Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm ấy hai người.
Phải mất một lúc lâu sau tới khi trấn tĩnh được bản thân, anh lên tiếng, giọng nói không còn uy quyền như trước:
‘‘Tại sao em lại không nói cho tôi sự thật?’’
‘‘Tôi đã rất nhiều lần muốn nói với anh những bác sĩ đã căn dặn không được để anh chịu thêm đả kích nào nếu không thể ảnh hưởng đến sức khỏe.
Vì thế tôi mới chọn cách nhẫn nhịn để bên cạnh anh giúp anh nhớ lại từng suốt một nhưng cuối cùng đều vô ích.’’
Vương Đình Phong ngẩng đầu lên nhìn Nhã Ân, ánh mắt ẩn chứa sự hối hận:
‘‘Tôi xin lỗi, xin lỗi vì thời gian qua đã không nhớ ra mọi chuyện để em phải chịu khổ.
Tôi…’’
‘‘Anh không cần nói gì thêm, tôi hiểu mà.’’
Nhã Ân mỉm cười với anh.
Cô biết mặc dù có giấy đăng ký kết hôn làm bằng chứng nhưng hiện tại anh vẫn chưa thể nhớ ra những ký ức giữa hai người.
Anh chị có thể hiểu rằng bản thân đã bị lừa bởi mẹ và người mà bấy lâu nay anh gọi lại vợ.
Còn những gì thuộc về hai người trong trí nhớ của anh vẫn là một khoảng không mơ hồ.
Có lẽ trong tương lai gần anh sẽ nhớ ra còn ở thời điểm hiện tại suy cho cùng hai người cũng chỉ là hôn nhân trên giấy tờ mà không có tình cảm.
Nghĩ lại những chuyện bản thân đã làm suốt thời gian qua, Vương Đình Phong cảm thấy có lỗi.
Anh nghĩ một lời nói không thể sửa chữa hết sai lầm nên muốn ngỏ ý chuộc lỗi.
‘‘Nhã Ân!’’
Nghe anh gọi, cô nhanh chóng đáp lại:
‘‘Có chuyện gì?’’
‘‘Thật ra…Thật ra, hiện tại anh vẫn chưa thể nhớ ra được gì nhưng anh cảm thấy rất có lỗi với em.
Bây giờ em muốn anh làm gì, anh cũng sẽ làm chỉ cần em tha thứ cho anh.’’
‘‘Có thật là chuyện gì anh cũng làm không?’’
Vương Đình Phong gật đầu lia lịa.
Nhã Ân nở một nụ cười thỏa mãn.
Cô tiếp tục lấy trong túi ra một tờ giấy khác đặt lên mặt bàn rồi nói ra yêu cầu của mình:
‘‘Chúng ta ly hôn đi!’’
‘‘Hả???’’
Vương Đình Phong vẫn không tin vào những gì mình nghe thấy.
Anh đưa mắt nhìn xuống dưới tờ giấy trước mặt nổi bật ba chữ “Đơn ly hôn”.
Đôi tay run rẩy cầm giấy lên, anh cười gượng:
‘‘Em đang đùa phải không? Chuyện này không vui đâu!’’
Nhã Ân lắc đầu đáp:
‘‘Tôi đang rất nghiêm túc.
Cuộc hôn nhân của chúng ta đến đây thôi, tôi không muốn ở bên cạnh người như anh nữa.’’
Vương Đình Phong nghe vậy liền đứng phắt dậy lớn tiếng:
‘‘Một người như anh thì thế nào? Chẳng phải anh đối xử với em rất tốt hay sao?’’
‘‘Rất tốt? Anh nói mà không biết ngượng à? Giả bộ mất trí nhớ nhận người khác làm vợ rồi ngang nhiên dẫn cô ta vào phòng của tôi lại còn dám nói là đối xử tốt? Không những thế anh còn đuổi tôi ra khỏi nhà.
Chẳng phải là muốn có không gian riêng với cô vợ hờ của mình hả?’’
Lời nói của Nhã Ân khiến Vương Đình Phong câm nín.
Rõ ràng anh đã giấu mọi chuyện rất tốt vậy mà vẫn bị cô phát hiện.
Tình huống này này anh không biết nói gì thêm chỉ biết đứng ngây người nhìn cô.
Thực ra ngay từ ban đầu Nhã Ân cũng không biết Vương Đình Phong giả bộ mất trí nhớ.
Cho tới đêm hôm qua, cô mới nhận thấy điều bất thường.
Sau khi bị đánh, cô có bôi thuốc và rời khỏi phòng để đi lấy tài liệu trong trong ngăn kéo của ông Vương.
Xong việc quay về phòng cô thấy trên bàn có hộp bông băng, một vỉ thuốc giảm đau và một cái kẹo.
Ban đầu cô cứ cho rằng do bác Lâm nhưng đến khi hỏi thì bác lại nói không để bất kỳ thứ gì trên bàn.
Rồi khi nghĩ lại cô thấy có điều không đúng..