Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
<tbody></tbody>Tiền Tổng Quản đối với loại nụ cười bí hiểm này đã vô cùng quen thuộc, lập tức cười hỏi: "Tiểu thư tính làm như thế nào?"
"Cụ thể phân năm đường như thế nào biết không?" Mộ Dung Vân Thư không đáp hỏi lại.
"Biết." Tiền Tổng Quản đem tuyến đường đi toàn diện không bỏ sót nhất nhất trần thuật.
Mộ Dung Vân Thư nghe xong nhẹ nhàng gật đầu, sau đó bộ dạng trở lại trầm tư, sau một lúc lâu ngẩng đầu nói: "Từ sau khi phụ thân qua đời, Mộ Dung phủ đối với bằng hữu trên đường ( ý chỉ bọn cướp thì phải) không qua lại nữa, đây không phải hiện tượng tốt."
Tiền Tổng Quản nghe vậy cả kinh, rồi sau đó mặt lộ vẻ hiểu rõ, trên mặt tiếp theo lộ ra một nụ cười hồ ly đa mưu túc trí, " Ý của tiểu thư là..."
"Mượn cơ hội này, thông báo với các bằng hữu trên đường, gây dựng lại một chút cảm tình." Mộ Dung Vân Thư nói thật là nhẹ nhàng bâng quơ.
"Tốt, thật tốt quá!" Tiền Tổng Quản vỗ tay tán dương, " Chiêu mượn đao giết người này của Tiểu thư thật cao minh, không cần tốn nhiều sức đã có thể đòi lại bạc từ Danh Kiếm sơn trang!"
Mộ Dung Vân Thư nhếch miệng, dáng vẻ như không quan tâm hơn thua lẩm bẩm nói: "Viết thư cũng là rất phí sức..."
Hai hàng mày hoa râm trên mặt Tiền Tổng Quản thoáng run rẩy, khóe miệng giật giật, chung quy chỉ tại trong lòng hít một câu: thượng bất chính hạ tắc loạn. Mộ Dung gia, không một ai là người chịu khó, cũng may người người đều thông minh tuyệt đỉnh, thủ đoạn cao minh, việc lớn việc nhỏ gì chỉ cần động nhúc nhích ngón tay đã có thể giải quyết. Đại khái là, người dùng đầu óc, chắc lười dùng tay.
Hai chủ tớ ngươi một lời ta một câu, một lát lại nói một nửa, một lát ngầm hiểu lẫn nhau, Nhiếp Thanh nghe mà thấy hồ đồ, không nhịn được hỏi: "Các ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?" Ngay cả tổng quản nói chuyện cũng cao thâm khó lường thế này, Mộ Dung phủ không có đến một người bình thường sao?
Mộ Dung Vân thư vẫn cho hắn là không khí như cũ, phân phó Lục Nhi chuẩn bị văn phòng tứ bảo ( đồ dùng trong thư phòng bút, giấy, mực, nghiên).
Tiền tổng quản là tốt bụng giải thích: "Ý tứ của tiểu thư là, đem chuyện tiêu cục Trấn Viễn mang theo ‘món hàng qúy’ là năm trăm vạn lượng bạc trắng chia ra năm con đường báo cho tất cả bằng hữu bên kia, a, cũng chính là sơn tặc, cường hào ác bá, thổ phỉ..., mượn tay bọn họ thu hồi lại năm ngàn vạn lượng bạc trắng kia."
Nhiếp Thanh trợn mắt hốc mồm, "Bảo sơn tặc giúp các ngươi đánh cướp?"
"Không phải giúp chúng ta, là giúp chính bọn hắn, số bạc đó, người nào cướp được thì về người đó."
"... Chuyện này có lợi ích gì đối với Mộ Dung phủ?" Tuy rằng hắn không thể tưởng tượng được làm như vậy có ý nghĩa gì đối với Mộ Dung phủ, nhưng theo kinh nghiệm có hạn của hắn thu được, nữ tử họ Mộ Dung nào đó tuyệt đối sẽ không làm hại người mà "không" có lợi cho mình. Xóa chữ "không", thật ra chính là tác phong trước sau như một của nàng.
Tiền Tổng Quản vô lực lắc đầu, nói lời thấm thía: "Rốt cuộc là người trẻ tuổi không có đầu óc để làm kinh doanh mà, trí tuệ không thể so với tiểu thư nhà chúng ta."
Nhiếp Thanh thối nghiêm mặt hừ lạnh, vuốt mông ngựa thì vuốt mông ngựa, hạ thấp người khác làm cái gì?!
Tiền Tổng Quản tựa hồ đã bị hắn "hừ" thành thói quen, thấy nhưng không thèm trách, liếc hắn một cái, tiếp tục nói: "Những sơn tặc mà Mộ Dung phủ chúng tôi kết giao này, đều rất biết nói chuyện nghĩa khí, sau khi bọn họ thành công đánh cướp Trấn Viễn tiêu cục, sẽ nhớ rõ ân tình của tiểu thư, lần sau khi Mộ Dung phủ chúng tôi áp tải đi ngang qua đỉnh núi của bọn họ, sẽ không sẽ bị đánh cướp, nếu may mắn, còn có thể được tặng vài hũ rượu. Nhớ năm đó ta......"
Niếp Thanh lười phải nghe hắn ta nhớ lại năm tháng cao chót vót trước kia, trực tiếp cắt đứt ngạc nhiên hỏi: "Các ngươi còn có giao tình cùng sơn tặc?"
"Thế thì có cái gì kỳ quái, làm người kinh doanh như chúng tôi, đâu phải ai cũng có ba phần giao tình đặc biệt này." Tiền tổng quản đặc biệt tự hào nói.
