Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hàn Tông trầm mặt lạnh lùng, quả như những gì hắn đoán trước đó.
Thế là hắn nhìn Lan Như Tiên, hờ hững tới vô cảm mà hỏi:
"Sư tỷ quả rất thông minh, sợ bị lừa nên tìm người chết thay.
Thật không may, người đó lại là ta.
Khi ấy ta còn quên đi hoài nghi, vì sao ngươi lại chấp nhận chịu đáp ứng hai điều kiện dễ như vậy.
Hừ… Nói đi, lúc ấy cô cho ta uống thứ gì?"
Lan Như Tiên cười ha hả một tiếng, nàng ta móc ra hai bình rượu nhỏ rồi đáp:
"Chỉ là chút Phiêu Hồn Tửu thôi mà, tác dụng làm người ta phấn khích, suy nghĩ tích cực nhiều hơn.
Ta thấy suốt ngày cái dáng không được vui ấy, nên mới đặc biệt mang ra chiêu đãi.
Mà tu giả chúng ta nào có dùng đồ phàm, sao có thể nói là ta ám toán được chứ.
Lúc đó ngươi uống rất vui vẻ, còn nói là có tác dụng tốt với cái tật đang mang trong người.
Sao giờ lại trách ta rồi?"
Hàn Tông đen mặt ngồi xuống, ngón tay gõ gõ lên bàn, vẻ mặt trầm tư.
Quả nhiên chính là loại rượu này, khi ấy đã tác động vào thần trí của hắn.
Hàn Tông từng nghe qua loại này, tác dụng đúng như nàng ta nói, rất tốt để an dưỡng tinh thần.
Thế nhưng nào phải ai cũng uống được đâu, tốt quá thường hóa dở, sẽ dẫn tới mất kiểm soát.
Nhìn xem Hàn Tông khi ấy trở lên thập phần tự tin, vui hứng lạ thường thì biết.
Từ đó đã dễ dàng mắc bẫy, rơi vào thòng lọng của Lan Như Tiên.
Hắn không hề oán trách nàng ta, cả hai đều cùng một giuộc cả thôi.
Mạnh được yếu thua, lấy đâu ra cái gọi là tình người chứ.
Có gan đi lừa người, cũng phải có gan chịu đòn.
Hàn Tông trách bản thân mình nhiều hơn, đã quá sơ suất rồi.
Khôn sống mống chết, đây là đạo lý ở đời, lại thêm một bài học sâu sắc cho hắn.
Sau cùng hắn thở dài, coi như cả hai đều thành công lừa nhau để có được thứ mình cần.
"Hàn Tông, chúng ta đều cần thứ mình muốn, trên đời này nào có cái gì miễn phí.
Thử hỏi, cho dù khi đó tỉnh táo, liệu ngươi sẽ từ chối điều kiện của ta chứ?"
Lan Như Tiên thấy hắn trầm mặc, nàng sợ chó cắn áo rách, liền an ủi một câu.
Đương nhiên lời nàng ta nói là thật, muốn lấy hai điều kiện của Lan Như Tiên nào phải dễ dàng.
Hàn Tông nhìn nàng ta, mở miệng cười đáp:
"Hừ… Sư tỷ lừa ta, mục đích chủ yếu là không để ta suy xét mọi chuyện thấu đáo.
Từ đó dễ bề thao túng lời thề độc mà thôi!"
Bị hắn một câu nói toạc móng heo, Lan Như Tiên chỉ mỉm cười không đáp.
Lời thề này ngắn gọn tới cực điểm, thế nhưng đó lại là ưu thế giúp cho Lan Như Tiên bắt thóp.
"Chỉ cần ngươi thành công giúp ta bán được gian hàng, mọi chuyện vẫn sẽ diễn ra bình thường.
Ta đã nói, chuyện này ảnh hưởng tới tiền đồ sau này, không thể làm qua loa.
Nguyên Văn, chúng ta không phải kẻ thù, đây là hợp tác!"
