Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tại biệt thự.
Như Ly loay hoay làm việc những công việc vặt trong nhà.
Cô ta vừa làm vừa càu nhàu, biệt thự thì lớn, công việc lại chất chồng như núi khiến cô ta không tài nào làm hết.
Mục địch duy nhất khiến Như lY xin vào đây để gần gũi với Vương Đình Phong, nhưng có vẻ kế hoạch không được thuận lợi khi anh luôn tìm cách tránh né.
Bực mình thật đấy!
Như Ly bộc lộ sự tức giận của mình, vô tình làm tay bị thương.
A!Chết tiệt!
Nghe thấy tiếng kêu, Vương Đình Phong vội chạy xuống bếp xem xét.
Nhìn thấy Như Lyvới vẻ mặt cau có khó chịu, anh thắc mắc:
Có...chuyện gì sao?
Như Ly quay sang bên cạnh, thấy Vương Đình Phong sắc mặt nhanh chóng thay đổi.
Cô ta ấn mạnh vào chỗ vết thương để máu chảy ra nhiều hơn.
Như Ly đưa tay ra trước mặt anh, mếu máo:
Tay em bị thương rồi.
Em đau quá, cậu chủ!
Nhìn thấy máu chảy ra từ tay của Như Ly ngày càng nhiều, Vương Đình Phong có chút hoảng hốt.
Anh loay hoay nhìn ngó xung quanh một hồi rồi sực nhớ ra chuyện gì đó.
Vương Đình Phong đưa tay vào túi quần lấy ra một chiếc băng gạt đưa cho Như Ly, nói:
Cô mau băng vào đi.
Để lâu vết thương sẽ chảy nhiều máu hơn đấy.
Như Ly lắc đầu, nũng nịu:
Tay em bị thương như vậy cậu có thể băng giúp em không?
Vương Đình Phong lưỡng lự Không biết có nên hay không.
Anh đã hứa với cô sẽ không đến gần Như Ly, nhưng hiện tại cô ta đang bị thương anh không thể không giúp.
Cậu chủ! Giúp em một chút thôi được không? Em không thể tự mình băng được.
Đó...đó chỉ là một vết thương nhỏ.
Cô vẫn có thể dùng tay kia để băng mà.
Vốn dĩ chỉ là vô tình bị dao cắt trúng đầu ngón tay không đến nỗi phải nhờ người khác băng giúp.
Có điều, Như Ly vẫn muốn quan trọng hóa vấn đề lên để được gần Vương Đình Phong hơn.
Nếu như cậu đã không muốn giúp, vậy em tự làm.
Cô ta cầm băng gạt lên khó khăn xé bỏ bên ngoài.
Không những vậy còn cố tình làm nó rơi xuống đất.
Vương Đình Phong nghĩ ngợi, cuối cùng liền đi tới giúp đỡ cô ta.
Dù sao anh cũng chỉ có lòng tốt chứ không hề phá vỡ lời hứa với vợ mình.
Anh nhặt băng gạt lên, nhẹ nhàng nói:
Để tôi giúp cô!
Mặc dù chấp nhận giúp đỡ Như nhưng anh vẫn giữ khoảng cách với cô ta.
Từ vị trí của anh đến nơi cô ta đứng chỉ cách nhau một sải tay vừa để băng bó vết thương.
Như Ly bước một bước, Vương Đình Phong nhanh chóng lùi về một bước.
Anh không muốn vợ mình buồn thêm lần nào nữa.
Đúng lúc này, Nhã Ân từ bên ngoài bước vào.
Thấy cảnh hai người đang đứng cạnh nhau, cô lớn tiếng gọi tên anh:
Đình Phong!
Anh giật mình quay đầu lại nhìn, thấy cô thì vui vẻ buông tay Như Ly đi lại chỗ cô.
Vợ đi làm về rồi đấy à?
Cô nheo mắt nhìn anh đầy nghi ngờ:
Anh đang làm cái gì gì thế hả? Không phải anh đã hứa sẽ không đến gần bất kỳ người phụ nữ nào hay sao?
Vợ đừng hiểu lầm.
Tại cô ấy bị thương nên anh mới băng vết thương giúp.
Anh vẫn giữ khoảng cách mà.
Nghe anh nói cô cũng không trách móc gì thêm bởi khoảng cách giữa hai người họ khi nãy không quá thân thiết.
Nhã Ân bỏ qua cho Vương Đình Phong, cô liếc mắt nhìn sang phía Như Ly hỏi:
Tại sao cô lại ở trong nhà của tôi?
Yến Như mỉm cười:
Từ bây giờ tôi sẽ làm việc ở đây.
Ai cho cô cái quyền đó? Ai là người đã thuê cô? Hả?
Là tôi đã thuê.
-
Tôi cho phép.
Giọng nói của một người phụ nữ vang lên từ phía sau.
Cả ba người đều cùng nhau quay lại.
Hóa ra giọng nói ấy là của Vương phu nhân mẹ chồng cô.
Sự xuất hiện của bà khiến cô lo lắng bởi gánh nặng mẹ chồng nàng dâu lại đè lên đôi vai gầy.
Mấy hôm trước, cô nghe được tin bố mẹ chồng cô đã về nhưng phải đến tận ngày hôm nay cô mới thấy mặt..