Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người tới không ai khác chính là Vương Tư Kiệt, bị tiếng gầm như sấm chấn áp, bọn hắn lảo đảo về sau mấy bước.
Hàn Tông còn chưa kịp đứng vững đã bị một bàn tay bóp cổ đẩy hắn vào thân cây nâng lên.
"Ngươi…."
Vương Tư Kiệt tròng mắt nổi tia máu giận dữ, gã như muốn giết Hàn Tông.
Hàn Tông giãy dụa kịch liệt, bàn tay gã như gọng kìm thép kẹp chặt cổ khiến hắn khó thở.
"Ngươi muốn chết thế nào?."
Gã gằn lên từng chữ, bàn tay siết chặt hơn.
"Khụ khụ… Ta.. ta muốn thật giết hay không, hộ pháp ngươi hẳn là biết rõ nhất."
Hàn Tông khổ sở nói ra từng chữ, khuôn mặt hắn vặn vẹo vì ngạt, duy ánh mắt lạnh lùng đối mặt với gã.
"Khốn kiếp…"
Gã quăng Hàn Tông ra xa, sau cước bộ lại tới bên ngồi xuống đỡ lấy Trần thị.
Suýt nữa thì nghẹn chết, Hàn Tông mặt đỏ bừng căm phẫn, thật đúng là họa vô đơn chí. Hắn còn có chuyện muốn hỏi nào đã định giết người ta, là người ta tự dí thân vào kiếm hắn đấy chứ.
Nhưng mà cũng may, kẻ tới là Vương Tư Kiệt, nếu là Thành Quân Tử thì hắn toi rồi. Bởi hơn ai hết, gã biết rõ nhất là ai đứng đằng sau, hơn nữa dù gã có chức vị cao hơn hắn thì cũng không có quyền sinh sát tùy ý. Đã là đồng môn, một khi không có bằng chứng phạm tội gã không thể giết hắn.
Gã ta muốn giết hắn trước mặt đông người thế này, sau cùng về trong môn vẫn phải trình bày lý do. Nhất là lại là sư đệ nhà mình.
Điều tra sâu xa một chút, không khó để nhận ra nguyên nhân, kẻ bất lợi sau cùng chính là sư tôn của gã.
Hắn có hai lý do để Vương Tư Kiệt không giết, chính bản thân gã là một kẻ nổi danh công chính liêm minh, một kẻ như thế sẽ không giết người bừa bãi.
Ưu điểm của quân tử chính là luôn nghĩ cho kẻ khác trước tiên, cũng lại là nhược điểm của họ.
Thứ hai dù gã giết sau đó dựa vào chức vị mà làm vụ này chìm xuống thì cũng không dễ thế đâu. Kẻ nhòm ngó vào chức trưởng lão ngoại môn nào có ít, người ta chỉ đang chực chờ sơ hở của ngươi đấy.
Vạn Niên Thanh phải cử Thường Xuân và hắn đi làm nhiệm vụ kiểu này, thì gã phải biết rằng xung quanh bà ta đã không còn kẻ nhiêu kẻ đáng tin nữa rồi.
"Cút."
Gã nhắm mắt nghiến răng nói một chữ.
"Sư huynh, việc gì phải…"
Thường Xuân cười cười định đi tới.
"Cúttt... Cút hết cho ta."
Gã nhìn cả đám hét lên, thiếu điều chút nữa không kiềm được…
"Hừ… Đi."
Nàng ta hừ một cái đi khỏi, hắn cùng hai kẻ kia cũng không chần chừ đi theo, nhân lúc gã còn chưa điên nên nhanh nhanh mà chạy.
Dù gì quân tử cũng là người, đến thánh nhân điên lên còn ác hơn cả ác quỷ nữa là.
Mọi người đi chưa lâu, Trần thị lúc này có chút hơi tỉnh, nàng ho sặc sụa ra máu. Sau mới phát hiện bản thân đang nằm dựa vào ngực một nam nhân.
"Nàng tỉnh rồi, trước hãy uống viên thuốc này đi, sau đó ta… ta đưa nàng đi tìm dược sư."
