Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phong cảnh hài hòa, ven hồ náo nhiệt.
Trong lúc hỗn loạn chợt nghe có người lên tiếng quát: “Làm gì đấy!”
Cách đó không xa là hai cảnh sát đang chạy tới. Đỗ Yến, Chương Cảnh và Thời An liếc mắt ra hiệu, đột nhiên thu lại lực đạo, bị mấy tên côn đồ kia đẩy ngã xuống đất.
Chuyện kế tiếp rất đơn giản, đã có đông đảo bác gái ở đây làm chứng.
Tóm tắt sự việc như sau: một đám lưu manh quấy rối một nữ sinh cấp hai, bạn học của nữ sinh này dám làm việc nghĩa thế là bị đám lưu manh vây đánh.
Thêm vào phe Đỗ Yến là ba đứa nhỏ chưa đến mười bốn tuổi còn Vương Vũ Hâm đã mười sáu, mười bảy tuổi, là học sinh trường dạy nghề. Kết quả Vương Vũ Hâm và đồng bọn bị tạm giữ, chịu khiển trách.
Dù sao bọn chúng chỉ là đám côn đồ cắc ké, chưa tới mức cùng hưng cực ác. Vào đồn công an một lần thì sau này nhất định sẽ không dám trêu chọc Triệu Ngọc Kỳ nữa.
Chân tướng của việc Đỗ Yến yêu sớm cũng đã rõ, hóa ra cậu chỉ nghĩa khí giúp đỡ bạn bè, bảo vệ nữ sinh mà thôi.
Đỗ Yến không nói nguyên nhân cho Chương Cảnh là để bảo vệ tính riêng tư. Tình huống ngày hôm nay cậu đã sớm báo cho Triệu Ngọc Kỳ rồi mới dẫn Chương Cảnh và Thời An đến.
Ra khỏi đồn công an, Đỗ Yến vẫy tay chào Triệu Ngọc Kỳ: “Mấy thằng kia đang uống trà với các chú công an, sau này chắc chắn sẽ không dám tìm chị gây rối nữa, bọn em đi trước nhé.”
Đỗ Yến toan rời khỏi đó lại đột nhiên nghe thấy giọng Triệu Ngọc Kỳ: “Đỗ Yến, về sau, về sau em có còn đưa chị về nữa không?”
Chương Cảnh ngẩng mặt lên, tuy thần sắc vẫn rất bình tĩnh nhưng bàn tay đặt trong túi áo đang siết chặt lại.
Đỗ Yến gãi đầu, vô cùng hoang mang: “Ơ, chẳng nhẽ vẫn còn thằng điên nào quấn lấy chị sao? Nếu thế thì chị hẹn hết cả đám ra đi để em giải quyết một thể…”
Triệu Ngọc Kỳ lắc đầu: “Không, không có.”
Đỗ Yến chẳng hiểu thế là bèn hỏi thẳng: “Vậy sao chị còn muốn em đưa về? Nhà em và nhà chị không ở cùng hướng, mỗi lần đi đi lại lại như thế phiền lắm đó.”
Thời An ngoảnh mặt sang chỗ khác, đặt nắm đấm lên miệng, suýt chút nữa đã bật cười.
Chương Cảnh trợn mắt há mồm nhưng trong lòng bỗng cảm thấy Đỗ Yến thật đáng yêu.
Đỗ Yến còn định nói gì đó nhưng Chương Cảnh đã kịp thời ngăn cản đối phương, nếu không Triệu Ngọc Kỳ sẽ xấu hổ chết mất.
Hắn xoa nhẹ lên gáy cậu rồi ôm người rời khỏi: “Cậu lắm mồm quá, không đưa thì không đưa, mau ngậm cái miệng vào cho tớ.”
Ba người tạm biệt Triệu Ngọc Kỳ, chuẩn bị về nhà. Đỗ Yến chợt nhớ tới một chuyện: “À bây giờ vẫn còn thời gian thì đến cửa hàng xem xe của tớ đã sửa xong chưa nhé? Ông chủ nói thay xích chỉ mất một ngày thôi.”
Bọn họ ghé qua cửa hàng xe đạp, Đỗ Yến hỏi tiến độ sửa chữa lại nhận được đáp án ngoài ý muốn.
Ông chủ kinh ngạc lên tiếng: “Bạn của cháu đến lấy xe cho cháu rồi mà?”
Đỗ Yến cau mày hỏi: “Bạn nào ạ, sao cháu không biết. Hay là chú làm mất xe cháu rồi.”
