Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ký túc xá nam phòng 101.
Hứa Nhan Du lấy quần áo, chuẩn bị vào phòng tắm thì hệ thống bỗng thông báo: [Nhân vật phản diện Tạ Hoằng Văn sắp gặp nguy hiểm! Nhân vật phản diện Tạ Hoằng Văn sắp gặp nguy hiểm!]
Hứa Nhan Du nhíu mày, không phải Tạ Hoằng Văn đang đi làm thêm sao? “Cậu ấy gặp nguy hiểm gì?”
Hệ thống đáp: [Nam chính Đàm Vũ Trạch đang dẫn người đến nơi làm thêm của Tạ Hoằng Văn để gây chuyện. Theo nguyên tác thì sau khi bị nhóm của Đàm Vũ Trạch gây sự, Tạ Hoằng Văn đã bị đuổi việc.]
Hứa Nhan Du nghe đến đây thì nhớ tới trong nguyên tác, Đàm Vũ Trạch xúi giục bạn bè đến cửa hàng tiện lợi để bắt nạt Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn bị bắt nạt và sỉ nhục trước mặt bao nhiêu người, cũng vì thế nên khiến chuyện làm ăn của cửa hàng bị ảnh hưởng, vậy nên ông chủ cửa hàng tiện lợi đã đuổi việc anh.
Hứa Nhan Du nhớ ra đến đây thì liền vội vàng chạy ra khỏi phòng. Cô phải ngăn nhóm Đàm Vũ Trạch lại, nếu không bọn họ sẽ gây tổn thương cho Tạ Hoằng Văn.
Hơn nữa trong nguyên tác, sau khi bị bắt nạt ở cửa hàng tiện lợi thì Tạ Hoằng Văn đã bắt đầu hắc hóa, cho nên cô lần này cô không thể bỏ mặc anh được.
Đến lúc chạy ra ngoài ký túc xá, Hứa Nhan Du định bắt taxi nhưng tiếc rằng chẳng có chiếc taxi nào chạy quanh đây cả, cô không còn cách nào khác là phải chạy bộ.
Chạy được một đoạn, Hứa Nhan Du lại nhìn thấy khoảng bảy, tám người đàn ông đang hút thuốc lá ở trong con hẻm. Quan trọng là khi nhìn về phía mấy người đàn ông đó, cô đã phát hiện ra anh đầu đinh - trợ thủ đắc lực của Tạ Hoằng Văn trong nguyên tác.
Lúc này anh đầu đinh vô tình nhìn ra ngoài con hẻm thì cũng thấy Hứa Nhan Du.
Khuôn mặt Hứa Nhan Du là thuộc kiểu xinh đẹp nhìn một lần là nhớ được ngay, cho nên anh đầu đinh vẫn nhớ ra cô là người đã thuê anh xách đồ. Vậy nên nhìn thấy cô, anh cũng lên tiếng chào hỏi: “Cậu nhóc, đang đi đâu đấy.”
Hứa Nhan Du lúc này liền mỉm cười, “Tôi đang có chút chuyện thì thật đúng lúc gặp được anh.” Nói rồi cô đưa mắt nhìn qua mấy người đàn ông bên cạnh anh đầu đinh rồi hỏi: “Mấy anh bên cạnh là anh em của anh hả?”
“Ờ.” Anh đầu đinh đáp, “Mấy thằng đệ của anh mày đấy. Có chuyện gì không?”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì liền lấy ví tiền trong túi áo ra, sau đó rút một tấm thẻ rồi đi đến đưa anh đầu đinh, “Tôi muốn thuê anh và các anh em của anh.”
Anh đầu đinh cầm lấy tấm thẻ, sau đó cười cười, “Thuê cả anh em của anh mày, xem ra là muốn đi đánh lộn nhỉ?”
“Ừm.” Hứa Nhan Du nở nụ cười, “Chuyến này nhất định phải đánh.”
…
Tại cửa hàng tiện lợi.
Tạ Hoằng Văn đeo khẩu trang, đang tính tiền cho khách.
Hôm nay cửa hàng khá đông, từ lúc đi làm đến giờ Tạ Hoằng Văn gần như chưa nghỉ tay lúc nào.
