Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nhàn Thê Tà Phu
  3. Quyển 1 - Chương 1: Bị từ hôn
Trước /214 Sau

Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 1: Bị từ hôn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

QUYỂN THƯỢNG

“Thư muội, đem Ngọc Như Ý trả lại cho ta đi.”

Mộ Dung Vân Thư vừa bước đến phòng khách chợt nghe thấy Phương Hồng Phi nói như vậy, sợ run vài giây mới phản ứng kịp, Ngọc Như Ý là vật gia truyền của Phương gia, mười năm trước Phương mẫu đưa cho nàng làm tín vật đính hôn. Nay hắn một mình đến đòi…

“Để bồi thường, ta đưa muội một thanh bảo kiếm.” Phương Hồng Phi dương tay ý bảo tùy tùng phía sau đem một hộp gấm lớn mở ra đưa cho nàng.

Mộ Dung Vân Thư quét mắt liếc bảo kiếm kia một cái, không tiếp, thản nhiên nói: “Không cần. Ngọc Như Ý vốn chính là vật của Phương gia, trả lại cho ngươi là đương nhiên.”

“Nhưng dù sao cũng là ta… Cô phụ muội.”

“Ngươi không cần áy náy. Ta không thu ngọc kiếm của ngươi, không phải trách tội cho ngươi, chính là lo lắng ngày nào đó ngươi lại lấy một cái dao chặt thịt đến đổi lại chuôi bảo kiếm này, làm mất thời gian của mọi người.”

Phương Hồng Phi nghe vậy đại quẫn, “Muội… Lời này của muội là có ý gì?”

Mộ Dung Vân Thư nhướng mày trái, chậm rãi hỏi: “Còn có chuyện gì khác không?”

“… Không có.”

“Vậy cứ đi thong thả, không tiễn.”

“Thư muội…” Phương Hồng Phi đang muốn đuổi theo, lại bị nha hoàn bên người Mộ Dung Vân Thư ngăn trở đường đi.

“Phương thiếu hiệp, cửa lớn ở bên kia.” Lục nhi chỉ vào cửa lớn nói.

“Ta biết, ta là muốn…”

“Phương thiếu hiệp đi bình an.”

“Ta bây giờ còn không thể…”

“Người đâu, tiễn khách.”

“Ngươi… Được! Nếu Mộ Dung phủ ngươi không đem Danh Kiếm sơn trang ta để vào mắt, về sau liền đừng trách ta thấy chết mà không cứu!” Oán hận bỏ lại những lời này, Phương Hồng Phi phẩy tay áo bỏ đi.

“Tiểu thư, Phương Hồng Phi trước khi đi nói câu nói kia bên trong chỉ sợ có chuyện chẳng lành.” Lục nhi lo lắng lo lắng nói.

Mộ Dung Vân Thư không để ý lắm một tay lật sổ sách một tay đánh bàn tính, trên miệng không mặn không nhạt nói: “Tùy hắn đi. Làm gì có chuyện trước khi chó cắn người lại không sủa trước vài tiếng chứ?”

“Đúng vậy, chính là chó, không đúng, quả thực ngay cả chó cũng không bằng! Chó cũng sẽ không nhân lúc lão gia vừa tạ thế đến để từ hôn.” Lục nhi lòng đầy căm phẫn.

“Ta cũng sẽ không đính hôn cùng chó.”

“…”

“Trêu mọi người thôi, đây là hiện tượng thực bình thường, không có gì hay để oán giận.” Mộ Dung Vân Thư bộ dáng thoải mái nhẹ nhàng như trước, chuyên chú tính sổ sách, dường như ngoài sổ sách ra, không còn có cái gì có thể làm cho nàng cảm thấy hứng thú.

Thái độ yên lặng nhẫn nhịn của chủ nhân làm cho Lục nhi không khỏi đau lòng, “Ai, nếu lão gia còn sống thì tốt rồi, ai cũng không dám khi dễ Kim Lăng Mộ Dung phủ chúng ta, khi dễ tiểu thư…”

Nghe vậy, ngón tay thon dài đang đánh bàn tính của Mộ Dung Vân Thư ngừng một chút, chậm rãi ngẩng đầu lên, hai tròng mắt sáng ngời gắt gao nhìn chằm chằm nàng, trịnh trọng nói: “Cho dù cha không ở đây, cũng không ai dám khi dễ Mộ Dung phủ.”

“Tiểu thư…” Lục nhi thiên ngôn vạn ngữ hóa thành vài giọt lệ trong suốt, tiểu thư rốt cục nổi dậy rồi, nổi dậy rồi!

