Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chính vào lúc rìu chuẩn bị chém vào người lão quỷ, lão ta bỗng dưng bay lên.
Thành Chu dùng lực quá sức nên lảo đảo một cái.
Chết chắc rồi!
Một đôi giày bốt quân đội xuất hiện trước mặt anh.
Ủa? Ai nhỉ?
Thành Chu ngẩng đầu lên.
Người đàn ông mặc áo choàng đen vừa đem lão quỷ cho tay trái ăn vừa đá nhè nhẹ lên vai Thành Chu, “Thứ vô dụng ngờ nghệch này, chỉ mỗi tên tiểu quỷ hạng hai mà cũng đối phó không nổi. Nếu ta không tìm được ngươi, ngươi còn định chia mình làm mấy phần cho tụi ma quỷ ngu ngốc này ăn?”
Thành Chu: “…”
“Ngươi còn định nằm bò ra đấy bao lâu?”
Thành Chu lẳng lặng bò dậy, vợ chồng Vương Phi thấy không còn nguy hiểm nữa bèn chạy trở lại, thế nhưng họ không dám tiếp cận người mặc áo choàng đen mà chỉ đi vòng qua đến cạnh Thành Chu.
“Lão Thành, vị này là ai vậy?”
“Không biết.”
“Tao thấy người đó bước ra từ quán rượu…” Vương Phi đến gần Thành Chu và nhỏ giọng nói.
Quán rượu! Vừa rồi lão quỷ bảo có ba quỷ chủ đang đến, họ cần phải nhanh chóng rời đi.
“Chúng ta mau rời khỏi đây! Mau lên!” Thành Chu xoay người bỏ chạy.
Vợ chồng Vương Phi lấy làm khó hiểu nhưng cũng co giò chạy theo Thành Chu.
Thành Chu không nói câu nào đã bỏ của chạy lấy người, người khoác áo choàng đen nhất thời hết biết nói gì.
Chẳng phải Thành Chu không muốn cảm ơn người mặc áo choàng đen, nhưng cũng chả hiểu sao ban nãy nghe hắn lên tiếng, trong lòng anh tự dưng trỗi lên cảm giác ức chế và giận dữ rất khó hiểu… Còn có sợ hãi, hệt như cảm giác nô ɭệ đối với chủ nhân, muốn phản kháng nhưng phải khuất phục dưới uy quyền.
Nhưng anh thề mình chưa gặp người này bao giờ! Oán hận có lẽ do tích tụ từ kiếp trước, nhưng còn cảm giác quen thuộc kia giải thích thế nào?
“Chạy cái gì? Ngươi lo về ba tên quỷ dữ vào quán rượu ư? Chúng bị ta ăn mất rồi.” Người mặc áo choàn đen bất thình lình xuất hiện bên cạnh Thành Chu.
Thành Chu chạy chậm lại, nhịn không được buột miệng hỏi: “Ông có phải là tên ban nãy…” Sờ lén tôi? Những chữ sau anh nào dám nói ra miệng.
Thời điểm người mặc áo choàng đen xuất hiện quá trùng hợp. Ban nãy con quỷ vô hình không hề xuất hiện, còn người nọ lại bảo ban nãy mới đi gϊếŧ ba con quỷ dữ, thời gian vô cùng trùng khớp.
“Ngươi muốn hỏi gì?”
“Không…”
“Qua đây.” Người áo choàng đen đột nhiên chìa tay phải ra với Thành Chu.
“Làm gì?” Thành Chu không dám qua.
Người mặc áo choàng đen bực bội nói: “Kêu ngươi qua đây thì mau qua đây!”
Thành Chu không dám phản kháng, chỉ đành lúng túng bước tới gần người mặc áo choàng đen.
Tay trái của người mặc áo choàng quét qua một đốt ngon tay của bàn tay phải, máu đen lập tức trào ra từ vết rạch.
“Liếm.”
“Hả?”
Thấy Thành Chu cứ chần chừ lề mề khiến người mặc áo choàng đen nổi giận. Hắn túm lấy anh, bóp miệng anh ra rồi nhét ngón tay mình vào.
Một mùi hương thơm mát lan tỏa đầy miệng, máu đen hòa cùng nước bọt chảy xuống cổ hongj Thành Chu, không ngờ lại có vị hơi ngọt.
Thành Chu nhịn không được lén mút thêm một lần.
Nhưng đã không còn, người nọ chỉ cho anh tí tẹo máu ấy thôi.
Người mặc áo choàng đen phì cười, rút ngón tay ra và đẩy anh đi.
