sao?” Nam nhân khẽ mở đôi môi nói, nho nhã lễ độ.
Cô nương? Thất nhàn đầu đầy hắc tuyến. Bà đây lập gia đình lâu như vậy, nói không chừng lần này còn muốn ly hôn, người này cư nhiên còn gọi mình cô nương?
Lập tức, Thất Nhàn thu hồi vẻ thất thố: “Đại ca…” Hẳn là không có gọi sai a. Chính là gọi một người như tiên nhân như vậy là đại ca, có phải có điểm quá thô tục không? Thất nhàn cũng không quản nhiều như vậy, chính sự quan trọng hơn!”Xin hỏi, đi Di Viên như thế nào?” Thất nhàn tiếp tục mở miệng.
Nam nhân có chút kinh ngạc: “Cô nương… Muốn đi cái chỗ kia làm chi?” Giống như là có chút ngại ngùng mở miệng.
Cắt! Dối trá như vậy làm cái gì? Không phải là kỹ viện sao? Dám làm còn không dám nói sao?
Lập tức, Thất Nhàn bi ai mở miệng: “Vị đại ca kia có chỗ không biết. Thiếp thân đã là người có chồng. Vốn dĩ vợ chồng chúng ta hai người cũng là tương kính như tân, còn thêm ân ái. Nào biết gần đây, phu quân ta lại mê đắm một hoa khôi trong Di viên. Đến nay đã có nửa tháng không về nhà. Tiện thiếp thực là không thể làm gì được, chỉ phải tự mình đi đến Di viên, hy vọng có thể dùng những ngày ân ái trong dĩ vãng khiến phu quân quay đầu lại.” Vừa nói, lại còn vừa dùng bộ dáng khóc người chết, thập phần thanh tú cầm tay áo lên xoa xoa khóe mắt. Thật sự là diễn trò diễn được nguyên bộ!
Nam nhân chắp tay nói: “Nguyên lai đã là phu nhân. Tại hạ mạo muội.” Sau đó giống như là có chút không đành lòng, “Những nơi loại này dù sao cũng không phải là chốn nữ tử trong sạch nên đến. Phu nhân đi chỉ sợ tổn hại thanh danh.”
Tuy nam nhân này là hảo tâm vì nàng suy nghĩ, nhưng Thất Nhàn vẫn là khinh thường bĩu môi. Hiện tại ngược lại nói cho nàng nghe, chính mình đạo đức tốt cỡ nào. Không phải là nơi nữ tử trong sạch nên đi sao? Thế nam nhân đi lại đó làm chi? Tất cả mọi người là dựa vào lao động chân tay kiếm tiền, chỉ có điều phương thức bất đồng thôi. Huống hồ nếu không phải những nam nhân này có nhu cầu về phương diện đó, thì như thế nào lại có nghề nghiệp này lại xuất hiện như vậy? (TT: ta cũng nghĩ thế (^o^)/)
Thất nhàn thở dài, yếu ớt nói: “Thiếp thân đã chẳng thể quan tâm nhiều như vậy, chỉ hy vọng phu quân có thể xem xét phần ân tình ngày xưa mà theo ta về nhà. Kính xin đại ca có thể nói cho thiếp thân Di viên là ở chỗ nào.”
Nam nhân thấy khuyên giải không được, đành phải chỉ tay về phía ngõ hẻm đằng trước, nói: “Xuyên qua đường tắt kia, phu nhân liền có thể tìm tới Di viên.” Dừng một chút, nam nhân còn thân thiết mà hỏi thăm, “Phu nhân cần tại hạ cùng đi không? Phu nhân một thân nữ nhân đi tới nơi như thế luôn là bất tiện.”
Bất tiện? Hắn mà cùng đi, nàng mới thực sự chính là bất tiện.
Lập tức, Thất Nhàn nói: “Thiếp thân sao dám làm phiền đại ca. Huống hồ thiếp thân không muốn phu quân hiểu lầm…” Vừa nói, vừa khẽ che môi.
Bà đây nói rõ ràng như vậy, nam nhân này sẽ không phải không cảm thấy được chứ?
Quả nhiên, nam nhân làm như nghĩ tới điều gì, cúi đầu: “Là tại hạ lo lắng không thoả đáng. Mong phu nhân chớ trách. Vậy, đến đây từ biệt, chúc phu nhân có thể tìm được phu quân, bạch đầu giai lão.”
Thất nhàn nhẹ vái chào: “Tạ đại ca đã chúc tốt lành.”
Lập tức, hai người sau khi từ biệt, Nam nhân tiếp tục tản bộ; Thất Nhàn có mục tiêu chính xác, dưới chân càng gấp gáp.