Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thật ra thì liên quan tới chuyện nên đi linh sơn tiểu trúc hay không, Kỷ Mạch mấy ngày nay vẫn đang do dự, cậu rất rõ ràng, nếu không có Nhậm Thanh Nhai, vào sáng sớm ngày đầu đến Tiên Châu cậu sẽ nghĩ mọi cách để đi điều tra trước. Nhưng, nguyên nhân chính là nơi đó còn một con bạch lộc mà cậu không muốn gặp, cho dù biết rõ Thần Nông Đỉnh đang mưu tính chuyện gì nhưng Kỷ Mạch vẫn tận lực tránh đi đến đây.
Bất quá, cậu hôm nay đã là thần điện Thần Tinh Tế Ti, cũng không thể bị cảm tình ảnh hưởng chính sự.
Ở trong lòng tự nhủ như vậy, Kỷ Mạch tuy một đêm không ngủ, nhưng khi ánh mặt trời chiếu xuống vẫn cùng Dạ Minh Quân bước lên con đường đi đến linh sơn.
Theo tình báo trước mắt, Thần Nông Đỉnh nhất định là bị Cửu U Thiên Địa Qua gây thương tích, thiên nhân ở cái thế giới này lại mượn lực sáng tạo của Sơn Hà Xã Tắc Đồ, Kỷ Mạch thử sắp xếp lại sự kiện một cách mạch lạch dựa trên những tin tức mà bọn họ đã có.
Đầu tiên, khoảng 500 trước, Cửu U Thiên Địa Qua cùng Sơn Hà Xã Tắc Đồ lần lượt tự hủy, khí thân tàn dư bị tiên nhân đưa đến động phủ của Dạ Minh Quân, mà ở trên đường này Thiên Địa Qua lại mất tung tích.
Không lâu sau, Thần Nông Đỉnh cùng tiên nhân Phong Hàm Tình bảo hộ mình phát hiện cái thế giới này xuất hiện dị thường định ngăn cản, kết quả Thần Nông Đỉnh bị Thiên Địa Qua đâm thủng khí thân không thể không mượn dùng thân thể loài người kéo dài tính mạng, mà Phong Tiên cũng là người bị trọng thương, sau đó ẩn trốn trong dân gian thu thập tình báo.
Ba năm trước, có một tồn tại thần bí xuất hiện bên cạnh Nhậm Thanh Nhai, cũng đem chân tướng Kỷ Mạch sáng tạo hắn tiết lộ, biết được hết thảy Yêu Vương trục xuất Kỷ Mạch, cũng bắt đầu truy tìm bí mật ẩn núp sau lưng thiên nhân.
Sau đó, chính là Dạ Minh Quân tới Toái Băng Hồ phát hiện tung tích thần khí, Nhậm Thanh Nhai rơi vào trong tay Thần Nông Đỉnh, trong thời gian này hai người dường như đạt thành một hiệp nghị nào đó, đến mức Thần Nông Đỉnh chắc chắn mình có thể ở trong vòng mười ngày giải quyết chuyện này.
Dựa theo Thần Nông Đỉnh giải thích, thần khí sáng tạo thiên nhân chính là vì tìm một tân chủ nhân hài lòng, nếu như thần khí bên cạnh Nhậm Thanh Nhai thật sự là Thiên Địa Qua, như vậy không nghi ngờ chút nào, hắn chính là một người được chọn.
Có lẽ, Yêu Vương phát hiện phương pháp hấp thu lực lượng thiên nhân cũng không phải là tình cờ, mà là Thiên Địa Qua biết Dạ Minh Quân tới, cho nên chuyện này không còn cách nào có thể tiếp tục giấu giếm liền tận lực dẫn dắt Nhậm Thanh Nhai đi nghiên cứu thiên nhân, chuẩn bị thu hoạch thành quả.