“Tại sao ông lại cho tôi hút máu của ông? Ông, ông muốn khống chế tôi?” Thành Chu lắp bắp hỏi.
“Khống chế ngươi?” Giọng người mặc áo choàng đen tỏ rõ sự khinh bỉ.
“Từ giờ trở đi, trong vòng một năm sẽ không có ai phát hiện ra thân phận người sống của ngươi, chỉ cần ngươi đừng ngu ngốc đến mức tự để lộ lai lịch. Đi thôi!”
“Đi đâu?” Thành Chu bất giác đi theo người mặc áo choàng đen.
“Tìm anh em sinh đôi.”
Người này cũng đang đi tìm sinh đôi? Hắn cùng tên bày trận là cùng một bọn sao? Hay là…?
“Đi đâu tìm?”
“Ngươi lắm lời thế làm gì? Theo thì cứ theo đi.”
Thành Chu im lặng chốc lát, quay đầu lại thì thấy vợ chồng Vương Phi đang sắp đuổi kịp thì ngừng bước.
“Tại sao dừng lại?” Người áo choàng đen không hiểu.
“Họ phải tính sao đây?”
“Tính sao là tính sao?”
“Họ… Tôi không thể bỏ mặc họ, tôi muốn mang họ theo. Nếu được hay ông cũng giúp họ che giấu…”
Không đợi Thành Chu nói xong, người mặc áo choàng đen đã lạnh giọng bảo: “Chúng sống hay chết không liên quan đến ta.”
Thành Chu lẩm bẩm đáp: “Tôi đã đồng ý dẫn họ theo.”
“Thế ngươi cứ dẫn theo chúng bỏ chạy là được chứ gì.”
“Nhưng mà…”
“Chúng là trách nhiệm của ngươi, không phải của ta.”
Ngẫm nghĩ thấy người nọ nói cũng đúng. Thành Chu không thể vì gã áo choàng đen từng giúp mình mà bắt người ta gánh chung trách nhiệm với mình.
“Ông nói không sai, họ là trách nhiệm của tôi, vì vậy bất kể ra sao tôi cũng không thể bỏ mặc họ. Đại hiệp à, nếu ông cảm thấy họ là gánh nặng thì cứ đi trước một bước, chúng tôi tuyệt đối không cản trở ông.”
Người áo choàng đen xoay người lại và nói thẳng: “Không có ta, ngươi định dựa vào bản thân để đưa hai tên phiền phức này chạy ra ngoài ư?”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Bắt gặp ánh mắt biết ơn và áy náy của vợ chồng Vương Phi, Thành Chu ưỡn ngực lên trả lời người nọ.
Người áo choàng đen nhìn Thành Chu trong chốc lát rồi xoay người đi thẳng một mạch.
Thành Chu thở dài, quay lại nhìn vợ chồng Vương Phi, tiếp theo đây chỉ đành dựa vào bản thân mình thôi, may mà thân phận người sống của anh đã được che giấu.
Thành Chu cố ý đi chậm lại để đến bên cạnh vợ chồng Vương Phi. Anh cứ tưởng gã áo choàng đen sẽ quay lại gọi mình nhưng ai ngờ người ta vô cùng ung dung biến mất khỏi tầm mắt của họ.
Thấy Thành Chu quay về bên cạnh vợ chồng mình, Vương Phi hai mắt sáng rỡ, vui sướng nói: “Lão Thành, tao biết ngay mày không phải loại người đó mà, vợ tao cứ tưởng mày sẽ bỏ mặc tụi tao để chạy theo vị đại hiệp kia chứ.”
Thành Chu miễn cưỡng cười cười, “Mày là bạn họ cũ của tao, tao sao có thể bỏ mặc mày không lo. Nhưng thân phận của hai người đúng là vấn đề… A! Sao tao lại ngốc thế nhỉ!”
Thành Chu vỗ đầu.
Vợ chồng Vương Phi kinh ngạc nhìn anh.
“Tao nghĩ ra rồi! Trong các loại bùa chú tao học có loại giấu được hơi thở của người sống.”
“Có loại bùa như vậy sao? Tốt quá!” Diệp Tử vui mừng hớn hở.
Thành Chu cũng người ngây ngô, đáng lẽ anh phải nghĩ ra từ sớm chứ, nhưng giờ cũng chưa đến nỗi muộn lắm.
Vương Phi kích động hỏi: “Bùa đâu? Có hai lá chứ?”
