Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mặt trời chói lọi, chiếu sáng rực rỡ.Mặc dù đã lập thu, nhưng khí trời vẫn nóng bức như cũ, nhất là ngồi ở trong xe ngựa kín mít không chút gió lùa nào, thật vô cùng nóng bức. Nắng gắt cuối thu quả không thể khinh thường. Mộ Dung Vân Thư lấy ra khăn tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán, sau đó nhắc váy, thân thể nửa ngồi chuyển ra ngoài xe ngựa ngồi cùng phu xe.
"Tiểu thư, sao người lại ra đây?" Lần đầu cùng Đại Tiểu Thư ‘ngồi ngang hàng’, phu xe thụ sủng nhược kinh.
"Bên trong xe nóng quá, ra ngoài hóng mát."
"Tiểu thư, chúng ta lúc nào thì mới có thể đến Sa Bình trấn gặp Cô gia?" Lục Nhi ngậm một cây cỏ khô hữu khí vô lực hỏi. Ngồi hơn mười ngày xe ngựa, cái mông nàng cũng muốn hóa đá.
Mộ Dung Vân Thư nhìn về con đường không thấy điểm cuối phía trước, cũng đặc biệt vô lực thở dài nói: "Ta cũng không biết." Nếu là biết cưỡi ngựa thì thật tốt, không chỉ có tốc độ nhanh, còn mát mẻ thoải mái.
"Trước mặt chính là biên giới Tây Châu, vào Tây Châu, ta có thể đi nhanh hơn bây giờ, chỉ nửa tháng sẽ đến, vừa đúng lúc kịp đại hội võ lâm." Phượng Thành cưỡi trên lưng ngựa trả lời họ.
"Còn phải nửa tháng a_____" Lục Nhi đem ‘ a ’ chữ kéo thật dài.
Mặt Mộ Dung Vân Thư cũng có chút ưu tư, có lẽ là khí trời quá nóng, hoặc giả đoạn đường này cực kỳ giống như lang bạt kì hồ, lần này so với bất kì lần ra khỏi cửa nào cũng thống khổ hơn nhiều, đường đi cũng thật giống như vĩnh viễn cũng không có đoạn cuối.
Phượng Thành cười ngắm hai chủ tớ, nói: "Thêm mười dặm đường nữa sẽ đến Tịnh Biên thành, chúng ta ở đó nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ lên đường."
Vừa nghe có thể nghỉ ngơi, Lục Nhi cao hứng kêu to lên, "Thật tốt quá, thật tốt quá! Phượng công tử thật hiểu ý người!"
Phượng Thành sâu kín nhìn Mộ Dung Vân Thư một cái, quay đầu cười nói: "Không có hiểu ý người như Cô gia nhà ngươi." Thanh âm nghe có chút đắng, có chút chua.
Mộ Dung Vân Thư mím môi như không có việc gì thưởng thức phong cảnh dọc đường, đáy lòng cũng đã kích thích vô số rung động, thế nào cũng không xua tan được.
Nàng chưa có từng nghĩ Sở Trường Ca sẽ hiểu ý người khác, nhưng mỗi một chuyện hắn làm, mỗi một câu, một lời, đều làm cho lòng của nàng không tự chủ được rung động không yên, thật giống như người này nhất định chính là tới để quấy nhiễu nàng. Nhưng vô luận hắn làm gì hay nói gì, nàng không thể buông đao đầu hàng. Có chút nguyên tắc, nhất định phải kiên trì, tựa như kiên trì mình là Đại Tiểu Thư Mộ Dung phủ, chủ nhân của Hối Phong tiền trang, cho dù là đối phó với dân chúng hay đấu tranh với Thiên Tử, cũng muốn kháng cự, tranh đấu đến cùng, tình cảm cũng thế.
Theo ý nàng, một người cả đời chỉ có thể yêu một người, bất luận là nguyên nhân gì, cũng không nên yêu những người khác nữa. Trong lòng nếu chứa một người, những người khác thì sao có thể lọt vào mắt? Nếu không phải chắc chắn không khanh không được, sao lại yêu đến như thế? Nếu yêu đến thế mà không phải là không khanh không được, sao có thể coi là yêu?
Hoặc giả đây chỉ là ý tưởng cố chấp của nàng bởi vì chưa từng trải qua mà sinh ra, nhưng chính là bởi vì có loại cố chấp này, mới có nàng bây giờ. Nàng là một người thích tình cảm sạch sẽ, nam nhân từng khắc cốt minh tâm một người khác, cho dù có xuất sắc hơn nữa, nàng cũng sẽ không thể giao trái tim mình cho hắn.
Nói cho cùng, nàng không thể qua khỏi cửa ải của chính mình.