Ông chủ nghe thấy thế liền hơi nóng nảy đáp: “Tầm tuổi cháu đó. Thằng bé nói nó là bạn cháu, còn biết cả địa chỉ nhà cháu nữa, miêu tả ngoại hình cũng khớp nên chú mới giao xe.”
Đỗ Yến nhớ tới chuyên lúc mới rời khỏi nhà đã gặp được Lâm Hổ ở đầu ngõ, nhóc con kia hỏi cậu đi đâu, có phải lấy xe đạp hay không.
Đều sống trong cùng một con hẻm nên chuyện Đỗ Yến bị hỏng xe nó cũng biết. Lúc ấy Đỗ Yến chẳng nghĩ quá nhiều, về thẳng nhà, chờ cuối tuần hẵng qua.
Nghĩ vậy, Đỗ Yến bèn nói: “Người cầm xe đạp của cháu trông thế nào ạ?”
“Béo béo đen đen nhìn rất đô con, để tóc húi cua…”
Đỗ Yến biết ngay là Lâm Hổ, cậu tức giận chửi: “Mẹ cái thằng chó Lâm Hổ! Trước nó vẫn luôn thèm nhỏ dãi cái xe của mình, bây giờ lại dám làm chuyện hèn hạ thế này thì nhất định phải dạy dỗ nó một phen mới được.”
Dứt lời cậu bèn lôi kéo Chương Cảnh và Thời An rời khỏi cửa hàng, chạy thẳng về nhà.
Cửa nhà Lâm Hổ không khóa, chỉ khép hờ.
Giờ này người lớn nhà Lâm Hổ đều đã đi vắng, Đỗ Yến không hề e dè, trực tiếp đá văng của nhà nó, quát to “Lâm Hổ, mày lăn ra đây cho bố mày ngay!”
Chỉ nghe thấy bên trong vang lên âm thanh hỗn loạn như vật gì bị đụng phải. Đỗ Yến đợi một lúc mà Lâm Hổ vẫn chưa xuất hiện.
Cậu tưởng đối phương đang có tật giật mình, chẳng thèm chờ nữa, dứt khoát đi thẳng vào sân, lập tức nhìn thấy xe đạp của mình dựng dưới mái hiên.
Thấy thế Đỗ Yến bèn cất giọng nói: “Lâm Hổ, hiện tại tang vật đều đang ở đây. Mày có gan trộm xe thì khôn hồn mà giải thích tử tế cho bố mày nghe nhé!”
Thật ra mọi người đều sống trong một con hẻm cùng nhau, tuy lúc còn bé thường xuyên đánh lộn nhưng lớn lên rồi quan hệ cũng không đến mức quá tệ.
Chỉ có điều nếu đây là cơ hội để Lâm Hổ ăn phải quả đắng thì Đỗ Yến đương nhiên sẽ không bỏ qua. Hồi trước cậu bị ép từ bỏ địa bàn con hẻm chính là hời cho thằng oắt Lâm Hổ.
Chốc lát sau, Lâm Hổ mới chạy từ trong nhà ra, dáng vẻ hơi bối rối: “Đỗ, Đỗ Yến, sao mày lại tới đây?”
Đỗ Yến nhìn nó, chỉ coi đây là dáng vẻ bị người khác tìm được tang chứng vật chứng: “Tới bắt cướp.”
Lâm Hổ nở nụ cười cứng ngắc: “Ôi bạn mình ơi, mày nói gì mà khó nghe thế. Tao thấy hôm nay mày bận nên mới lấy xe về hộ, đang định dắt sang nhà mày nè!”
Đỗ Yến lườm nó: “Mày tưởng tao ngu à, mày mà cũng tốt bụng như vậy sao?”
Lâm Hổ đáp: “Có chứ. Lúc lấy được xe thì thuận tiện đạp thử, giúp mày kiểm tra xem xe đã sửa tốt chưa.”
Đỗ Yến bị da mặt dày của Lâm Hổ chọc cho bật cười: “Ồ vậy là tao còn phải cảm ơn mày đúng không?”
Chắc Lâm Hổ cảm thấy ngay cả đứa thiểu năng cũng chẳng tin lý do mà nó đưa ra, cho nên bèn dứt khoát cúi đầu khom lưng: “Người anh em, việc này là tao sai. Mày dắt xe về đi, tao lập tức tới cửa nhận lỗi ngay. Mày nói cái gì thì chính là cái đó, kể cả phải đứng ở đầu hẻm hô to Đỗ Yến là ông của cháu tao cũng chịu.”
Lâm Hổ vừa nói vừa vô thức quay đầu nhìn vào trong nhà.