“Ặc, giờ trên người tao không mang theo.” Thấy ánh mắt thất vọng của cả hai, Thành Chu vội vàng nói tiếp: “Nhưng tao biết vẽ, có điều cần vật liệu.”
“Ở đây biết kiếm đâu ra vật liệu vẽ bùa.” Vương Phi vẫn khó tránh vẻ thất vọng.
Thành Chu an ủi gã, “Loại bùa này âm khí nặng lắm, không thể dùng chu sa và máu gà trống để vẽ, chỉ có thể dùng máu động vật chết hơn một tiếng hòa cùng chất lỏng từ hoa bỉ ngạn làm mực để vẽ. Chu sa và máu gà trống ở đây kiếm không ra nhưng máu động vật chế cùng hoa bỉ ngận chắc tìm được chứ nhỉ? Giấy vàng tao lúc nào cũng mang, bút thì không có nhưng tao có thể dùng tay vẽ.”
Vương Phi mừng đến cuống cả lên, vội vàng hỏi Diệp Tử về vấn đề này. Diệp Tử từng ở quán rượu nghe ngóng được không ít tin tức.
Diệp Tử cũng đang liều mạng nhớ lại, chuyện này liên quan đến sự sống chết của hai vợ chồng họ, bằng mọi cách phải tìm ra được chút dấu vết trong ký ức.
“Em không biết hai thứ này phải đi đâu tìm, nhưng em nghe nói gần đây có một tiệm tạp hóa bán rất nhiều đồ, nghe đâu các thiên sư rất thích ghé tiệm đấy.”
“Tiệm tạp hóa đó ở đâu?”
“Tiệm tạp hóa đó tên Tam Bà, nghe nói hình như ở cuối thôn giữa đỉnh núi.”
“Tam Bà…” Thành Chu đột nhiên cảm thấy tiền đồ thật đen tối.
Thành Chu không dám dẫn vợ chồng Vương Phi đi tìm Tam Bà, nghĩ tới nghĩ lui, anh bèn lấy một tấm bùa ẩn thân giao cho Diệp Tử.
“Lá bùa này có tác dụng ẩn thân, nhưng chỉ có hiệu quả trong hai tiếng đồng hồ. Em cầm lấy, chốc nữa đến giữa núi, em tìm nơi nào đó trốn đi cùng với Vương Phi, anh đi tìm Tam Bà, mua xong đồ anh sẽ chạy về ngay.”
Diệp Tử nắm lấy lá bùa và hỏi: “Thế còn Vương Phi?”
Thành Chu không nhìn Vương Phi mà chỉ đáp: “Âm khí của cậu ấy nặng hơn em, không cần dùng.”
Diệp Tử không hiểu vì sao chồng mình là đàn ông nhưng âm khí lại có thể nặng hơn cô.
Ngược lại Vương Phi thì cười bảo: “Anh nhớ bà nội từng bảo với anh, ngày sinh tháng đẻ của anh là thời điểm thuần âm, âm khí quả thật nặng hơn người thường.”
“Thời điểm thuần âm là sao?” Diệp Tử hỏi.
“Giờ âm ngày âm tháng âm năm âm.” Thành Chu thay gã trả lời.
“Ra là vậy…” Diệp Tử cũng không hỏi nhiều nữa, cô theo lời dặn của Thành Chu, dùng nước bọt dán lá bùa vào ngực mình.
Diệp Tử biến mất ngay tại chỗ.
Vương Phi tròn mắt, giơ tay ra sờ soạng.
Thành Chu lập tức bắt lấy tay gã, “Vợ mày tuy đã ẩn thân nhưng mùi của người sống vẫn còn sờ sờ ra đấy. Chốc nữa trên đường đi mày không được để lộ chút sơ hở nào đâu, cứ xem như bên cạnh không có ai là được, hiểu chưa?”
Vương Phi gật đầu lia lịa.
Thành Chu hít sâu một hơi, lấy hết can đảm đi về hướng ngọn núi.
Vương Phi theo sát phía sau Thành Chu, Diệp Tử không dám thở mạnh.
Thành Chu vừa đi vừa suy nghĩ, tuy anh rất sợ và giận người mặc áo choàng đen nhưng lạ cái anh lại vô cùng tin tưởng lời của đối phương. Người nọ bảo trong vòng một năm không ai nhận ra được mùi người sống của anh, vậy nhất định là không có ai.
Tuy anh không biết sao lại tin tưởng người nọ đến vậy, nhưng mà… Thành Chu quyết định tin vào trực giác của mình.