Rốt cuộc đem toàn bộ đầu mối xâu vào một chỗ, Kỷ Mạch ngẫm lại, Dạ Minh Quân vừa đến cái thế giới này liền nhìn trúng mình, Thiên Địa Qua đối với Nhậm Thanh Nhai cũng xem như vô cùng cố chấp, cậu cũng không lịch sự nữa liền hoài nghi nói: ” Thần khí các ngươi có phải hay không rất thích loại thanh niên văn nghệ này?”
Nghe lời này Dạ Minh Quân cũng là suy nghĩ một chút, liền mỉm cười đáp lại,
“Hi Hoàng tự sáng tạo ra tứ tượng bát quái, sau đó mỗi ngày đều ở đây thăm dò bí ẩn thiên địa, có thể là chúng ta nhìn bộ dạng trầm tư của Ngài quen rồi, cho nên nhất mạch thần khí chúng ta đều rất thích nhân loại am hiểu suy tính. Bất quá, Cửu U Thiên Địa Qua hảo võ, Sơn Hà Xã Tắc Đồ hảo văn, mà ta, càng hưởng thụ cảm giác được yêu quý.”
Đồng dạng là bị cha ruột ảnh hưởng khẩu vị, tại sao chỉ có ngươi nghe ra lại hoàn toàn không có vẻ làm chính sự a!
Sở thích của bọn họ đối với công dụng của chính mình lại hoàn toàn đối lập, Kỷ Mạch tuy là bất đắc dĩ oán thầm, nguyên bản là tâm tình nặng nề nhưng cũng bởi vì cùng Dạ Minh Quân nói chuyện mà có thể buông lỏng rất nhiều. Cho tới khi Yêu Vương ngồi dưới tàng cây tiến vào tầm mắt, cậu lại còn có tâm tình suy nghĩ: Mảnh ruộng dưa này cùng phong cách văn nghệ của bạch lộc thật sự không thể nào hòa hợp, có phải hay không nên thi pháp làm rơi bông tuyết để tô lên bầu không khí này.
Dạ Minh Quân tự nhiên cũng phát hiện bạch lộc tồn tại, thấy Kỷ Mạch ngừng bước chân, chỉ đem bức họa tùy thân bỏ vào trong tay cậu, nhỏ giọng dặn dò: “Nhớ để cho hệ thống mở ra hình thức phòng ngự mạnh nhất.”
Phong Tiên sau đêm qua được Kỷ Mạch trả lời, trở lại bẩm báo kết quả liền ở ngoài cửa chờ, hôm nay thấy Dạ Minh Quân lo âu chỉ khoan thai nói: “Xin yên tâm, ta liền ở trong ruộng chăn trâu, nhất định sẽ bảo đảm an toàn của cậu ấy.”
Kỷ Mạch ngược lại không phải lo lắng Nhậm Thanh Nhai sẽ động thủ đối với mình, theo lời mệnh hệ thống chú ý phòng ngự, liền vỗ vỗ tay Dạ Minh Quân một cái, “Ngươi tiếp tục giúp Thần Nông Đỉnh tu bổ khí thân đi, ta cùng hắn trò chuyện một chút.”
Dạ Minh Quân đến tìm Thần Nông Đỉnh tự nhiên không thể nào tới nghịch ngợm, vị đồng bạn này của hắn bị tổn thương nghiêm trọng, nếu không vội vàng tu bổ, chỉ sợ rằng đợi đến khi tuổi thọ của thân thể đoạt xác này cạn kiệt thì khí linh sẽ thực sự bị hủy diệt.
Mà bây giờ, cũng bởi vì Dạ Minh Quân không thèm để ý đến việc tiêu hao pháp lực của mình một chút nào mà đối với hắn tiến hành chữa trị, Thần Nông Đỉnh mới thật sự đem bọn họ xem là đồng minh, biết Kỷ Mạch muốn tới liền phân phó Phong Tiên hảo hảo giám hộ.