"Kiệt, chàng đừng tự lừa mình nữa, một kiếm xuyên tim dù là Hoàng cảnh cũng khó cứu. Thiếp vốn là căn cơ tu giả mới chống chọi được chút tới giờ, ông trời có mắt cho thiếp lúc chết còn được gặp chàng."
Trần thị khổ sở từng câu đứt đoạn, bất quá trong mắt vẫn ánh lên niềm vui. Bàn tay nàng run rẩy cố gắng đưa lên má của gã.
"Tư Kiệt, thiếp có điều muốn nói."
"Nàng đừng nói nữa, hãy nghỉ ngơi lấy sức ta đưa nàng đi khỏi đây."
Gã đau sót, trong đôi mắt nghiêm nghị kia đã ẩn hiện những giọt nước mắt.
"Không nói… sẽ không kịp."
Nàng cố gắng lắc lắc đầu.
"Chàng phải hứa với thiếp."
"Hứa, ta hứa. Nàng nói gì ta cũng hứa."
Gã chua xót gật đầu liên lục.
"Chàng hãy thay thiếp chăm sóc con cho thật tốt, trẻ nhỏ vô tội đừng cho sư tôn biết, cũng đừng để nó báo thù…"
Cũng theo đó nàng bắt đầu khổ sở kể chuyện xưa kia…
Ngày đó lưu lạc tới đây, nàng chỉ đành sinh con ngoài rừng sau đó mang để ngoài cửa Tịnh Âm Đền, tiếp đến nàng trộm một đứa nhỏ sơ sinh khác tự mình men theo đường nhỏ tới Trà thành.
Nàng biết sư tôn mình sẽ lùng sục nên không hề ẩn cư trốn tránh, chỉ khi sư tôn đã xác nhận nàng và đứa con hoàn toàn tử nạn mới dừng tay.
Nàng đành làm ra một kế lấy gà thay vịt, còn bản thân chấp nhận hi sinh để bảo vệ đứa nhỏ. Khi đứa con tới tuổi trưởng thành có thể tự lo cho bản thân, nàng quyết định hành động để lộ sơ hở cho cả bà ta và gã tìm tới.
Kết quả cuối cùng thế nào thì đã biết, đứa con thế mạng cứ "vô tư" hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Bản thân nàng cũng tự chủ động tìm cái chết để xóa sạch dấu vết.
"Nó… ở Tịnh Âm Đền sao?."
Gã vô thức thì thào một tiếng. Phải, gã vì hai người, vì đứa con này đã cực khổ tìm kiếm suốt hai mươi năm. Lúc nàng bị đưa đi khỏi ngoại môn, gã không có ở đó.
"Gặp nó chàng sẽ nhận ra ngay thôi, còn nữa mấy đứa kia chỉ là làm theo lệnh sư tôn, chàng cũng tha đi."
Nàng mỉm cười thở hổn hển.
"Nàng đã thế này còn nói tha cho chúng sao?."
Gã nghiến răng, không vì nghĩ tới sư tôn khi nãy gã đã xé xác cả lũ rồi.
"Chàng biết là bọn họ cũng bất đắc dĩ mà. Nghe ta, vì đứa nhỏ, chàng đừng chống đối sư tôn nữa."
Gã không nói, gã cũng không kịp nói nữa, bởi người con gái đó đôi mắt đã nhắm nghiền rồi…
"Thế gian vốn dĩ luận vô thường
Hồng nhan bạc kiếp lắm tai ương
Khổ đau gắng gượng bởi hẹn ước
Vẫn muốn một lòng đợi người thương"
…
Tách… tách…
Nhìn từng hạt mưa rơi bên cửa sổ, mưa to như trút nước, cả Trà thành ngập trong màn mưa u tối tĩnh mịch.
Đôi mắt hắn nhìn xa xăm thâm trầm, hóa ra nguyên do là như vậy, nhưng hắn không tin tất cả bởi có vài điểm vô lý.
Vạn Niên Thanh có thật là vì bản công pháp kia mới vất vả tìm tới? Rõ ràng mệnh lệnh trong túi gấm bà ta viết chỉ cần gặp là giết luôn không cần hỏi nhiều. Hai điểm này rất mâu thuẫn với nhau.