Hàn Tông trầm mặc đắn đo, đúng như nàng ta nói.
Mọi chuyện thành công, thì sẽ chẳng có gì khác thường phát sinh.
Đây cũng là nguyên nhân, hắn vẫn còn ngồi đây bàn luận, mà không phải là ngồi nơi khác.
Mọi chuyện đã xong, thứ cần nhất với hắn bây giờ là giải quyết ổn thỏa.
Hàn Tông cố ý đến tỏ thái độ cho nàng ta thấy, một phần vì nguyên nhân tiếp theo.
Lúc này thấy Lan Như Tiên không hề trở mặt, giở giọng uy hiếp, hắn mới đi vào chuyện chính:
"Lan sư tỷ, ta không phân bua chuyện này với ngươi nữa.
Nhưng mà có hai ba điều kiện, cần ngươi hứa với ta.
Sư tỷ làm người cũng biết, không sợ đối thủ trước mặt, chỉ sợ kẻ thù sau lưng!"
Tới phiên Lan Như Tiên trầm mặt, lời này rõ ràng là đang xỉa xói nàng.
Ý hắn nói rõ không nên làm quá, cùng một hội mà chó gặm xương chó thì ngày sau không bền.
Nhất thời Lan Như Tiên gật đầu hỏi:
"Hôm nay tìm đến, ngươi có yêu cầu gì cứ nói!"
Hai người đi thẳng vào vấn đề chính, Hàn Tông không dài dòngmở lời:
"Thứ nhất, tháng sau nghe nói có đấu giá hội.
Ta muốn sư tỷ dẫn ta tới đó, có thể tham gia được thì không gì tốt hơn!"
Lan Như Tiên nhíu mày, tên này muốn tham gia đấu giá hội sao? Trong nội môn chân truyền một năm sẽ xuất hiện một lần, đây là thời điểm tốt để mua bán…
Chưa nói rõ tới vấn đề đó, tên này có đồ muốn mua sao, hay là muốn bán?
"Được, ta đáp ứng!"
Vấn đề này không khó, Lan Như Tiên gật đầu.
Tiếp đến, Hàn Tông lại nói:
"Lan sư tỷ, hai việc tiếp theo này đều là liên quan tới việc mua bán gian hàng.
Một là âm thầm tìm vài kẻ lạ mặt, nhờ vả tới hỏi mua cửa hàng, trả giá cao hơn giá gốc là tốt nhất.
Cuối cùng… sư tỷ hãy loan tin công khai, vụ mua bán này ủy quyền cho ta làm chủ!"
Lan Như Tiên hiểu ý hắn, liền mở miệng nói ngay:
"Việc nhờ người thì không khó, còn chuyện công khai ủy quyền, ngươi đang sợ ta đâm sau lưng sao?"
"Đúng thế, chỉ khi tự ta toàn quyền định đoạt, ta mới có thể chắc chắn, không bị kẻ khác sau lưng lừa gạt mà không biết!"
Hàn Tông trầm mặt gật đầu, nói ra nguyên nhân mà Lan Như Tiên đã lừa hắn.
Hắn không làm như vậy, nếu như có kẻ nào nhân lúc hắn không biết, âm thầm tìm gặp Lan Như Tiên lừa gạt.
Hoặc nói, Lan Như Tiên có thể tuỳ ý bán cho bất cứ ai trả giá cao hơn thì sao.
Vấn đề nằm ở chỗ, chỉ cần nàng ta bị lừa, Hàn Tông sẽ phải đền thay.
Đây chính là điểm yếu của hắn, thứ mà Lan Như Tiên đã cố công sắp xếp.
Nhưng nàng ta mất công như vậy, nào dễ bỏ đi, chỉ nói:
"Ha ha ha… Ta có thể công khai ra bên ngoài ủy quyền cho ngươi, thế nhưng Nguyên Văn à, ngươi cũng biết sự thật mà, đúng không?"