Thần Nông Đỉnh đem tiểu viện này quét dọn phi thường tốt, tuy không có hoa cỏ quý giá gì, nhưng ruộng đất cũng thu thập rất sạch sẻ, phóng tầm mắt nhìn tới lại đều là một màu xanh biếc, đầu mùa hè ánh mặt trời cũng vừa vặn ấm áp. Nhưng, tuy là một mảnh phong cảnh đẹp, nhưng cũng không có ý nghĩa gì nếu người nhìn không để nó vào mặt.
Hôm nay Yêu Vương đã hóa thành hình người, liền ngồi dưới tàng cây trên tảng đá yên lặng không nói, nếu như so với Kỷ Mạch thời niên thiếu trước kia thì gương mặt yêu vương lại thành thục rất nhiều, cùng cậu hiện tại lại là chân chính tương tự.
Kỷ Mạch sau khi đeo lên Vô Yếm liền không có tầm mắt, cũng chưa từng nhìn hình dạng trưởng thành của mình hiện giờ, hôm nay nhìn khuôn mặt yêu vương, chỉ ở trong lòng thầm nói, khá tốt, ít nhất không để cho Dạ Minh Quân một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu.
Kỷ Mạch chuẩn bị tâm lý một đêm, hiện nay tâm tính cũng xem như vững vàng, nhận thấy với tu vị của Nhậm Thanh Nhai không thể nào không phát hiện mình, đại khái cũng không biết nên nói cái gì, cho nên chỉ có yên lặng.
Cậu sẽ không tiếp tục đình trệ mà không tiến lên, liền mở miệng trước, “Ta cho là ngươi sẽ không gặp lại ta.”
Ba năm không thấy, thanh âm Kỷ Mạch so với trước kia cũng chững chạc rất nhiều, giọng nói thanh thúy đã từng thuộc về thiếu niên nay đã tìm không ra dấu vết, khiến cho Nhậm Thanh Nhai cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Nghe lời này, hắn vẫn là giữ tư thế nghiêng người hướng về phía Kỷ Mạch, lấy ngữ khí bình thản trả lời: “Ta chẳng qua là kêu Phong Tiên khuyên ngươi tiếp nhận tu vi cũng không muốn thấy ngươi.”
Xem kìa, hắn vừa nói gì, mở miệng chính là một cây đao chém xuống, cái tính tình của tên nhi tử hố cha này cậu còn không biết hay sao?
Lông mày dưới mặt nạ lặng lẽ giương lên, Kỷ Mạch đi thẳng vào chủ đề, “Chính mình làm ra thương tích, chỉ cần đưa ra bồi thường kếch xù liền có thể xem như hết thảy cũng chưa từng phát sinh qua?”
Đây là thiên nhân do Kỷ Mạch sáng tạo, cậu rất dễ dàng là có thể suy đoán ra ý nghĩ của đối phương, nhưng mà, giống nhau, đối với ý đồ của cậu, Nhậm Thanh Nhai bây giờ cũng đã có thể đi ngược chiều mà suy đoán, tuy bị hỏi đến thân thể cứng đờ, nhưng đôi mắt rất nhanh liền lạnh lùng nhìn ngang qua.
“Như vậy, chính mình thương tổn một người, chỉ cần đối với hắn ân cần hỏi han quan tâm chu toàn, liền có thể đem tất cả hồi ức trong quá khứ đều có thể xóa bỏ?”
Dĩ nhiên, không thể.
Bọn họ đều biết câu trả lời của đối phương, kết quả còn chưa nói hơn hai câu liền đồng loạt rơi vào trầm mặc, đây cũng là lý do Kỷ Mạch không muốn gặp mặt, trái tim cũng là thịt, đều đã đâm dao vào nhau liền không thể hảo hảo như xưa.
