Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vương Đình Phong ơi là Vương Đình Phong! Anh đúng là một tên ngốc, ngốc đến nỗi không có thuốc nào cứu chữa. Dù biết do di chứng của tai nạn nhưng không ngờ lại nặng đến thế. Suy nghĩ sai lệch này của anh nhất định không được xuất hiện trong đầu một lần nữa.
Nhã Ân hít một hơi, nghiêm túc nói:
''Anh mà đáp lại tình cảm của cô ta, em sẽ bỏ rơi anh.''
Vương Đình Phong nghe vậy hốt hoảng, gương mặt có chút sững sờ:
''Vợ đừng bỏ anh, anh không đáp lại cô thư ký nữa. Nhưng mà...sao vợ lại không cho nhỉ? Bác quản gia nói, khi ai đó có tình cảm với mình thì mình phải thể hiện lại với người ta chứ.''
Cô nhìn anh, cười bất lực. Anh rất biết nghe lời, chỉ là hiểu sai ý nghĩa thôi. Lại một lần nữa, cô phải tiếp tục giải thích cho anh hiểu:
''Thật ra, có những tình cảm không nhất thiết phải đáp lại. Bởi ta không biết, tình cảm đó có là thật lòng hay không. Có những người đối tốt với mình nhưng không chắc họ thực sự là người tốt. Anh hiểu ý em chứ?''
Từng câu từng chữ Nhã Ân nói đều ngắt nhịp đều đặn thậm chí có chút chậm rãi. Cô muốn anh hiểu toàn bộ những gì cô muốn truyền tải chứ không phải hiểu sang một ý khác. Vương Đình Phong trầm ngâm, miệng lẩm bẩm mấy lời Nhã Ân vừa nói. Ánh mắt đảo láo liếng như thể đang suy nghĩ chuyện gì quan trọng. Phải mất đến một lúc lâu sau, anh mới đáp lại:
''Anh hiểu rồi, anh sẽ không thân thiết với cô thư ký kia nữa.''
''Vậy thì tốt! Muộn rồi, anh về nhà trước đi làm xong việc, em sẽ về.''
''Anh ở đây cùng vợ được không?''
''Về nhà vẫn tốt hơn mà.''
Cô mỉm cười nhìn anh. Hiểu ý, anh chỉ ngậm ngùi gật đầu rời đi.
Vương Đình Phong bước được vài bước liền quay đầu lại chỗ Nhã Ân. Thấy vậy, cô ngạc nhiên hỏi:
''Anh còn quên gì sao?''
Anh không đáp chỉ nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Hành động bất ngờ của anh khiến cô sững sờ, đôi tay nhỏ bé vội sờ cánh môi hồng. Anh mỉm cười dịu dàng, hí hửng nói:
''Hành động chỉ dành cho những người yêu nhau thôi. Vợ bảo anh thế mà.''
Khóe môi cô khẽ cong lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, đuôi mắt nheo lại đáp:
''Anh mau về đi.''
''Anh biết rồi.''
Dứt lời, Vương Đình Phong hí hửng quay lưng rời đi.
Cánh cửa phòng đóng lại nhân tiện tạo ra một động khá lớn. Nhã Ân nhìn theo bóng anh khuất dần rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm, anh chồng ngốc này của cô cũng không tồi. Tuy ngốc nhưng vẫn nhớ kỹ lời cô dặn.
Rời khỏi công ty, Vương Đình Phong lại trở về nhà bằng cách thức quen thuộc, đi trên con đường anh vẫn thường đi. Từ sau khi vụ tai nạn xảy ra, anh không nhớ được bất kỳ chuyện gì cũng không biết rõ nguyên nhân khiến mình thành ra như bây giờ. Hồi phục chẳng được bao lâu, gia đình đột ngột cưới vợ cho anh. Ban đầu anh có phần sợ sệt lại e ngại cô chê anh ngốc nghếch không chịu lấy.
Nào ngờ cô cũng thương anh, đối với anh chỉ cần có người quan tâm mình vậy là đủ.
Quãng đường về khá dài, phải mất đến hơn 20 phút mới đến nơi.
Anh xuống xe rồi nhanh chân chạy vào nhà như có chuyện gấp gáp.
Phải rồi! Hôm qua anh được bố mua cho bộ game mới nên mới háo hức được chơi đến vậy.
Vương Đình Phong chạy vội vào nhà quên cả mang dép còn chưa kịp bước chân lên cầu thang đã bị ngăn cản bởi giọng nói của một người đàn ông:
''Anh về rồi đấy à?''
Vương Đình Phong dừng chân quay đầu sang bên cạnh thì thấy Chí Viễn đã ngồi đó từ bao giờ. Đây chẳng phải là cậu em trai yêu quý của anh hay sao? Ngày thường hắn suốt ngày ru rú trên công ty, đi từ sáng sớm đến tối mịt mới về thế mà hôm nay lại có mặt ở nhà. Đúng là một điều kỳ lạ!