Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Không nghĩ tới Danh Kiếm Sơn Trang danh môn thế gia lại có thể làm ra chuyện hèn hạ như thế."
"Thật là sỉ nhục của võ lâm."
Phương Hồng Phi đỏ mặt kêu to, "Ngươi nói bậy! Đó rõ ràng là bạc của cha ngươi được lưu giữ trong nhà ta, hoàn toàn không phải sính lễ gì cả!"
Mộ Dung Vân Thư khẽ mỉm cười, nói: "Thì ra là ngươi cũng hiểu được đó là bạc của Mộ Dung phủ ta."
"Ngươi dụ ta nói!" Phương Hồng Phi lập tức ý thức được mình trúng kế, sắc mặt đại biến, máu huyết mất sạch, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, vừa giận vừa sợ nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Vân Thư.
"A di đà Phật, thiện tai thiện tai." Huyền Không Đại Sư nói, "Nếu chuyện của Mộ Dung tiểu thư chỉ là một cuộc hiểu lầm, như vậy tạm thời không truy cứu. Nhưng Sở thí chủ thiêu hủy Tàng Kinh các, nhất định phải cho Thiếu Lâm tự một cái công đạo."
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy cười khẽ, nụ cười kia nhìn như gió xuân ấm áp, đáy mắt lại chứa đựng lạnh lẽo."Ta tìm người cướp tiêu xa của Trấn Viễn tiêu cục là tội ác tày trời, Danh Kiếm Sơn Trang nuốt riêng năm ngàn vạn lượng bạc trắng của Mộ Dung phủ ta chỉ là một chút hiểu lầm. Thiếu Lâm phương trượng thật không hổ là người tu hành, độ lượng thật to a."
Huyền Không Đại Sư quẫn bách không dứt, "Vậy theo ý kiến của Mộ Dung tiểu thư, chuyện này nên xử lý như thế nào?"
"Thả Sở Trường Ca." Mộ Dung Vân Thư lạnh nhạt nói.
Không đợi Huyền Không Đại Sư lên tiếng, có người liền vượt lên trước ra tiếng phản đối rồi, "Không được! Sở Trường Ca là đứng đầu quần ma, trước đốt Tàng Kinh các Thiếu Lâm tự, sau giết Trưởng môn nhân Côn Luân phái Lý Đao, nếu thả hắn, hậu hoạn vô cùng."
Mộ Dung Vân Thư nhướng mày lên, nói: "Nếu chư vị có lòng ‘thay trời hành đạo’ như vậy, vậy thì mời thay ta hướng Danh Kiếm Sơn Trang đòi lại công đạo. Loại chuyện bất nhân bất nghĩa nuốt riêng tài vật của người bạn thế giao này, chư vị đại hiệp hành vi hào hiệp không phải muốn buông tha chứ?"
Thế giao: Chơi thân nhau đến mấy đời
"Chuyện này......"
"Danh Kiếm Sơn Trang nói thế nào cũng là võ lâm thế gia, sợ rằng không ổn......"
"Vẫn là nên nghe Huyền Không Đại Sư nói thế nào thôi."
"Đúng, Huyền Không Đại Sư đức cao vọng trọng, hãy nghe theo đại sư."
Trong lúc nhất thời, tất cả tầm mắt cùng hướng tới trên người phương trượng Huyền Không Đại Sư. Huyền Không Đại Sư khó xử cực kỳ, nhìn chung quanh, nhất thời cũng không có chủ ý.
Mộ Dung Vân Thư cười nói, "Phương trượng nếu cố ý lùng bắt Sở Trường Ca, sẽ chỉ thêm nhiều người chết hơn mà thôi. Người xuất gia lấy từ bi làm trọng, ta tin tưởng ngài cũng không muốn thấy kết quả như thế."
Huyền Không Đại Sư nặng nề gật đầu, sau khi đã cùng Sở Trường Ca giao thủ, ông ta mới biết người trẻ tuổi này cả thiên hạ đều không để ở trong mắt, xác thực có bản chất cuồng ngạo. Hiện nay trên đời này, đoán chừng không ai có thể là đối thủ. Nhưng bây giờ Sở Trường Ca vướng bận Mộ Dung Vân Thư, không thể toàn tâm ứng chiến, còn có một chút cơ hội thắng lợi, nếu vì vậy mà bỏ qua cho hắn, về sau chỉ sợ không thể có cơ hội này. Nhưng nếu Thiếu Lâm tự làm loại chuyện thắng không cần dùng võ như thế, sau này còn có mặt mũi đặt chân ở trên giang hồ?