Nhưng mà Kỷ Mạch cũng đã trưởng thành, tuy là yên lặng thở dài một tiếng, nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh Yêu Vương, vừa ngẩng đầu đã là tâm bình khí hòa, hỏi: “Được rồi, để cho chúng ta dừng lại loại hành vi gây tổn thương lẫn nhau này. Nếu biết rõ không thể, tại sao lại phải đem tu vi cho ta?”
“Nguyên nhân không trọng yếu, chuyện này đối với ngươi không có chỗ xấu.”
Bên cạnh Yêu Vương đã lâu rồi chưa từng có người dựa gần như vậy, hắn nhìn về phía người bên người trong đôi mắt mơ hồ có chút kinh ngạc, chẳng qua là trong lời nói vẫn lãnh đạm khuyên nhủ:
“Hắn bây giờ thích ngươi, cưng chiều ngươi, nếu như một ngày nào đó không thích nữa thì sao? Ngươi cũng không phải là dạng người có thể xóa bỏ suy nghĩ của riêng mình mà đi phụ thuộc vào người khác, một khi đã quật cường thì cho dù có bị thương nhiều hơn nữa cũng không chịu nhượng bộ nhận thua, nếu không có tu vi, trong thế giới tiên thần phải sống thế nào?”
Lời này nghe rất quen tai, Kỷ Mạch hồi tưởng chốc lát, mới phát hiện lúc trước khi gặp Dạ Minh Quân thì chính mình cũng có cái suy nghĩ như vậy, nhất thời liền không nhịn được mà than nhẹ: “Thật đúng là ruột thịt, ngay cả suy nghĩ cũng giống ta lúc ban đầu.”
Nhớ tới Dạ Minh Quân, ngữ khí Kỷ Mạch vốn dĩ lạnh nhạt bỗng nhiên liền nhu hòa, cũng không biết là đang cùng Nhậm Thanh Nhai đối thoại, hay là tự nói cho mình nghe, chẳng qua là nhẹ giọng đáp lại,
“Không quan trọng, ta bây giờ so với trước kia cũng trưởng thành hơn rất nhiều, ngay cả đối với ngươi đều có thể bình tĩnh ngồi chung một chỗ như vậy, huống chi là Dạ Minh Quân. Nếu thật có một ngày bởi vì tính tình không hợp mà tách ra, chỉ cần có những đoạn hồi ức đẹp đẽ này, ta cũng có thể một mình tiến lên.”
“Phụ thân, ta cho rằng ngươi sẽ nói cho ta biết về lời thề son sắt của các ngươi tuyệt đối sẽ không xa nhau.”
Thẳng đến lúc này, Nhậm Thanh Nhai mới phát hiện, Kỷ Mạch thật sự đã thay đổi rất nhiều, dường như những góc cạnh của thời kỳ thiếu niên đều bị mài mòn theo thời gian, sẽ không cùng với bất kỳ người nào đối chọi gay gắt, cũng sẽ không tranh cường háo thắng nhất định phải phân ra cá đúng sai, đối với sự tình bất đồng ý kiến cũng học được cách không để tâm. Những thứ này rõ ràng là biểu hiện của việc trưởng thành, nhưng khi so sánh với bộ dạng trước kia khi chất vấn hắn lại càng khiến trong lòng hắn sinh ra cảm giác khó chịu.
“Ta không tin lời thề, cũng không tin cảm tình, ta chẳng qua là tin tưởng Dạ Minh Quân sẽ không để cho ta khó chịu như vậy.”
Đã rất lâu chưa nghe thấy lời xưng hô này, Kỷ Mạch cũng có chút ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh liền hồi phục thần trí lại, suy nghĩ,
Đúng vậy, ở trong lòng Nhậm Thanh Nhai thì Kỷ Mạch cũng còn là một hình tượng cố chấp với lý tưởng hoàn mỹ, chỉ bất quá, cậu bây giờ đã trở lại thực tế, sẽ không bởi vì sợ bị tổn thương mà lại buông tha cho hạnh phúc có thể đạt được.