Ba người đốt đèn lồng đi dọc theo sườn núi để lên cao. Đường núi không phải chỉ có một lại lắm ngã ba, nhưng tiệm tạp hóa này làm bảng chỉ đường rất chu đáo, trên đường không thiếu đủ loại hướng dẫn, đến giao lộ lại càng nhiều hơn. Tiệm tạp hóa Tam Bà chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện trong tầm mắt.
Đây cũng là lý do họ không bị lạc đường.
Thành Chu vốn chuẩn bị sẵn tâm lý phải đánh nhau suốt cả đường đi mới đến nơi được, nhưng nào ngờ họ lại có thể đi thẳng lên giữa núi mà không chạm mặt một con quỷ nào.
Chuyện này là sao thế nhỉ?
Lão quỷ nọ rõ ràng nói quỷ tôn đã phái rất nhiều lính lác đi bắt anh, Vương Đại cũng đã bán đi tin tức của anh, thế vì sao ngoài lão quỷ ra chẳng còn ma quỷ nào khác đến cản đường vậy?
Lẽ nào là do…
Thành Chu nghĩ đến người áo choàng đen. Hắn không giống loại người tử tế, hình như còn rất hứng thú chuyện ăn tươi nuốt sống những con quỷ khác, lẽ nào ma quỷ trên đường đều bị tay trái của người nọ ăn sạch hết rồi?
Mặc kệ thế nào, dù là cố ý hay vô tình, người mặc áo choàng đen cũng đã giúp anh một việc lớn.
Nhìn bảng chỉ đường của tiệm tạp hóa Tam Bà viết “Một dặm”, Thành Chu xoay lại nói với Vương Phi và Diệp Tử: “Bên kia có gò đá nhỏ, chúng ta đi xem thử có ma quỷ gì ẩn náu ở đó không, nếu không có hai người cứ trốn ở trong đừng ra ngoài, đợi tôi về sẽ gọi hai người.”
“Bọn tao vào thôn chung với mày.”
“Không kịp rồi, chúng ta lên đến đây đã mất gần hai tiếng đồng hồ, bùa ẩn thân của Diệp Tử sắp hết tác dụng, nếu cô ấy cùng vào thôn chỉ sợ sẽ bị đám ma quỷ ấy bắt ngay.”
“Nhưng mà trốn ở đây…”
“Thế mày nghĩ còn có nơi nào an toàn hơn sao?”
Diệp Tử kéo chồng lại, nhỏ giọng nói: “Thôn này với chúng ta mà nói không có nơi nào an toàn đâu anh, chúng ta đừng làm lãng phí thời gian nữa. Cứ đến bên kia chờ Thành Chu quay lại thôi.”
“Nhưng nhỡ chúng ta bị đám ma quỷ phát hiện thì sao?”
“Chúng ta vào thôn bị phát hiện là cái chắc, trốn ở đây thì chỉ có khả năng bị phát hiện thôi.” Diệp Tử tỉnh táo phân tích.
Vương Phi cắn răng. Vợ gã nói không sai, lần này họ chỉ đành đánh cược với số phận mà thôi.
“Thành Chu, mày phải mau về đấy nhé, bọn tao nhờ cả vào mày!”
“Biết biết.” Thành Chu không nói nhỡ anh không quay về được sẽ thế nào, vì có nói cũng vô dụng.
“Thành Chu!” Vương Phi đột nhiên gọi anh một tiếng.
Thành Chu quay đầu lại, anh không hiểu vì sao một Vương Phi ngày thường tính tình tùy tiện, vào thời điểm mấu chốt còn lề mề dùng dằng hơn cả anh.
Vương Phi trịnh trọng nói với Thành Chu: “Vợ tao có thai rồi, nếu mày không về thì sẽ một xác hai mạng. Mạng của con tao đều giao cả cho mày.”
Má ơi! Thành Chu thở gấp. Áp lực khi làm anh hùng thật nặng nề quá đi, người thường như anh khó lòng gánh nổi.
Sau khi đánh giá thấy gò đất đá khá lớn và không có ma quỷ ấn nấp, Thành Chu mới hơi yên lòng hơn đôi chút.
Nhìn vợ chồng Vương Phi đưa nhau vào trốn sau gò đất đá xong xuôi, Thành Chu mới xoay lưng chạy nhanh vào thôn nhỏ.
Hy vọng anh có thể thuận lợi tìm được tiệm tạp hóa Tam Bà, hy vọng Tam Bà kia đừng phải dạng hung dữ quá…
***