Nói rồi Lan Như Tiên đứng dậy, bước tới sau lưng Hàn Tông, nhẹ nhàng thêm một câu:
"Nguyên Văn, trước nay ngươi chưa hề có lòng trung thành đối với Lan hội.
Đây xem như là cảnh cáo cho những gì ngươi đã làm, cũng là một lần thử thách tư cách!"
Nói rồi nàng ta vỗ vai Hàn Tông mấy cái, sau đó ung dung rời đi.
Gian phòng chỉ còn lại mình hắn, trầm tư tĩnh mịch.
"Chẳng lẽ việc trước kia ta và Song Tượng phối hợp thao túng giá cả, nàng ta đã biết…."
Hàn Tông nghi ngờ, trước giờ hai người dù có tính toán, đều là ngầm làm sau lưng.
Lần này Lan Như Tiên chủ động lừa gạt, để hắn nhảy vào hố.
Thật sự Lan Như Tiên muốn trừng phạt ta sao?
"Không hẳn…."
Lan Như Tiên nếu như đã biết, nàng ta sẽ không để yên đơn giản như vậy, hẳn nàng ta chỉ nghi ngờ mà thôi.
Mà nghi ngờ này, có lẽ… bắt nguồn từ việc Hàn Tông dạo này phung phí quá nhiều linh thạch cho việc mua sắm.
Việc chi tiêu bất thường của hắn khiến nàng ta nghi ngờ, hắn đang biển thủ, hoặc là có mẹo gì đó.
Khi Hàn Tông còn đang thầm đoán, chợt một bóng người đi vào, mùi hương tỏa ra khiến cho người ta say đắm.
"Ngọc Linh, hương của sư muội nồng quá, khiến ta khó chịu!"
Hàn Tông không thèm quay đầu, tiện lời nói ngay.
Nhưng đáp lại chỉ nghe tiếng cười khanh khách, cùng một lời ma mị vang đến:
"Nguyên sư huynh à, cái này sư huynh không hiểu rồi.
Dù mùi hương trên người ta có nồng hơn nữa, cũng chẳng có nam nhân nào trước mặt nỡ từ chối ta đâu!"
Ngọc Linh mỉm cười khúc khích đi đến sau lưng Hàn Tông, cả người nàng khẽ tựa lên vai hắn, nhẹ nhàng bông đùa:
"Ta có một tin tốt và một tin xấu, sư huynh muốn nghe tin nào?"
Hàn Tông quay lại nhìn, thái độ hờ hững đáp:
"Nói đi!"
"Hứ… sư huynh đúng là không hiểu tâm lý chút nào, người ta có ý như vậy mà…"
Ngọc Linh giả giọng hờn dỗi, chỉ là khi thấy khuôn mặt vô cảm của hắn, nàng hết cả hứng thú muốn đùa.
Lúc này mới cúi ghé sát mặt, thì thầm vào tai hắn hai câu, sau rời đi còn để lại một câu thứ ba:
"Nam nhân khô khan, chẳng thú vị…"
Hàn Tông nhìn cánh cửa khép lại, gian phòng chỉ còn mình hắn, khuôn mặt càng trầm đi.
Ngọc Linh đưa đến hai tin, một là mới phát hiện con thú hệ Thổ rất thích hợp với tiêu chí của hắn.
Tin xấu là Lan Như Tiên đang điều tra Ngọc Linh, nghi ngờ nàng ta cấu kết với mình.
Cái tin xấu này làm cho hắn phải lưu tâm, kết hợp với chuyện khi nãy, dự đoán này quả thật không sai.
Nàng ta nếu như thật tra ra gì đó, điều này…
"Có lẽ… ngay từ bây giờ ta phải tính tới tình huống xấu nhất!"
Tình huống xấu nhất là hắn sẽ bị đá ra khỏi Lan hội, từ đây mất đi tất cả.
Không còn lực phát triển, những toan tính trước đó cũng tan thành mây.