Đây là loại tình cảm mà Nhậm Thanh Nhai không thể hiểu được, hắn biết đây đều là do cái tên tiên nhân kia ban tặng, lúc này cũng chỉ có thể rầu rĩ nói: “Cứ như vậy thích hắn sao?”
“Là chân ái, đúng không?”
Kỷ Mạch biết lựa chọn như vậy nếu là trước kia thì chính cậu cũng sẽ cảm thấy rất điên cuồng, chẳng qua là khi nhìn vào gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này, đột nhiên liền phát hiện, chuyện gì nếu nói ra được cũng sẽ không khó để đối mặt.
“Thật ra thì cảm tình như vậy, nếu như ngươi có thể đi đến nội dung cốt truyện phía sau một chút nữa, sẽ gặp nữ chính do ta an bài, ngươi cũng nên có tình cảm thuộc về mình. Điểm dừng của cốt truyện này quả thật không tốt, hết lần này tới lần khác liền ngừng ở thời kỳ thanh niên khi ngươi mới vừa thoát khỏi sự khống chế của tu sĩ, còn chưa gặp được đồng tộc đi theo mình, cũng không có hảo hảo đi yêu một người, lại chưa từng biết thiên hạ thương sanh khổ cực, cứ như vậy mà ôm lòng hận thù cùng với sự phòng bị mà sinh ra ở cái thế giới này, nếu vẫn chưa lĩnh hội qua sự tốt đẹp khi mình là nhân vật chính thì việc hận ta cũng là khó tránh khỏi.”
Nhận được tin tức về Nhậm Thanh Nhai, những ngày qua Kỷ Mạch rất khó ngủ yên, chỉ cần nhắp mắt lại liền không nhịn được mà suy nghĩ rất nhiều thứ, chỉ có khi cùng Dạ Minh Quân thân mật đến lúc chẳng phân biệt được nhau mới có thể làm cho đại não trống rỗng, cũng không tiếp tục suy nghĩ cái gì nữa.
Cậu đã suy nghĩ minh bạch, thật ra thì giữa thiên nhân cùng tác giả là không có khả năng hài hòa, sáng lập ra thế giới mà nhân vật chính yêu thích là tác giả, thế nhưng nhân vật phản diện cùng những sự kiện khiến nhân vật chính căm ghét cũng là bọn họ một tay sáng tạo ra, mà việc hận một ai đó lại dễ dàng hơn so với yêu.
Tô Cách có thể thích thần linh như vậy, chỉ vì 《 Chí Thánh Tiên Sư 》 là một ngụ ngôn cố sự kể về nhân vật chính đi du lịch thiên hạ lĩnh ngộ đạo lý nhân sinh, bây giờ ngoại trừ Tống Kiều thì làm gì có tác giả nào dám viết loại đề tài này.
Nhân vật chính được mình dùng hết tâm huyết sáng tạo ra nhưng kỳ thực lại không thích câu chuyện này, cũng sẽ không thích tác giả bọn họ những người chưởng khống vận mệnh, thực tế tuy tàn khốc như vậy nhưng một khi tiếp nhận cũng sẽ không còn thương cảm nữa.
“Ta trước khi tới còn muốn ngươi nhất định phải chính miệng thừa nhận hối hận của mình, nhưng khi đến trước mặt ngươi lại cảm thấy dây dưa tiếp cũng không có ý nghĩa.”
Cuối cùng, dẫn đầu nhượng bộ vẫn là Kỷ Mạch, tất cả quá khứ đã qua đều hóa thành một câu nói đơn giản,
“Cứ như vậy đi, ngươi buông tha ta, ta cũng buông tha cho ngươi, thu hồi trớ chú trong mắt ta, mọi người lại trở lại cuộc sống vốn có của mình. Người sống một lần cũng không dễ dàng, là ai cũng đừng khiến cho đối phương thêm ấm ức nữa.”