Nàng ta đưa con đi trốn, sao không ẩn cư lại nghênh ngang làm tam phu nhân ở cái nơi người tới như đi chợ thế này?
Kế đó khi con nàng ta chết, nàng cũng không hề đau khổ nghiệt ngã như hắn tưởng. Nhất là lúc bọn hắn đánh nhau, nàng hoàn toàn có thể chạy tới ôm con khóc lóc, nhưng không.
Cuối cùng cũng là quan trọng nhất, chính là nàng tự đâm vào kiếm của hắn. Dù gì cũng từng là tu giả, hắn lại không có ra chiêu, không lý gì nàng lại không né được.
Rốt cục tại sao?
Tuy nhiên cũng có một số tình tiết trong câu chuyện đó là thật, Hàn Tông cũng từng đi lừa người, hắn biết bịa một câu chuyện nhất định phải có giả có thật. Có như vậy kẻ kia mới không phân biệt được thật giả mà dính trấu.
Nhưng mà thật giả đều không quan trọng, bởi chả liên quan gì tới hắn nữa rồi, cái quan trọng là hệ lụy nàng ta để lại kìa.
Sau lần này trở về hắn quyết đóng cửa tu tới khi nào vào nội môn hạch tâm thì thôi, kẻo tai bay vạ gió. Đúng thật dây vào nữ nhân cái gì khổ cái đó.
Tên Thành Quân Tử thì vì sắc chấp nhận đổ vỏ, dẫu sao gã cũng hưởng được sắc, chỉ tội cho tên hộ lão cầm thương kia thôi. Không biết đã làm ăn được gì chưa? Vốn là lúc đó có thể chạy đi lại vì một câu nói của nàng ta mà đòi ở lại chôn cùng huyệt.
Vương Tư Kiệt đã tới, chỉ sợ là gã cứ nằm đấy mà làm mồi cho quạ đi thôi.
Kế đó là tới hai tên Phàn Chu và Tuấn Anh, hóa ra là hai kẻ tới đây buôn bán sau đó vô tình nhìn thấy hắn liền tò mò đi theo.
Nhìn vào thái độ và biểu hiện của chúng, hắn nghĩ chắc không phải do Vạn Niên Thanh cử tới. Nhưng nếu là vậy, vậy thì chia buồn với họ trước.
"Chúng ta quay trở lại môn thôi."
Đang còn suy nghĩ miên man, hắn bị nàng ta hô cho giật mình.
"Sư tỷ không trị thương trước rồi hãy về hay sao?."
"Phải đó, ừm… muội không định chờ Vương hộ pháp phân phó à?."
Phàn Chu và Tuấn Anh quay qua hỏi.
Bọn gã từ đầu chí cuối đều chưa hiểu chuyện gì sảy ra, muốn hỏi cũng không ai trả lời.
"Kệ huynh ấy, ta không cần thiết phải nghe theo."
"Thế còn bí tàng trên bản đồ, tỷ không muốn lấy sao?."
Dựa vào nhận định khi nãy hắn không tin vào bí tàng này lắm, lại nói có thì cũng là đồ Vạn Niên Thanh muốn có.
Hắn mà đi tìm thì khác gì chuột dò đường, là bẫy hắn ăn cả, là thứ tốt hắn phải dâng lên. Chi bằng ở lại trong môn khoanh chân ôm ba trăm khối linh thạch còn hơn.
Suy cho cùng giữa hai người có bí mật gì? Kết cục vẫn chỉ có Trần thị và Vạn Niên Thanh thấu triệt.
"Đã xem qua, nó ngược lại với nơi này, ta trước muốn về qua nghe sư tôn định đoạt."
"Vậy được."
Hàn Tông đồng ý theo nàng ta về sớm, ở lại chờ gã họ Vương phân phó thì có mà hắn bị lú rồi.
Kế đó sáng sớm hôm sau Hàn Tông cùng nàng ta nhanh chóng lên đường, ngay cả Phàn Chu và Tuấn Anh cũng bộ dạng vội vàng đi theo. Dẫu sao bọn họ đã cứu nàng ta một mạng, còn không mau về mà luận công nhận lộc.