Đỗ Yến lập tức dấy lên nghi ngờ, thằng nhóc Lâm Hổ này chưa từng dễ nói chuyện như vậy bao giờ cả. Nhất định sẽ sống chết cãi cố ngay cả khi bị bắt tận tay day tận trán.
Việc khiến Lâm Hổ cam tâm tình nguyện gọi cậu là ông cũng không muốn ai phát hiện làm cho Đỗ Yến rất có hứng thú.
Đỗ Yến nở nụ cười xấu xa: “Tao nhất định phải vạch trần chuyện tốt mày đang làm trong phòng mới được. Nếu không tao sẽ không bao giờ nuốt trôi cơn giận này mất!”
Dứt lời Đỗ Yến bèn đi vào nhà nó. Lâm Hổ quay đầu muốn kéo Đỗ Yến nhưng cậu nhanh nhẹn tránh thoát.
Đỗ Yến kêu: “Chương Cảnh, Thời An, đè nó lại cho tớ.”
Lâm Hổ nhanh chóng bị Chương Cảnh và Thời An khống chế. Đỗ Yến nhếch mép, nói: “Để tao xem mày đang giấu bí mật gì.”
Biểu cảm trên mặt Lâm Hổ càng ngày càng lo lắng hơn, trán bắt đầu đổ mồ hôi, luôn miệng gào thét: “Này Đỗ Yến, tao gọi mày là ông có được không, đừng có đi mà!”
Đỗ Yến thấy vậy lại càng thêm tò mò, hoàn toàn không quan tâm đến Lâm Hổ, đẩy cửa bước vào phòng nó.
Trong vô cùng bừa bộn, đâu đâu cũng có quần áo bẩn và truyện tranh, rất phù hợp với bề ngoài và tính cách của Lâm Hổ.
Đỗ Yến quan sát qua loa, vẫn chưa phát hiện chỗ nào kì lạ.
TV đang hiện lên màn hình chờ “không đĩa”, chắc hẳn Lâm Hổ vừa mới xem xong.
Đỗ Yến đi tới đó, bên dưới TV đặt một cái hộp nhựa, dựa trên bao bì có thể thấy đây là bộ phim võ hiệp rất hot dạo trước.
“Xí tưởng gì, coi như đĩa phim này không dễ thuê thì cũng đâu cần phải sốt sắng đến thế.”
Đỗ Yến vừa nói vừa cầm hộp CD lên. Cậu chưa xem xong phim này song nội dung rất đặc sắc khiến Đỗ Yến phải thường xuyên theo dõi. Thế nhưng thời gian chiếu quá muộn, chưa hết phim đã bị ông Đỗ bắt đi ngủ.
Sau khi phim ngừng chiếu trên TV, Đỗ Yến đã đến cửa hàng băng đĩa gần nhà tìm, kết quả chỗ nào cũng có người thuê hết cả. Không ngờ hôm nay lại thấy được một bản ở nhà Lâm Hổ, coi như là quả tạ lỗi cả nó luôn.
Đỗ Yến cầm đĩa đi ra cửa, nói với Lâm Hổ: “Mày lén dùng xe đạp của tao cho nên phải nhận lỗi bằng cách để cho tao mượn về xem. Thế là huề nhau nhé.”
Đỗ Yến rời khỏi nhà Lâm Hổ, nó bèn sốt ruột chạy theo: “Không, cái đĩa này thì không được…”
Đỗ Yến nhìn nó: “Không cho mượn đĩa thì mày gọi tao là ông đi.”
“Ừ!” Lâm Hổ vô liêm sỉ gật đầu, đồng ý ngay tắp lự.
Đỗ Yến không muốn buông tha nó dễ dàng như vậy mà bổ sung: “Đầu ngõ thôi chưa đủ, mày phải đứng ở cổng trường hô to Đỗ Yến là ông của cháu cơ.”
Lâm Hổ tức đến đỏ bừng mắt, nó không thể chấp nhận điều kiện này, thật sự quá mất thể diện. Nó bất đắc dĩ nhìn Đỗ Yến cầm đĩa đi xa, trong lòng thầm nghĩ, dù sao đều là con trai với nhau chắc Đỗ Yến cũng sẽ hiểu được thôi…
Đỗ Yến, Chương Cảnh và Thời An về đến nhà, thấy cửa lớn nhà mình đóng chặt, hẳn là ông bà nội đã đi vắng.
Hôm nay là cuối tuần không có chuyện gì cần làm, Đỗ Yến cân nhắc giây lát rồi giơ hộp đĩa trong tay lên: “Phim võ hiệp này hay lắm, nếu các cậu rảnh thì qua phòng tớ xem nhé?”