Trong cố sự xưa có một thiếu niên cùng một con lộc, cuối cùng thiếu niên trưởng thành buông tha chấp niệm của mình, cậu đã từng nghĩ qua vô luận như thế nào đều phải khiến cho con bạch lộc này đối với mình nhận sai, hôm nay đối với câu “xin lỗi” này lại không cưỡng cầu, cố sự này do cậu bắt đầu, tóm lại kết cục cũng là do cậu vẽ lên một dấu chấm hết.
Nghe ngữ khí thư thái của cậu đối với mọi chuyện đã qua, Nhậm Thanh Nhai trầm mặc rất lâu, cuối cùng nói ra nguyên nhân thực sự mà mình đã dằn xuống đáy lòng,
“Có lẽ giống như ngươi nói, ta sẽ có hồng nhan tri kỷ, sẽ có bằng hữu chung một chí hướng, sẽ trở thành Yêu Vương dẫn dắt thiên hạ dị tộc đi tới. Nhưng thực tế thì, bọn họ không xuất hiện, nhưng ngươi lại đến trong sinh mạng của ta, trở thành người thân cận duy nhất của ta..
Phụ thân, trừ ngươi, di vật của ta không biết có thể cho ai.”
Kỷ Mạch vốn tưởng rằng mình có thể bình tĩnh ứng đối tất cả, lúc nghe câu nói sau cùng này của hắn, thanh âm cũng không nhịn được liền trầm xuống, “Chừng nào ngươi con sống, người sẽ luôn có cơ hội gặp người mới.”
Nhậm Thanh Nhai nghe được ý khuyên giải trong ngôn ngữ của cậu, nhưng vẫn lắc đầu một cái,
“Vô dụng, ta không quên được. Những địa phương cùng ngươi tản bộ đi, văn tự liên quan tới ta do ngươi lưu ở trong phòng, ngươi sáng tạo Vô Đông Kiếm cùng cái thân thể bạch lộc này, chỉ cần vừa nhìn thấy những dấu vết này, ta liền rõ ràng ý thức được, xem như ngươi không ở đây, mỗi một góc trong sinh mạng ta vẫn sẽ tản ra mùi vị thuộc về ngươi.”
Kỷ Mạch sợ nhất chính là Nhậm Thanh Nhai nói chuyện như vậy với cậu, cậu thà rằng con lộc này vẫn luôn chống đối mình, ít nhất như vậy còn có thể giống như một đại nhân vật đem những đề tài này hời hợt dẫn đi, nhưng, bây giờ chỉ có thể cố gắng để cho thanh âm bình tĩnh lại, khó khăn nói ra một câu, “Sớm biết như vậy, sao lúc trước còn như thế.”
“Phụ thân, ta hối hận, nhưng cũng không phải hoàn toàn hối hận.”
Đôi bên đều quật cường lâu như vậy, nhưng vào giờ khắc sau cùng này lại là song phương đều buông tay, thanh âm bạch lộc dường như yếu đi, để lộ ra mấy phần mệt mỏi,
“Để cho ngươi rời đi là một quyết định phải được đưa ra, không cùng ngươi giao thiệp nữa cũng là lựa chọn chính xác. Nhưng là, với một kiếm kia, ta hối hận.”
“Ta để cho ngươi thể nghiệm tất cả những thứ mà ta đã từng trải, nhưng cũng đem mình biến thành loại người mà mình đã từng chán ghét nhất trước kia. Cho đến lúc nằm mộng đứng ở vị trí của ngươi, ta mới phát hiện, từ dưới nhìn lên, khuôn mặt của ta lại tương tự như những tu sĩ đã từng khi dễ ta.”