Mộ Dung Vân Thư kỳ quái liếc Lục nhi đang rơi nước mắt như mưa một cái, cúi đầu tiếp tục tính sổ, sau khi gõ vài cái lại dừng lại, nói, “Đến đại phu khám bệnh đi, nếu không có bạc, trực tiếp đến phòng thu chi lấy.” Lục nhi vận động hết đầu óc vẫn không tìm ra manh mối “Khám gì ạ?” Nàng không bệnh mà!

“Mắt tật.”

“…” Mắt tật không có, nội thương thì rất nặng. Lục nhi nhìn chủ nhân nghiêm trang thở dài một hơi thật sâu, tiểu thư quật cường, vẫn là tiểu thư, nói đi nói lại vẫn như cũ có bài bản hẳn hoi ‘Không ăn khói lửa của nhân gian’.

Nhà Mộ Dung kinh doanh ngân hàng tư nhân cùng cửa hàng bạc nhiều thế hệ, phụ thân Mộ Dung Thanh của Mộ Dung Vân Thư là cao thủ thương trường hắc bạch lưỡng đạo đều có phần, dưới sự kinh doanh của ông, ngân hàng tư nhân mang tên Mộ Dung phủ trải rộng cả nước, gần như lũng đoạn toàn bộ thị trường, mà cửa hàng bạc’Thiên biến vạn ngân’ biển chữ vàng cũng nổi danh tứ phương, được các quan to quý nhân ưu ái.

Trước khi Mộ Dung Thanh mất, năm chữ Kim Lăng Mộ Dung phủ này chính là tượng trưng tài phú cùng quyền lực, đông như trẩy hội, mỗi người xua như xua vịt. Mà sau khi ông qua đời chỉ ngắn ngủn trong năm ngày, ngân hàng tư nhân xuất hiện một số lượng lớn ngân phiếu phải xuất ra, trước cửa cửa hàng bạc kinh doanh thảm đạm có thể giăng lưới bắt chim, tất cả mọi người cho rằng Mộ Dung phủ từ nay về sau suy bại không thể chưa gượng dậy nổi, không ai lại đến nịnh bợ lấy lòng, hiến ân cần, cũng không có ai đến ăn uống miễn phí, lừa bạc.

Theo trình độ nào đó đi lên nói, Mộ Dung Vân Thư là người có tính tình trời sinh sống khá tĩnh mịch, không thích đông người, khi phụ thân còn sống rất ít khi lộ diện trước mặt người khác, đây cũng là nguyên nhân đầu tiên mà người ngoài chắc chắn Mộ Dung phủ sẽ xuống dốc. Cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước là một thiên kim đại tiểu thư thì có thể làm được gì?

Nhưng người Mộ Dung phủ lại biết, tiểu nữ tử nhìn như nhu nhược có thể làm được vạn kim. Vấn đề chỉ là nàng phải có thiên kim mới có thể chấn chỉnh gia nghiệp vạn kim hay không.

(Thiên kim= nghìn lượng vàng; Vạn kim= Vạn lượng vàng)

Mộ Dung Vân Thư trời sinh sợ phiền toái, đời này thầm nghĩ trước khi lập gia đình làm một đại tiểu thư hết ăn lại nằm, sau khi lập gia đình làm một thiếu phu nhân hết ăn lại nằm, lão thiên gia lại muốn trêu cợt nàng, làm cho nàng trong khoảng thời gian ngắn đồng thời mất đi ô dù của phụ thân cùng trượng phu.

Nàng đối với Phương Hồng Phi không có ấn tượng gì, chỉ biết hắn là thiếu trang chủ của Danh Kiếm sơn trang, là trượng phu tương lai của nàng, nếu không có buổi gặp mặt sáng nay, lúc này thư nàng tự tay viết đại khái đã sắp đưa đến trong tay hắn — thỉnh hắn tiếp nhận điều kiện tiên quyết

để thành thân là giúp Mộ Dung phủ –

Thật không nghĩ tới hắn sẽ đến từ hôn. Nhưng chỉ mới có năm ngày, Mộ Dung phủ đã trở thành món hàng tặng không ra ngoài cũng đều ngại phỏng tay sao?

Xốc xốc áo choàng trên vai, Mộ Dung Vân Thư nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, từ lúc chào đời tới nay mới thở dài một hơi.

Mười lăm hàng tháng Mộ Dung Vân Thư đều đến chùa để dâng hương, tháng này cũng không ngoại lệ, sáng sớm đã có nhuyễn kiệu đậu sẵn ngoài cửa đi đến Vạn Vân tự. Khi cách cầu Nguyệt Lão, gặp gỡ một đám đội ngũ chậm rãi đón dâu, chặn đường đi.

“Tiểu thư, là đội ngũ đón dâu của Danh Kiếm sơn trang.” Lục nhi nghiến răng nghiến lợi tại bên sườn cửa sổ nhuyễn kiệu nói.