Lúc này khách lại càng đông, xếp một hàng dài chờ Tạ Hoằng Văn tính tiền.
Bỗng nhiên, cánh cửa của cửa hàng lại mở ra, một nhóm nam sinh mặc đồng phục đi vào.
Tạ Hoằng Văn đang tính tiền, tự nhiên thấy mấy nam sinh kia thì liền cảm nhận được có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
Mà đúng như anh suy đoán, ngay sau đó chuyện chẳng lành liền xảy ra thật.
Nhóm nam sinh kia nhếch mép cười quỷ dị, sau đó liền lớn tiếng châm chọc: “Cái cửa hàng tiện lợi này nát thật, thuê cả cái thứ con hoang bẩn thỉu làm nhân viên cơ à.”
Tạ Hoằng Văn nghe thấy vậy thì khựng người lại. Mọi người xung quanh nghe thấy thế thì mặt mày khó hiểu mà nhìn về phía mấy nam sinh kia, sau đó lại nhìn về phía Tạ Hoằng Văn.
Trong lúc đó, Đàm Vũ Trạch đứng ở trong nhóm nam sinh đang âm thầm nở nụ cười mỉa mai, sau đó rút điện thoại ra rồi bật camera lên, bắt đầu quay video.
Nhóm nam sinh lại tiếp tục công kích Tạ Hoằng Văn.
“Cái loại như mày mà cũng có người thuê làm à?”
“Mà mày cũng có mặt mũi ra ngoài làm việc sao? Nếu tao là mày thì chắc tao đã xấu hổ mà chẳng dám ra ngoài đường gặp ai luôn đấy!”
“Đúng đó! Cái thứ con hoang không có bố, còn mẹ là gái làng chơi mà cũng dám vác mặt ra ngoài đường gặp người khác à?”
Nghe đến đây, mấy vị khách trong cửa hàng liền dùng ánh mắt kinh ngạc mà nhìn chằm chằm Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn cắn chặt răng, sau đó liền lên tiếng: “Nếu mấy người không mua đồ thì hãy rời đi, đừng ở đây làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của cửa hàng.”
“Haha, mày nói bọn tao làm ảnh hưởng đến cửa hàng ư? Người làm ảnh hưởng phải là mày mới đúng đó! Cái thứ dơ bẩn như mày mà cũng đòi đi học, đi làm. Tao nhìn mà ngứa cả mắt.”
“Phải đó! Mày dơ bẩn như vậy, vừa làm bẩn mắt người khác, mà không khéo còn lây cả bệnh cho mọi người đó.”
Một vị khách nghe thấy thế thì liền hỏi: “Lây bệnh gì?”
Mấy nam sinh liền quay lại nhìn nhau rồi phá lên cười, sau đó mới nói: “Bệnh HIV đó!”
Nghe đến đây mấy vị khách trong cửa hàng liền hoang mang, lùi lại mấy bước để giữ khoảng cách với Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn lúc này siết chặt bàn tay, sau đó nhanh chóng rời khỏi quầy thanh toán mà đi ra chỗ mấy nam sinh kia.
Mấy nam sinh đó lại cười cợt: “Ê ê đừng có ra đây nha, tao sợ lây bệnh của mày lắm…”
“Đủ rồi!” Tạ Hoằng Văn hét lên: “Chúng mày cút khỏi đây!”
Mấy nam sinh lúc này cũng lớn tiếng: “Cút cái gì mà cút, người cút phải là mày mới đúng đó!”
“Đúng vậy, mày ở đây chỉ tổ lây bệnh cho người khác.”
Lúc này mấy vị khách cũng xì xào bàn tán:
“Cái cậu kia bị HIV sao? Thật là…”
“Sao ông chủ cửa hàng này lại thuê một người bị HIV chứ?”
“Bị HIV thì cũng đâu có sao, vẫn có thể đi làm mà, HIV đâu có dễ bị lây nhiễm như covid đâu mà mấy người phải xa lánh người ta như vậy chứ.” Một người tốt bụng liền lên tiếng.