Nhắm chặt hai mắt nói ra thể nghiệm trong tâm kiếp, thân thể yêu vương dần dần mờ ảo, kèm theo mây mù tản đi, cuối cùng hoàn toàn xóa bỏ hóa hình giống như phụ thân. Khôi phục nguyên thân bạch lộc dùng sừng hươu như thủy tinh nhẹ nhàng cọ cọ vào gò má của thanh niên, đây là hành động mỗi ngày khi bọn họ còn có quan hệ thân mật, hôm nay cũng như vậy nhưng lại khiến người ta thương cảm.
“Phụ thân, ta không biết mình gặp ngươi rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu, nhưng, ta tin tưởng, nếu như ta chẳng qua là tồn tại như văn tự, bất luận đối với ngươi hay là đối với ta, đều là lựa chọn tốt nhất.”
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Trong ngôn ngữ của hắn tràn đầy tuyệt vọng, Kỷ Mạch đưa tay bắt được sừng hươu, nội tâm cũng đã mơ hồ biết được ý tưởng của hắn,
Trong quá khứ, Yêu Vương truy tìm điều tối thượng không cho phép có một phụ thân không hoàn mỹ tồn tại. Đồng dạng, bây giờ khi hắn cảm nhận bản thân đã biến thành một người mà mình chán ghét nhất, hắn cũng muốn hủy diệt mình.
“Phụ thân, ta đã không tìm được ý nghĩa mình tồn tại, nếu như có thể giống như ngươi đã từng hy vọng, ta tồn tại sẽ làm ngươi thấy tương lai hy vọng, như vậy tới thế gian này một lần có lẽ cũng không có chút giá trị nào.”
Như cậu đoán, trong mắt bạch lộc đều là một mảnh tử khí không có phân nửa sức sống, Nhậm Thanh Nhai là thiên nhân được Thiên Địa Qua chọn trúng, chỉ có hắn có thể dẫn ra thần khí đang che giấu trong thiên địa quy tắc. Mà hắn cho tới bây giờ vẫn nhận thấy mình sinh ra lại không phải chuyện gì tốt, đại khái sau này cũng sẽ không thay đổi.
Cuối cùng, bạch lộc dùng sừng hươu nhẹ nhàng lướt qua, Vô Yếm trên mặt Kỷ Mạch liền rơi xuống, trong bóng tối chỉ cảm thấy hàn ý trong mắt đã dây dưa ba năm đang dần dần tiêu tán.
“Phụ thân, trớ chú của ngươi năm ngày sau giải trừ, yêu cũng tốt, hận cũng tốt, ngươi lại nhớ kỹ ta mấy ngày đi.
Dù sao, chuyện ta không nghe lời như vậy, ngươi cũng đã quen rồi.”
Kỷ Mạch hoàn toàn không nghĩ tới Nhậm Thanh Nhai không ngờ cường hãn đến mức có thể đột phá trận pháp của Dạ Minh Quân, lúc đem Vô Yếm đeo lại trên mặt thì nơi đây cũng không còn bất kỳ sinh vật nào khác nữa. Trong lòng biết đây là bạch lộc cố ý lẩn trốn mình, sau này đại khái cũng sẽ không xuất hiện, cậu nhìn cánh đồng trống rỗng cùng ánh mặt trời lốm đốm rải rác trên đồng cỏ xanh, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ một tiếng,
“Đúng vậy, ngươi xưa nay chính là không nghe lời.”
_______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Mạch: Con trai không nghe lời phải làm sao bây giờ?
Tống Kiều: Sinh thêm đứa khác?
Kỷ Mạch: Nhìn hai nhi tử của ngươi a, cho là ta ngu sao?
Thường Huy (lạnh lùng): Để cho người càng không nghe lời đi đối phó hắn.
Dạ Minh Quân: Ta mới vừa đào hố chuẩn bị đem Thần Nông Đỉnh ngủ đông len lén vùi vào, kết quả một con lộc liền rơi vào!
Nhậm Thanh Nhai: Để ta ra ngoài, ta muốn bỏ nhà ra đi!
Thần Nông Đỉnh: Phong Tiên, xóa hảo hữu này cho ta!