Tịnh Biên thành là thành nhỏ ở biên giới Tây Châu, mặc dù những năm gần đây không chiến sự, nhưng vị trí địa lý và vị trí chính trị của nó lại quyết định bởi cái thành nhỏ hoang vu này. Trên đường không có dân chúng dạo phố du ngoạn, thay vào đó là từng nhóm binh sĩ đề phòng nghiêm ngặt, thương giáo trên tay thẳng tắp hướng trời, cao ngất uy nghiêm, bên dưới bước chân vang vang có lực, tinh thần lẫm lẫm uy nghi, từng gương mặt non nớt lại lộ ra tràn đầy kiêu ngạo cùng kiên định, thật giống như chuôi trường thương trong tay này, chính là nơi quy túc cả đời bọn họ.
"Tiểu thư, có phải sắp chiến tranh rồi hay không?" Lục Nhi hỏi.
Mộ Dung Vân Thư không có trả lời nàng ngay, tầm mắt đi theo binh sĩ tuần phố xếp thành hàng, dạo chơi một hồi, mới nhìn về phía phương xa mà nhàn nhạt nói: "Có thể." Tịnh Biên thành thủ vệ nghiêm ngặt có chút quá đáng. Nếu đặt ở biên quan, thì chuyện này không có gì quá kỳ quái, dù sao phòng ngự quân địch ngoại, càng nghiêm càng tốt. Nhưng Tịnh Biên thành này cùng với Thục Châu thuộc Đại Nghiệp Vương Triều giáp với nhau, theo lý thuyết không nên cảnh giới như thế, trừ phi có chiến sự.
Lục Nhi vừa nghe thật sự sắp có chiến tranh, lập tức hét rầm lên, "Tiểu thư, chúng ta mau chạy đi, trở về Kim Lăng đi! Kim Lăng không có chiến sự."
"Không đi."
"Tại sao?"
“Có chiến sự mới dễ phát tài." Mộ Dung Vân Thư nói như thế, vẻ mặt thật như nước chảy mây bay.
Lục Nhi chảy nước mắt, "Tiểu thư, mặc dù ta là làm Tiền trang buôn bán, nhưng người cũng không thể muốn tiền không muốn mạng a!"
"Ta sẽ không."
Lục Nhi thở phào một cái, sẽ không là tốt rồi. Mộ Dung phủ ta không thiếu bạc, loại phát tài nhờ chiến tranh này, không phát cũng được. Lục Nhi đang cảm thấy vui mừng, chỉ nghe chủ nhân nhà mình lại nói: "Tiền ta muốn, mạng ta càng muốn."
"...... Tiểu thư...... làm người phải biết đủ."
"Cho nên ta chỉ muốn mạng của mình."
"......" Nàng nhắc đến là bạc, là bạc!
Lúc này đổi lại Phượng Thành đồng tình Lục Nhi rồi, hắn cười nói: "Tiểu thư nhà ngươi đùa giỡn với ngươi, đừng coi là thật."
Lục Nhi đưa tay áo lau mồ hôi, câu nói đùa này của tiểu thư không khỏi cũng quá vui đi.
Đoàn người đi tới khách điếm duy nhất ở Tịnh Biên thành - Hiểu Nguyệt khách điếm, vừa mới vào cửa, liền nghe được trên lầu không ngừng truyền đến tiếng huyên náo ủng hộ. Mộ Dung Vân Thư nhíu nhíu mày, có chút miễn cưỡng đi lên lầu, thầm nghĩ: chỉ mong buổi tối sẽ không còn có người ồn ào.
Càng đi lên, giọng nói càng nghe được rõ ràng, đôi mắt phượng của Mộ Dung Vân Thư khẽ chuyển, thả chậm bước chân, sau khi lên lầu lại ngừng lại mới hướng bàn trống gần cửa sổ đi tới.
"Tiểu thư, là đôi ông cháu kia!" Lục Nhi sợ hãi kêu.
"Ừ." Khi nàng nghe rõ thanh âm trên lầu, nàng cũng biết đối phương là người nào. Trên đời có một loại bản lãnh gọi là vừa nhìn thấy sẽ không quên, mà nàng là có thể qua tai không quên, phàm là thanh âm nghe qua một lần, cũng sẽ không quên.
"Thật kỳ quái, bọn họ không phải là bị quan phủ bắt đi sao? Làm sao lại xuất hiện tại nơi này?" Lục Nhi nghiêng đầu lầm bầm lầu bầu.
Mộ Dung Vân Thư khẽ cong môi cười nhẹ, tự nhiên ngồi xuống. Cũng giống như ở Kim Lăng lần đó, mặt ngó về hướng hai ông cháu kể chuyện. Lúc này, vị lão nhân kia cười với nàng, ông ta cũng nhận ra nàng. Nàng cũng đáp trả bằng một nụ cười nhẹ, coi như là chào hỏi.
"Tiểu thư, uống trà." Lục Nhi ân cần thay chủ nhân nhà mình rót một ly trà.