Mộ Dung Vân Thư khẽ cau mày, xốc rèm cửa sổ lên mất hứng hỏi, “Không phải đã từ hôn sao?” Trước kia muốn cho nàng gả cho Phương Hồng Phi nàng không có ý kiến, nhưng hiện tại… Nàng thà tình nguyện gả cho chó.

“Hẳn là đi Trấn Viễn tiêu cục.”

Lục nhi nhỏ giọng nói, trong lòng mắng to Phương Hồng Phi tên bạc tình bạc nghĩa, sở khanh, uổng công nàng lén đem hắn làm cô gia thật nhiều năm!

Trấn Viễn tiêu cục tại Kim Lăng là đại tiêu cục danh vọng cực cao, nghe nói dưới trướng của tổng tiêu đầu Lâm Trấn Viễn có con gái xinh đẹp như hoa, trên giang hồ xưng nàng là’Giang hồ đệ nhất mỹ nữ’.

Không biết tên Phương Hồng Phi kia là sau khi đạp nàng mới gặp được Lâm Thuỷ Nhi, hay khi đã gặp được Lâm Thuỷ Nhi mới đá văng nàng.

Mâu trung của Mộ Dung Vân Thư lộ ra mấy phần khinh thường, buông rèm cửa sổ một lần nữa ngồi thẳng, ” Chuyện này không liên quan đến chúng ta. Tiếp tục đi.”

“Nhưng bọn họ lại dừng kiệu ở giữa cầu.”

Bên trong kiệu trầm ngâm vài giây, Lục nhi bỗng nhiên nghe Mộ Dung Vân Thư nói, “Ngươi đi nói cho Phương Hồng Phi rằng, chó ngoan không cản đường, bảo hắn nên hướng chó để học tập.”

“… Tiểu thư, người càng ngày càng không tốt nha.” Nhưng nàng rất thích tiểu thư hiện tại, càng có tình vị.

“Ừm, nếu hắn không nhường đường, ta còn có thể càng không tốt một chút.”

Ánh mắt Lục nhi vừa vui sướng biến thành sùng bái, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về hướng doanh trại của địch quân, “Phương thiếu hiệp, tiểu thư nhà chúng tôi nói, chó ngoan không cản đường, nếu công tử không muốn bị người mắng thành chó dữ, hãy nhanh chóng nhường đường.”

Phương Hồng Phi vừa nghe mặt liền tái rồi, không thèm quan tâm đến tiểu nha hoàn đứng trước ngựa, trực tiếp cưỡi ngựa đến phía trước nhuyễn kiệu của Mộ Dung Vân Thư,

“Đây là có chuyện gì?”

Mộ Dung Vân Thư không xuống kiệu, cách mành thản nhiên nói, “Ta cũng muốn biết.”

“Đừng giả ngu! Ta sớm đã biết ngươi sẽ không cam tâm tình nguyện nhận từ hôn. Có điều kiện gì ngươi cứ việc mở miệng, ta nhất định sẽ thỏa mãn ngươi.”

“Ngươi nghĩ rằng ta là tới gây chuyện?”

“Ngươi còn muốn nói dối sao?”

Mộ Dung Vân Thư buồn cười lắc lắc đầu, “Thật sự điều kiện gì cũng thỏa mãn sao?”

“Chỉ cần ngươi đồng ý nhường đường, cũng cam đoan không quấy rối ở hôn lễ của ta.”

Nghe nói như thế, Mộ Dung Vân Thư càng thêm muốn cười. Đã gặp qua người tự cho là đúng, nhưng chưa chưa thấy qua chó tự mình đa tình. Hắn thật đúng là, chó trong cực phẩm a!

“Chỉ sợ thứ ta muốn, người không thể đưa nổi.” Nàng chậm rãi nói.

Phương Hồng Phi ngửa đầu cười, “Buồn cười, trên đời này còn có thứ gì mà Phương Hồng Phi ta không thể đưa nổi!”

“Danh Kiếm sơn trang.”

Tươi cười đột nhiên cứng đờ, Phương Hồng Phi khó thở, “Ngươi…”

“Đưa được không?”

“Đương nhiên…” Phương Hồng Phi bỗng nhiên câm miệng, thẹn quá thành giận nhìn chằm chằm kiệu liêm, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu, “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?!”

“Đến Vạn Vân tự.” Mộ Dung Vân Thư nói như thế.

“Cái gì?”

“Đến Vạn Vân tự. Đội ngũ đón dâu của ngươi rất đồ sộ, chặn đường đi của ta.”

“… Ngươi không phải đến cướp tân lang sao?”

