Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đúng như Mộ Dung Vân Thư đoán, thông qua cầu đá từ Tuyệt Mệnh sơn đi đến phía sau núi Bất Tử sơn, chờ đợi bọn họ là khảo nghiệm to lớn hơn-- đó chính là binh lính Lê tộc-- nàng càng nghĩ họ hợp với danh xưng là người chưa khai hóa, gọi tắt là ‘dã nhân’. Bởi vì mỗi người bọn họ đều không mặc y phục, trên mặt dùng phấn vẻ mặt quỷ trắng đỏ, đỉnh đầu đội nón cỏ, chân mang giày cỏ, bên hông đeo một cái vòng cỏ từ phần eo xuống đầu gối che kín bộ vị, trừ những thứ đó ra, trên người không có vật trang sức dư thừa nào.
Thật ra thì tinh tế nghiên cứu, gọi bọn hắn là người chưa khai hóa là rất không công bình, dù sao, bọn họ còn hiểu được che kín nửa người dưới, nhiều lắm chỉ nói là lộ nửa người.
"Các ngươi là người phương nào? Lại dám xông vào cấm địa Lê tộc ta!"
Người đội nón cỏ có giắt cọng lông vũ màu xám hỏi.
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy nhẹ nhàng cười một tiếng, rất tốt, ngôn ngữ một dạng, khai thông không có chướng ngại rồi. Sở Trường Ca lại khóa chặt chân mày, cầm trên tay một chiết phiến không biết từ nơi nào lấy được, như có như không khẽ phe phẩy một cái.
Người nọ thấy Mộ Dung Vân Thư không chỉ không sợ hãi, lại còn cười đến bình thản ung dung, lập tức biến sắc mặt giận dữ hét: "Đang hỏi ngươi! Ngươi cười cái gì......" Lời còn chưa dứt, đã nghe ‘chát’ một tiếng, trên mặt người đội nón có giắt lông chim nhất thời xuất hiện một vết đỏ như máu, khóe miệng chảy máu. Rất dễ nhận thấy, hắn bị người ta đánh một bạt tai, nhưng không ai nhìn thấy là ai đánh, thậm chí không biết một bạt tai này là đánh lúc nào, đợi mọi người phản ứng kịp thì hắn đã mạnh mạnh mẽ mẽ bị một bạt tai.
Người nọ nhìn chằm chằm Sở Trường Ca, đôi mắt cũng sắp lồi ra rồi, trong cổ họng đang ngâm ‘gừ gừ’, nhưng không nói ra một chữ. Bởi vì hắn chỉ cần há miệng, liền giống như có hàng vạn con kiến xuyên tim, vừa đau vừa ngứa, sống không bằng chết.
Sở Trường Ca lúc này đã không còn lắc lư cây quạt nữa, bởi vì cây quạt trong tay hắn đã đóng lại rồi,
Máu tươi từng dòng từ khóe miệng của người chảy xuống, liên tục không ngừng, tuôn như suối, giống như muốn chảy khô hết máu trong cơ thể. Lúc này mới có người phát phát hiện, dọc theo cây quạt trong tay Sở Trường Ca, dính vào một chút phấn.
Chỉ thấy người nọ đầu đầy mồ hôi như mưa, mặt đã đau đến vặn vẹo mà biến hình, chợt cắn răng, bụm mặt điên cuồng hét lên nói: "Thật là to gan...... Lại dám đánh......" Lời còn chưa nói hết, một thanh âm vang lên, hắn lảo đảo mấy bước đảo sang một bên, vết đỏ khác thường trên mặt đã biến mất, khóe miệng mặc dù vẫn còn đang chảy máu, nhưng đã không cuồn cuộn như nước giống như trước, đó chính là biểu hiện thuộc về người bình thường bị một võ lâm cao thủ không bình thường bạt tai.
"Ngươi dám đánh ta!" Người nọ điên cuồng hét lên, sau khi rống xong chợt giật mình một cái, phát hiện trên mặt trừ nóng rực đau đớn ra, đã không giống không cách nào lên tiếng như trước. Vì vậy thu hồi thịnh nộ, thay vào đó là vẻ mặt hoang mang.
Cây quạt trong tay Sở Trường Ca lúc này đã mở ra lần nữa, hắn nhẹ nhàng lay động chiết phiến, chậm rãi cười một tiếng, thật không chút để ý nói: "Ngươi chỉ cần thử một lần có thái độ ác liệt đối với nàng hơn một chút, rồi sẽ biết, ta không chỉ dám đánh ngươi, còn dám giết ngươi."
