Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
❄Tác giả:Quyển Thành Đoàn Tử.
💋Editor: Misa.
💋Beta: Mon💋.
Đi trên con đường nhỏ trong trường học, Cố Thiên Ngôn dò hỏi hệ thống " Tô Mạch có phải bị bệnh gì hay không? "
Hệ thống công thức trả lời " Phát hiện Bug mới, đang kiểm tra bên trong. "
Tiếng chuông tan học vang lên, lớp thể dục đã kết thúc.
Cố Thiên Ngôn đổi lại đồng phục, trở về phòng học, Viên Lỵ lập tức nhảy tới : " An An, mình thật khâm phục cậu. " , mắt Viên Lỵ lấp lánh nhìn Cố Thiên Ngôn.
" Sao cậu làm được? "
" Cái gì ? " Cố Thiên Ngôn nghiêng đầu, ngữ khí khó hiểu nói .
" Chính là xông vào đám người ôm lấy Tô Mạch ấy ! "
" Từ khi nào cậu lại khoẻ như vậy "
Viên Lỵ chớp mắt có chút thẹn thùng hỏi.
" Ồ, mình cũng không biết. " Hệ Thống vì sao làm được cô xác thực không biết.
" Ai da, chẳng lẽ đây là sức mạnh của tình yêu. " Viên Lỵ ném một ánh mắt mị lực.
Cố Thiên Ngôn nhìn mắt Viên Lỵ như sắp rút gân, cũng không phủ nhận.
Mặt khác các nữ sinh trong lớp nghe lén xem Cố Thiên Ngôn vì nam thần Tô Mạch, cái này gọi là vì yêu mà bộc phát sức mạnh sao? Trong lòng các nữ sinh nổi lòng tôn kính, các cô tự cảm thấy mình không bằng, không khỏi thổn thức, quả nhiên các cô yêu Tô Mạch chưa đủ.
Cuối tuần này các học sinh được nghĩ định kì, sau giờ học, tất cả mọi người thu thập sách giáo khoa và những vật dụng khác.
Viên Lỵ xách theo ba lô cùng Chu Mộng Dao đứng ngoài cổng trường vẫy tay với Cố Thiên Ngôn " An An, cuối tuần gặp. "
Cố Thiên Ngôn nhìn về phía các cô, nhẹ gật đầu : " Cuối tuần gặp. "
Tuy rằng, Đồng gia cách đây rất gần, nhưng đi đường cũng mất 10' đồng hồ. Cố Thiên Ngôn đi chưa được vài phút , 1 chiếc xe ôtô màu đen nhỏ, đắt tiền dừng lại bên người cô, cửa sổ xe hạ xuống, một gương mặt tinh xảo, nhu hoà tới cực điểm lộ ra : " Đồng An An. "
Tô Mạch không khỏi cảm thấy buồn cười, nếu không phải hắn mở miệng gọi người, chỉ sợ Đồng An An vẫn là một mặt thản nhiên đi về phía trước.
" Tô Mạch ? " Cố Thiên Ngôn quay đầu, có chút không xác định mở miệng.
" Muốn lên không ? "
" Tôi để tài xế tiễn cô một đoạn đường. "
Thật ra bởi vì lộ trình rất gần cho nên Cố Thiên Ngôn muốn từ chối khéo nhưng lời sắp ra khỏi miệng. Trong đầu linh quang chợt léo, một ý nghĩ chợt nhảy ra. Ngồi xe cùng Tô Mạch = Hai người có thời gian ở chung với nhau, cô nhẹ nhàng gật đầu.
Tài xế mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim chuyên tâm lái xe của mình, trên thực tế trong lòng đã sóng to gió lớn.
Đây là lần đầu tiên ông thấy thiếu gia có thái độ thân cận như vậy với một Nữ sinh.
" Nghe nói là cô đưa tôi tới phòng y tế. " Tô Mạch mở miệng trước.
Cố Thiên Ngôn cũng không phủ nhận : " Tiện tay thôi. "
Tô Mạch khẽ bật cười : " Hiện tại còn sớm, có muốn đến nhà tôi uống ly trà không ? " . Hắn mời nói, cuối cùng bổ sung thêm một câu
" Coi như là vì cảm ơn cô. "
Cái này là được một mỹ nam mời . . . . Thật đúng là . . . . . không có cách nào từ chối. Cố Thiên Ngôn tự nhiên sẽ không từ chối, liền gật đầu đáp ứng.
-- Đinh, cùng Tô Mạch tiếp xúc, tiến thêm một bước, tiến độ nhiệm vụ 30% .
Tô gia là một đại trạch rộng lớn. Chung quanh biệt thự cây xanh râm mát, mấy bảo tiêu đứng thẳng tắp tại vị trí của mình trông coi, nhìn thấy Tô Mạch trở về liền xoay người chào hỏi.
Tô Mạch vừa đi vào cửa chính đã có người giúp việc lên tiếng chào hỏi. Quản gia tiến lên đón, " Thiếu gia, hôm nay ngài mang bạn trở về sao ? " Tô Mạch ít khi mang người về, con gái càng không, quản gia cảm thấy có chút kinh ngạc.
" Đây là Đồng An An, tôi . . . bạn học." Tô Mạch nói xong hướng Cố Thiên Ngôn giới thiệu " Đây là Tần Thúc. "
" Chào ngài " Cố Thiên Ngôn lễ phép chào hỏi với Tần Thúc.
Khí chất, lễ nghi và hành động này có vẻ không giống người thường, Tần Thúc không lộ dấu vết đánh giá, ông cười trả lời " Chào cô, Đồng tiểu thư, tôi là quản gia của Tô gia. "
" Cô muốn uống trà gì ? " Mắt Tô Mạch mang ý cười hỏi Cố Thiên Ngôn.
" Hồng trà " Cố Thiên Ngôn không chút nghĩ ngợi trả lời.
" Quản gia, chuẩn bị hai ly Hồng Trà. "
" Vâng, thiếu gia ngài vui lòng chờ 1 lát. "