Cũng giống như khi thuyết thư ở Kim Lăng, cũng có đám người đông đúc vây xem, trong những người nghe nam nữ già trẻ đều có. Lực hút của tin tức bát quái, quả nhiên không tầm thường. Phượng Thành ngồi xuống ở bên trái Mộ Dung Vân Thư, cũng hướng lão nhân cười cười, sau đó nói: "Ta nói trên đường sao lại không thấy ai, thì ra là cũng chạy đến nơi này, tới nghe lão tiên sinh thuyết thư rồi."
Mộ Dung Vân Thư không có lên tiếng, nâng chung trà lên đặt bên môi đang muốn uống..., chợt khẽ nhíu mày, tay dừng tại giữa không trung, giật giật lỗ mũi, ngưng thần suy nghĩ một chút, đem cái ly không biến sắc lần nữa thả lại trên bàn.
Thấy thế, Phượng Thành nhàn nhạt quét chén trà kia một cái, trong mắt lập tức lộ ra mấy phần nụ cười, ánh mắt lại lần nữa quay lại trên người lão nhân thuyết thư, chỉ thấy lão nhân kia đang nhìn Mộ Dung Vân Thư, từ giữa thần sắc mắt, mày cũng lộ ra ý cười.
Lúc này, thuyết thư lão nhân đột nhiên kích trống, nói: "Lại nói một ngày kia khi giáo chủ ma giáo Sở Trường Ca đi đến Thục châu, không biết đã làm gì với tiểu Lương vương, lại không cần tốn nhiều sức liền lấy được thuốc giải, hơn nữa còn là tiểu Lương Vương hai tay dâng lên."
Cháu gái kia trừng mắt, nói: "Cháu mới không tin đâu. Lương vương xảo trá như vậy, sao có thể dễ dàng giao ra thuốc giải?"
Thuyết thư lão nhân nói: "Bởi vì thuốc giải kia chẳng qua là kéo dài tánh mạng mà thôi, căn bản giải không được đoạt hồn đan chi độc trên người của Mộ Dung Vân Thư."
Cháu gái kia nói: "Nhưng hắn trăm phương ngàn kế muốn lấy tánh mạng Mộ Dung Vân Thư, sao lại phối hợp như thế?"
Thuyết thư lão nhân hai tay hơi trải ra, nói: "Ta cũng không biết nha! Chỉ là nghe nói có người chính mắt thấy được, Sở Trường Ca vừa đứng trong đại sảnh của Lương vương phủ, tiểu Lương vương kia lại bị hù đến tè ra quần, hồn phi phách tán, nói cũng đều nói không rõ."
"Thật có khoa trương như vậy sao?"
"Ta đoán là giả."
"Vậy ông còn nói!"
Thuyết thư lão nhân cười hắc hắc, nói: "Cho mọi người giải trí thôi!" Nói xong, lại giống như vô ý nhìn Mộ Dung Vân Thư một cái.
Mộ Dung Vân Thư cụp mắt xuống, đôi tay chuyển động ly trà, giống như là đang suy tư cái gì.
"Tiểu thư, người nói xem, Cô gia rốt cuộc đã làm gì với tiểu Lương vương?" Lục Nhi tò mò hỏi.
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy khẽ run hàng mi cong dài, khóe miệng nhẹ nhàng cong cong, hỏi ngược lại: "Một phiên vương dã tâm bừng bừng, sợ nhất là mất đi cái gì?"
Lục Nhi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, thử dò xét trả lời, "Vương vị?"
Mộ Dung Vân Thư lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Hắn cũng muốn tạo phản, còn có thể quan tâm vương vị?"
"Vậy hắn sợ mất đi cái gì nhất?" Lục Nhi lòng tràn đầy nghi ngờ.
"Binh quyền."
"Đúng nha! Không có binh, hắn sẽ không có cách nào tạo phản! Chẳng lẽ Cô gia đem binh của hắn toàn bộ giết sạch?!" Hai mắt Lục Nhi bốc lên kim quang, vô hạn sùng bái nói.
Mộ Dung Vân Thư vỗ trán, Mộ Dung phủ khi nào thì đào tạo ra nha hoàn có tư tưởng khát máu như vậy......
"Chẳng lẽ không đúng?" Lục Nhi cực kỳ thất vọng.
Bắc hộ pháp: "Giáo chủ chẳng qua chỉ là trộm binh phù của tiểu Lương vương mà thôi."
"Là mua." Tây hộ pháp sữa chửa cách nói.
Bắc hộ pháp vỗ cái ót, nói: "Đúng, là mua. Sau khi Giáo chủ lấy đi binh phù, đã để lại trong hộp đựng binh phù ngân phiếu một trăm lượng."
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy bật cười, trăm lượng bạc trắng đổi trăm vạn đại quân, mua bán này thật là công bình. Cường đạo nàng gặp qua không ít, nhưng cường đạo ‘phân rõ phải trái’ như vậy, nàng vẫn là lần đầu nhìn thấy. Thật là thiên hạ rộng lớn, đúng là không thiếu chuyện lạ mà!