Đàm Vũ Trạch nghe thấy thì liền bảo: “Nhưng cậu ta không những bị HIV, mà cậu ta còn là con trai của một người phụ nữ làm nghề mại *** nữa. Mẹ cậu ta không biết đã gian díu với gã đàn ông đã có gia đình nào mà sinh ra cậu ta, cho nên cậu ta không đáng được tôn trọng.”
“Đúng đó mọi người à. Hơn nữa không biết chừng thằng này cũng giống như mẹ nó, tối đi làm thêm còn đến đêm là trai bao đó.”
Nghe đến đây, Tạ Hoằng Văn không nhịn nổi nữa. Anh siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi rồi hét lên: “Im đi!”
Ngay sau đó, anh liền lao đến đánh mạnh vào mặt nam sinh vừa mới sỉ nhục mình.
Nam sinh bị đánh mạnh đến nỗi ngã nhào ra đất, mấy nam sinh còn lại liền hợp sức giữ Tạ Hoằng Văn lại.
Tuy nhiên Tạ Hoằng Văn từ nhỏ đã phải làm công việc nặng nhọc, sức mạnh vì thế cũng lớn hơn mấy nam sinh khác. Anh nhanh chóng đạp liên tiếp vào người mấy nam sinh kia khiến cho mấy nam sinh đó phát hoảng.
Đúng lúc này ông chủ cửa hàng lại đến, vừa mới bước vào cửa hàng thì đã nhìn thấy cảnh Tạ Hoằng Văn đánh người. Ông chủ vội vàng chạy đến can ngăn thì không may bị một nam sinh đẩy ngã.
Tạ Hoằng Văn thấy vậy thì định đi ra đỡ ông chủ, nhưng một nam sinh lại nhân cơ hội này mà đạp mạnh vào người anh khiến anh ngã mạnh vào kệ hàng để nước ngọt.
Mấy chai nước ngọt vì thế mà rơi xuống đất. Trong số mấy chai nước ngọt đó còn có vài chai làm bằng thủy tinh, vì thế khi rơi xuống đất liền vỡ vụn, mảnh vỡ vô tình văn vào tay Tạ Hoằng Văn khiến cho tay anh chảy máu.
Lúc này mấy nam sinh kia liền lao đến đè anh xuống đất. Anh định phản kháng thì Đàm Vũ Trạch lại khẽ lên tiếng: “Mày mà còn vùng vẫy nữa thì không chừng cửa hàng này sẽ bị phá tan tành luôn đấy.”
Nghe thấy vậy, Tạ Hoằng Văn nhanh chóng hiểu rằng đây là một lời đe dọa. Là Đàm Vũ Trạch đang nhắc khéo anh rằng nếu còn phản kháng thì anh ta sẽ cho người đập phá cửa hàng để gây khó dễ cho ông chủ.
Tạ Hoằng Văn cắn chặt răng, trong mắt hiện đầy tơ máu. Anh không thể làm ảnh hưởng đến người khác, không thể để người khác vì mình mà liên lụy.
Mà mấy nam sinh đã biết anh không còn phản kháng nữa nên liền được nước lấn tới. Một tên nam sinh to con đi đến túm tóc anh, một nam sinh khác liền đấm mạnh một cái vào mặt anh.
Mấy nam sinh bị anh đánh thì tức giận, vừa lấy chân đạp anh vừa lớn tiếng chửi: “Thằng khốn! Mày dám đánh tao này! Thứ súc sinh bẩn thỉu như mày mà cũng có tư cách đánh tao à. Chết đi!”
Đàm Vũ Trạch thấy vậy thì nở nụ cười thỏa mãn, tay vẫn cầm camera để quay video, sau đó lại nhìn về phía ông chủ cửa hàng.
Ông chủ cửa hàng lúc này thấy Tạ Hoằng Văn bị đánh thê thảm thì không dám ra can ngăn nữa. Ông ta run như cầy sấy mà núp vào một góc, sau đó lại sợ hãi mà bảo mấy nam sinh kia: “Mấy cậu nếu còn đánh nữa thì lôi ra ngoài đánh được không? Tôi… Tôi cũng phải làm ăn mà.”