Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ông xã, anh đang suy nghĩ lung tung chuyện gì vậy? Em chỉ đang suy nghĩ xem mình nên ăn xoài hay ăn me thôi mà"
Nghe câu nói đùa của cô, lòng anh cuối cùng cũng nhẹ nhõm. Sao anh lại quên mất, cô đã từng bất chấp tất cả để sinh con ra, thì làm gì có chuyện cô sẽ bỏ con chứ.
"Về nhà thôi. Bà xã, em muốn ăn gì anh đều mua cho em"
Cô cười hạnh phúc. Có lẽ người ta nói đúng. Khổ trước thì sẽ sướng sau. Xem ra những ngày tháng sau của cô sẽ không còn cực khổ nữa.
Anh đưa đến một trung tâm thương mại lớn trong thành phố. Mua cho cô những cái đầm bầu đủ màu sắc, những bộ quần áo của trẻ con đáng yêu. Vì cái thai chỉ hơn hai tháng, còn chưa biết được là trai hay gái nên anh mua luôn cả hai. Những bộ quần áo dành cho bé trai lẫn bé gái.
Mọi người đều nhìn cô bằng con mắt ngưỡng mộ. Khiến cô cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.
"Ông xã, anh mua nhiều như vậy làm gì? Bụng em còn chưa lộ ra"
Cô kháng nghị với anh. Có phải anh quá khoa trương rồi không? Cứ như muốn vét sạch quần áo của trung tâm thương mại đem về nhà.
Đã có người nói thế này: Lúc đàn ông vui, họ sẽ chi tiền không suy nghĩ. Cũng thật đúng a.
"Không sao, mua nhiều một chút cũng rất tốt. Mỗi ngày em mặc một cái, đến khi em sinh thì thôi"
Trời ạ. Bó tay thật sự. Cô có thai chứ đâu phải đi event mà mỗi ngày mặc một cái đầm.
Cuối cùng, cô chỉ có thể dùng tuyệt chiêu của mình "Ông xã, em với con mệt lắm. Không muốn đi mua sắm nữa. Về nhà được không?"
Sao anh lại quên mất, đi mua sắm nãy giờ cô không mệt cũng sẽ rất mỏi chân? Anh quá sơ ý rồi. Anh đỡ cô đến một cái ghế gần đó, cẩn trọng dặn dò "Ngồi đây đợi anh, thanh toán xong chúng ta sẽ về nhà"
Cô gật đầu.
Hạnh phúc đôi khi là những điều đơn giản thế này. Cô cười, một nụ cười xuất phát từ hạnh phúc thật sự. Cô đưa tay vuốt ve bảo bối đang thành hình trong bụng mình "Cục cưng, con nhớ phát triển thật mạnh khỏe. Bố mẹ ai cũng chào đón con"
....
Chiếc xe dừng lại ở trước sân nhà. Dì Liên vội vàng ra mở cửa. Nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của đôi vợ chồng, dì phần nào hiểu được Ngọc Nhi đã thật sự có tin vui. Từ bây giờ, cậu chủ Phong Thành của bà sẽ ngày càng hạnh phúc. Cuộc đời cậu bao năm lận đận là quá đủ rồi.
Khi vào nhà, anh và cô nhìn đồng hồ đã hơn bốn giờ rưỡi chiều nhưng vẫn chưa thấy Sầu Riêng đi học về. Thiết nghĩ, có lẽ dì Liên hôm nay quên đón con bé
Cô lên tiếng hỏi dì "Dì Liên, dì chưa đến trường đón Sầu Riêng sao?"
Lúc này, dì Liên mới giật mình "Không phải cô cậu đã đón con bé rồi sao? Tôi đến trường thì cô giáo nói con bé đã có người đón đi"
Anh nghe dì Liên nói mà nhíu mày "Dì nói sao, con bé thì được ai đón đi chứ?"
Choang.
Cái ly thủy tinh cô đang cầm trên tay rơi xuống đất, vỡ tan nát. Cô có một dự cảm bất an rất mãnh liệt. Vội chạy đến bên cạnh anh mà đạp trúng mảnh vỡ của cái ly khiến chân cô chảy máu. Không quan tâm đến vết thương
"Sầu Riêng của em, anh, Sầu Riêng đã đi đâu?"
Anh vội trấn an cô "Em bình tĩnh, ở nhà đợi anh, anh lập tức đi tìm con" Rồi anh quay sang nói với dì Liên "Dì cầm máu vết thương của cô ấy giúp con"
Sầu Riêng là máu thịt của anh, hiện tại không biết con bé đã đi đâu, ruột gan anh cũng rối bời.
Khi anh cầm chìa khóa xe, chuẩn bị ra khỏi nhà. Điện thoại kịp thời vang lên. Anh bắt máy thì nghe một giọng cười ghê rợn máy móc đã qua xử lí
"Ha... Ha... Phong Thành à Phong Thành, mày làm tổng giám đốc được vài năm thì quên mất mình đã từng là một đại ca xã hội đen à?"