“Phương thiếu hiệp nói đùa rồi, nam nhân của Vương Triều Đại Nghiệp vẫn chưa có chết hết, ta làm sao có thể cướp thân của ngươi chứ?”

“Mộ Dung Vân Thư!”

“Phương thiếu hiệp, nếu không có chuyện gì khác, thỉnh nhường đường. Làm trễ nãi ngày giờ lành của thiếu hiệp là chuyện nhỏ, phá hư cầu thần bái phật của ta mới là chuyện lớn.”

Nàng nói rất vân đạm phong khinh, hắn lại nghe nộ khí đằng đằng.

“Mộ Dung Vân Thư, ngươi quá cuồng vọng!”

Đối với câu ‘Ca ngợi’ này, Mộ Dung Vân Thư vui vẻ nhận, ” Tất cả mọi người nhà Mộ Dung đều như thế, trước khi đồng ý làm con rể, Phương thiếu hiệp hẳn là sớm có này giác ngộ mới đúng.”

Nàng càng khí định thần nhàn, Phương Hồng Phi lại càng phát căm tức, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chưa rõ tình hình của địch thì không nên lỗ mãng, trước khi vẫn chưa thăm dò thế lực còn thừa của Mộ Dung phủ, vẫn là không cần đối mặt xung độ thì tốt hơn.

Quay lại đầu ngựa, Phương Hồng Phi đi vào giữa đội ngũ của mình dương tay ra lệnh, ” Toàn bộ dạt sang hướng hai bên.”

Chỉ chốc lát sau, ở giữa đội ngũ đón dâu chậm rãi mở ra một con đường đủ một cái kiệu đi ngang, mọi người xếp thành hàng hai bên, giống như đang nghênh đón một đại nhân vật thật lớn.

“Tiểu thư thậy là uy phong nga.” Lục nhi vừa đi vừa cười trộm.

“Cũng không phải không có uy phong qua.” Mộ Dung Vân Thư tuyệt không cảm thấy chuyện này đáng giá vui sướng. Triều đình của Đương kim Thánh Thượng nàng đều đi qua, khi đó văn võ bá quan cũng xếp thành hàng hai bên, điểm ấy phô trương thì tính cái gì.

Chuyện ở cầu Nguyệt lão tuy rằng là một hiểu lầm, lại hiểu lầm lớn. Không đến ba ngày sau, chuyện đương gia đại tiểu thư Mộ Dung phủ ‘Ngăn đón kiệu cướp thân’ liền truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ Kim Lăng.

” Tiểu thư, nhất định là người của Danh Kiếm sơn trang truyền lời đồn đãi!”

“Ừ.”

“Gã Phương Hồng Phi kia thật sự rất đáng giận, quả thực khinh người quá đáng!”

“Ừ.”

“Tiểu thư!” Lục nhi giận dữ, đem toàn bộ sổ sách trên bàn ôm vào trong lòng, lui ra phía sau hai bước nói: “Tất cả mọi người đang mắng người không tuân thủ nữ tắc nha! Sao người còn bình tĩnh như vậy?!”

Mộ Dung Vân Thư bất đắc dĩ nhìn về phía nàng, đơn giản bỏ bút xuống hỏi, “Bọn họ mắng đúng không?”

“Đương nhiên không đúng.”

“Vậy cần gì phải để ý?”

“Chính là không đúng mới muốn phản kích a! Không công bị người ta mắng, rất oan uổng.”

“Vậy theo ý kiến của em, nên phản kích như thế nào? Cắt yết hầu hắn, moi hai mắt hắn, hay là chặt tứ chi của hắn?”

“… Tiểu thư… Người thật tàn nhẫn.”

“Là em nói muốn phản kích.”

“Nhưng em không nói là muốn nhân mạng a!”

“Là vì dân trừ hại.”

“…”

“Buông sổ sách, đi gọi quản gia tới.”

Vừa dứt lời, quản gia liền vội vã chạy tới thư phòng, thở hồng hộc kêu lên: “Tiểu thư, đại sự không tốt!”

Hai tròng mắt Mộ Dung Vân Thư trầm xuống, “Ra chuyện gì?”

” Người của Ma giáo đến… Đến…”

Nghe được hai chữ ‘Ma giáo’, trái tim của Mộ Dung Vân Thư phút chốc run lên, từ trước đến nay Mộ Dung phủ cùng người ma giáo không oán gần đây không cừu, sao bọn họ lại tìm tới cửa?

“Tới làm cái gì?”

“Đến… Đến…” Quản gia ấp úng hơn nữa ngày mới vẻ mặt cầu xin nói, “Xin đính thân.”

Quảng cáo
Trước /214 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nói Nhỏ Cho Nghe Nè, Tui Thik Cậu Thiệt Đó!

Copyright © 2022 - MTruyện.net