Niếp Thanh cảm giác mình đã bị ù tai......
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Mộ Dung Vân Thư đã đem năm phong thư ’hợp tác quan hệ lâu dài’ viết xong, giao cho Tiền Tổng Quản, "Tức khắc phái người đưa đi."
"Dạ." Tiền Tổng Quản lĩnh mệnh rời đi.
Mộ Dung Vân Thư xoa xoa cổ tay, nhìn về phía Nhiếp Thanh không có ý rời đi, nhíu mày hỏi: "Còn có việc?"
Nhiếp Thanh nhìn chằm chằm nàng trầm mặc vài giây, mới nói ra một câu không đầu không đuôi, "Quan và Cướp cả hai không cùng tồn tại."
Mộ Dung Vân Thư ngẩn ra, nói: "Ngươi muốn rời khỏi?"
Khóe miệng Nhiếp Thanh run rẩy, may mắn chưa nói câu "có chúng không ta", nếu không lại không thể vãn hồi rồi.
"Mộ Dung phủ hiện tại đại biểu cho triều đình, giao du cùng sơn tặc, sẽ tổn hại quốc uy."
"Tổn hại quốc uy cùng tổn hại quốc khố, trong đó ngươi sẽ lựa chọn cái nào?"
"Đương nhiên lấy quốc uy làm trọng!"
"Nhưng ta là thương nhân." Thương nhân vì lợi trước.
"Ngươi hiện tại cũng là mệnh quan triều đình." Ngân giám giác quan sánh ngang cùng Thừa tướng, không cho phép khinh thường.
"Cho nên ta thay triều đình tiết kiệm bạc."
Dừng một chút, Mộ Dung Vân Thư lại nói: "Theo kinh nghiệm của gia phụ thu được, giao hảo cùng sơn tặc có thể tiết kiệm một khoản rất lớn “tổn thất ngoài ý muốn."
Nhiếp Thanh rối loạn, kinh nghiệm của gia phụ... Gia phụ... Thì ra là thượng bất chính hạ tắc loạn, có người cha như thế tất có con gái như vậy!
*
Không đến nửa tháng, tin tức năm chuyến tiêu của Trấn Viễn tiêu cục trước sau lân lượt bị cướp liền truyền ra, khiến cho vô số oanh động, đồn đãi cũng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng thái quá --
Nghe nói, Trấn Viễn tiêu cục đắc tội người không nên đắc tội, bị theo dõi, chỉ cần vừa áp tiêu sẽ bị cướp.
Nghe nói, người không nên kia đắc tội chính là giáo chủ ma giáo.
Kết quả là, Trấn Viễn tiêu cục một đêm xuống dốc, rốt cuộc không ai dám cùng giao du.
Mà Danh Kiếm sơn trang có tật giật mình, đã đánh mất năm ngàn vạn lượng bạc trắng cũng không dám tuyên dương, đành phải nghiến răng nuốt vào trong bụng.
"Lần này Danh Kiếm sơn trang cùng Trấn Viễn tiêu cục cũng thật thành uyên ương số khổ!" Lục nhi cười ha hả.
Mộ Dung Vân Thư đối với loại hành vi cười ngây ngô này áp dụng thái độ không đáng để ý tới, tiếp tục xem sách thuốc cổ xưa đã ố vàng --《 thượng cổ kỳ hoàng 》
-- tìm ghi chép có liên quan đến Đoạt Hồn đan.
"Tiểu thư, sao người lại không có một chút phản ứng nào vậy?" Lục nhi bất mãn với nàng oa oa kêu to, định bỏ thái độ "Chuyện không liên quan mình" của nàng.
Mộ Dung Vân Thư biết nếu nàng không nói chút gì bên thì tai tuyệt đối không thể thanh tịnh, vì thế ngẩng đầu nghĩ nghĩ, hỏi, "Vì sao mọi người cho rằng người không nên đắc tội kia là giáo chủ ma giáo?"
"Bởi vì con gái Lâm Thuỷ Nhi của Trấn Viễn tiêu cục đoạt vị hôn phu trước của vị hôn thê giáo chủ ma giáo a!" Lục nhi một hơi nói xong.
Mộ Dung Vân Thư thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, "Không vấp chút nào sao?"
"... Thực thuận."
"Chia rẽ một đôi thành toàn hai đôi, với Lâm Thuỷ Nhi đây là tích đức." Nói xong câu này, Mộ Dung Vân Thư cúi đầu tiếp tục. Đây đã là cuốn sách y thứ mười chín cổ nhất rồi, vẫn không phát hiện có chút liên quan gì đến Đoạt Hồn đan. Hay là nàng thật sự phải nhất định hồng nhan bạc mệnh?
Lục nhi mạnh mẽ trợn trắng mắt, dùng giọng điệu cực kì bất đắc dĩ "Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép" nói: "Tiểu thư, nàng ta đoạt vị hôn phu trước của người đó."
Mộ Dung Vân Thư cau mày, sửa chữa nói: "Không, là nàng ấy nhặt giày cũ mà ta không cần." Từng đính thân với Phương Hồng Phi, là sai lầm lớn nhất đời này của phụ thân, cũng là vết nhơ lớn nhất đời này của nàng.
Nàng cho tới bây giờ không nghĩ tới so đo cùng Lâm Thuỷ Nhi, kiếp nạn của Trấn Viễn tiêu cục lần này, chỉ do gieo gió gặt bảo. Biết rõ số bạc khổng lồ năm trăm ngàn lượng bạc của Danh Kiếm sơn trang kia là tiền tài bất nghĩa, còn cùng cấu kết với nhau làm việc xấu, đóng cửa cũng là xứng đáng.