Trầm tư hồi lâu, Huyền Không Đại Sư làm ra quyết định, "Được, chuyện Sở thí chủ thiêu hủy Tàng Kinh các, lão nạp cũng không truy cứu nữa. Nhưng Sở thí chủ cũng phải đáp ứng lão nạp một điều kiện."
Sở Trường Ca mặt không thay đổi mở miệng, "Điều kiện gì?”
"Từ nay về sau, không cho động võ ở Thiếu Lâm tự." Huyền Không Đại Sư nói.
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy kinh hãi, không cho động võ ở Thiếu Lâm tự, đây chẳng phải là một khi hắn bước vào Thiếu Lâm tự chỉ có thể mặc người chém giết sao?
"Được, ta liền tạm thời tha cho bọn Xú hòa thượng các ngươi. Nể tình các coi như ngươi cũng biết phân rõ phải trái, ta liền nói cho ngươi biết một chuyện." Sở Trường Ca nói: " Lửa cháy Tàng Kinh các, không phải do ta phóng."
Thanh Viễn La Hán nói: "Thời điểm Tàng Kinh các phát hỏa, bên trong chỉ có một mình ngươi, không phải ngươi đốt thì còn có thể là ai?"
Sở Trường Ca hừ lạnh một tiếng, "Có tin hay không tùy ngươi." Bỏ lại những lời này, hắn che chở cho Mộ Dung Vân Thư, trong lúc đám người còn tức giận bất bình, ánh mắt ngập tràn căm phẫn, nghênh ngang tiêu sái ra khỏi Thiếu Lâm tự.
*
Vừa ra khỏi Thiếu Lâm tự, Sở Trường Ca tựa như biến thành một người khác, nụ cười đầy mặt, bộ dạng cà lơ phất phơ không nghiêm chỉnh."Đa tạ ân cứu mạng của phu nhân." Hắn cười nói.
Mộ Dung Vân Thư nói: "Ngươi mới vừa rồi cũng đã cứu ta từ tay của Lý Đao, chúng ta huề nhau."
"Phu nhân trước giúp ta phá trận, ta mới có cơ hội cứu phu nhân, hai chuyện này mới coi là huề nhau. Mà nàng mới vừa rồi mang chuyện sẽ bỏ qua đối cho Danh Kiếm Sơn Trang để đổi tính mạng của ta, xem như ta nợ nàng." Sở Trường Ca nói.
"Sở giáo chủ quả thật là một người không thích chiếm tiện nghi."
"Cũng không hẳn vậy." Sở Trường Ca híp lại tròng mắt đen, nghiêng đầu tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, nói: "Có chút tiện nghi, ta hay là ai cũng không cự tuyệt được."
Mặt Mộ Dung Vân Thư đỏ lên, nghiêng đầu nhìn cây khô bên vệ đường, nói: "Cái loại tiện nghi đó, ngươi cũng chiếm không được."
"Loại tiện nghi nào vậy?" Sở Trường Ca cười hỏi.
Mộ Dung Vân Thư biết là hắn cố ý, dứt khoát làm bộ không nghe thấy, yên lặng xuống núi.
Mới vừa trở lại Giang Hồ khách điếm không bao lâu, đã thấy Tứ Đại Hộ Pháp Đông, Nam, Tây, Bắc vô cùng vội vã chạy vào cửa, nói: "Giáo chủ, phu nhân, các người không sao chứ?"
Sở Trường Ca mặt lạnh lẽo, nói: "Để cho các ngươi ở lại khách điếm bảo vệ phu nhân, các ngươi đã đi đâu?"
Đông hộ pháp: "Thuộc hạ buổi sáng phát hiện có người khả nghi ẩn hiện, liền chạy đuổi theo, kết quả bị đối phương sữ dụng chiến thuật xa luân vây khốn, hiện tại mới có thể thoát thân."
Chiến thuật xa luân= Xa luân chiến: Đánh từng người, nhiều người thay phiên nhau rút hết sức lực của đối phương.
"Chúng tôi cũng thế." Nam, Tây, Bắc hộ pháp trăm miệng một lời. Rất dễ nhận thấy, kẻ địch là cố ý đem bốn người Đông Nam Tây Bắc dẫn ra ngoài, để đối phó với Mộ Dung Vân Thư.
"Giáo chủ, người đến Thiếu Lâm tự có lấy được thuốc giải đoạt hồn đan không?" Đông hộ pháp hỏi.
Mộ Dung Vân Thư cả kinh, khó trách Sở Trường Ca hôm nay lại đến Thiếu Lâm tự, thì ra là đi tìm thuốc giải. Nhưng tiểu Lương Vương chẳng phải đã đem thuốc giải cho hắn rồi sao, tại sao còn muốn đến Thiếu Lâm tự tìm thuốc giải?