Người nói nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, người nghe xương lông măng dựng thẳng. Nhất là người dẫn đầu trên đầu mang lông vũ đó, hai chân đã bắt đầu phát run. Đối mặt với một người uy hiếp chỉ cần hai bàn tay có thể đem mình đưa đi Địa phủ chạy một vòng như vậy, bảo hắn có thể nào không run?
Sở Trường Ca bảo vệ, Mộ Dung Vân Thư đương nhiên cảm động trong lòng, nhưng ngoài cảm động ra, cũng có chút lo lắng. Tính tình ‘Trên trời dưới đất ta là lớn nhất’ này của hắn, thật sự không nên tiếp tục phát dương quang đại...... Nhất là dưới tình huống vẫn chưa hiểu rõ ràng thực lực của đối phương, khiêm tốn một chút luôn là tốt. Dĩ nhiên, những ý nghĩ này của nàng chỉ biết để ở trong lòng, tuyệt sẽ không khuyên hắn, bởi vì chính nàng cũng là một người tùy tâm sở dục, vô cùng hiểu rõ hành vi của hắn.
Nếu đổi lại nàng là người mang tuyệt kỷ, cũng sẽ đối với người dẫn đầu đó quyền đấm cước đá một phen...... Ách, quyền đấm cước đá tựa hồ là chuyện những tên đầu đường xó chợ mới có thể làm, cao thủ, nên giống như Sở Trường Ca vậy, thần không biết quỷ không hay đánh người. Nghĩ đến chỗ này, Mộ Dung Vân Thư chợt cười, nàng quả nhiên không có tiềm chất làm võ lâm cao thủ, ngay cả tư tưởng cũng chỉ biết như mèo ba chân, chỉ ở cấp độ lấn thiện sợ ác của những tên côn đồ. Ở phương diện võ học, nàng chính là mảnh gỗ mục trong truyền thuyết, không thể khắc vậy......
Những dã nhân chưa bao giờ gặp qua nụ cười không giải thích được như vậy, đem sự thoải mái cùng uy hiếp của Sở Trường Ca kết hợp với nhau, sau đó, thì có chí cùng nhau liên tưởng đến nụ cười lạnh của những tên cướp trước khi giết người, cái loại tiếng cười làm cho người ta rợn cả tóc gáy ‘hắc hắc’ đó......
Đầu lĩnh kia rùng mình một cái, từ từ lui từng bước nhỏ về phía sau, thối lui đến sau lưng bên cạnh trợ thủ, thấp giọng nói: "Bố Tư, ta cầm chân bọn họ, ngươi trở về tìm viện binh."
Không đợi nam tử được kêu là ‘ Bố Tư ’ trả lời, Sở Trường Ca liền cười nói: "Có lời gì các ngươi cứ lớn tiếng nói, dù sao thanh âm nhỏ hơn nữa, ta đều có thể nghe được."
Nghe vậy, Mộ Dung Vân Thư vô lực lắc đầu, người này nha, chỉ sợ người khác không biết hắn là võ lâm cao thủ.
Đầu lĩnh kia liền không có cách nào bình tĩnh, run một cái, sợi lông vũ trên đầu rơi xuống trên mặt đất. Bố Tư vội vàng nhặt lên ghim lại giúp hắn.
Lông vũ ở Lê tộc là tượng trưng cho thân phận, giống như Quan Ấn ở Đại Nghiệp Vương Triều, mất là phải bị chém đầu.
Mộ Dung Vân Thư nhìn về phía người đầu lĩnh kia, nói: "Chúng ta chẳng qua chỉ là thương nhân, đến từ chân núi Đại Nghiệp Vương Triều, lần này xông vào cấm địa của quý tộc, đúng là bất đắc dĩ, mong rằng lượng thứ."
Đây là lối nói trước lễ sau binh của người biết đạo lý, còn đối với người nói không thông đạo lý, là trước phải binh sau lễ. Mặc dù nàng không rõ ràng lắm những dã nhân này có đạo lý hay không, chỉ là, nếu người nào đó đã ‘binh’ trước rồi, vậy thì cam chịu bọn họ nói không thông đạo lý thôi. Dĩ nhiên, dưới sự đe dọa của người nào đó, cho dù nghe không hiểu tiếng người, cũng sẽ lập tức biến thành nhà ngôn ngữ thiên tài thôi.
Cho nên, nói từ loại trình độ nào đó đi lên, hành vi bạo lực của người nào đó, thật giảm bớt gánh nặng của nàng rất nhiều, bớt được không ít chuyện.