Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ăn sáng xong, Hứa Nhan Du cùng Tạ Hoằng Văn đến lớp. Hôm nay Tạ Hoằng Văn không còn cố ý đi nhanh nữa nên Hứa Nhan Du có thể theo kịp anh.
Đến lúc vào lớp, Hứa Nhan Du đang xuống chỗ ngồi thì vô tình va phải một bạn nữ. Thế là cô liền lịch sự quay lại nói xin lỗi, bạn nữ kia cũng lịch sự nói không sao.
Mà Hứa Nhan Du nhìn bạn nữ đó thì phát hiện cô ấy có khuôn mặt ngây ngô trong sáng, khiến cho cô có cảm giác cô ấy giống với mấy nữ chính trong những bộ phim thần tượng ngày xưa.
Thế là một lúc sau, cô liền hỏi hệ thống: [Bạn nữ vừa rồi va vào tôi là nữ chính sao?]
Hệ thống liền đáp: [Chính xác. Cô ấy là nữ chính Lý Kha Y.]
Lý Kha Y - nữ chính được tác giả miêu tả là dễ thương, hồn nhiên và lương thiện. Và cũng chính nhờ sự hồn nhiên và lương thiện nên cô ấy đã được nam chính yêu thích.
Sau này cô ấy lại bị nhân vật phản diện Tạ Hoằng Văn giam cầm.
Lý do giam cầm là gì?
Vì hận ư? - Không phải!
Vì yêu ư? - Cũng không phải!
Trong tiểu thuyết thì đến lúc chết Tạ Hoằng Văn cũng không biết yêu là gì.
Giam cầm Lý Kha Y là vì trong nguyên tác, lúc học kỳ hai của năm lớp 12, trong một lần Tạ Hoằng Văn bị mấy nam sinh đánh đập khiến người bê bết máu, nữ chính Lý Kha Y đã thương hại mà đưa cho anh một chiếc khăn để lau.
Tạ Hoằng Văn - một người bị cả thế giới ghét bỏ lại đột nhiên nhận được lòng tốt nên trong lòng liền sinh ra cảm kích, từ đó cũng chú ý hơn đến nữ chính Lý Kha Y.
Sau này hắc hóa và trở thành cậu chủ nhà họ Tạ, Tạ Hoằng Văn được nhiều người vây quanh, nhưng anh cảm thấy tất cả bọn họ đều giả dối.
Dù cho hắc hóa nhưng Tạ Hoằng Văn vẫn là con người, từ sâu trong thâm tâm anh vẫn không muốn bị người khác ghét bỏ. Chỉ là trên thế giới này làm gì có ai mà không khinh thường, ghét bỏ anh chứ?
Ngoài mặt bọn họ nói thích anh, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy sự ghê tởm đối với anh. Thế là anh liền tìm Lý Kha Y, bởi vì anh tin rằng cô gái đưa anh chiếc khăn năm đó ít ra sẽ không giống với những kẻ xung quanh.
Tuy nhiên, lúc tìm đến Lý Kha Y thì cô ấy đã đem lòng yêu Đàm Vũ Trạch - đối thủ số một của anh.
Anh đương nhiên cảm thấy không vui. Thứ mà anh muốn thì anh nhất định phải có được, chứ sao lại thuộc về Đàm Vũ Trạch - kẻ mà anh căm ghét được chứ?
Chính vì thế nên anh mới bắt Lý Kha Y, đem cô ấy giam cầm trong biệt thự.
Mà Lý Kha Y sau khi bị giam cầm thì cảm thấy rất hối hận. Cô ấy nói nếu biết trước sẽ có kết quả như vậy thì năm đó sẽ không đưa khăn tay cho Tạ Hoằng Văn. Cô ấy thậm chí còn mong ngày ấy anh bị mấy nam sinh kia đánh chết.
Hứa Nhan Du nghĩ đến đây thì cảm thấy không vui. Chỉ là chiếc khăn tay mà thôi, chỉ là sự thương hại mà thôi, Tạ Hoằng Văn làm vậy thật sự không đáng mà.
Tuy nhiên bây giờ mới là kỳ một của lớp 12, Tạ Hoằng Văn vẫn chưa nhận được khăn tay của Lý Kha Y. Mà Hứa Nhan Du thì đã gặp Tạ Hoằng Văn trước, cũng đã đối xử tốt với Tạ Hoằng Văn rồi. Cho nên cô cảm thấy sau này, dù có nhận được khăn tay của Lý Kha Y thì Tạ Hoằng Văn chắc cũng sẽ không quá cảm kích cô ấy nữa.
…
Thứ bảy.
Tiết thể dục.
Các bạn học lớp 12-1 phải chạy bộ, chỉ có Hứa Nhan Du là ngồi nghỉ ở ghế đá. Cũng bởi vì bây giờ cô đang giả làm Tô Tấn Bằng - một nam sinh bệnh tật đầy mình nên giáo viên cũng không bắt cô phải tập thể dục.
Cô thật sự rất hài lòng, lại nhớ đến Tô Tấn Bằng nên liền hỏi hệ thống: “Bây giờ Tô Tấn Bằng đang ở đâu?”
Hệ thống đáp: [Từ ngày Tô Thấm Di giả nam đi học, sức khỏe Tô Tấn Bằng đột nhiên chuyển biến xấu nên hiện tại đang nằm viện.]
Hứa Nhan Du nghe vậy thì gật đầu.
Dạo này mối quan hệ của cô và Tạ Hoằng Văn cũng không tệ, thỉnh thoảng cũng nói chuyện với nhau vài câu.
Tạ Hoằng Văn cũng không còn cứng đầu nữa, đồ ăn cô đưa anh đều ăn, bù lại anh sẽ giúp cô giặt quần áo vào mỗi buổi tối.
Đến buổi chiều.
Lúc tan học.
Hứa Nhan Du rủ Tạ Hoằng Văn ra ngoài trường để ăn tối.
Mặc dù ăn tối vào lúc này là hơi sớm, nhưng vì chốc nữa Tạ Hoằng Văn phải đi làm thêm nên anh sẽ không ăn cùng Hứa Nhan Du được, thế nên bây giờ Hứa Nhan Du mới phải đi ăn luôn.
Cô vào một quán ăn bình dân rồi gọi vài món ăn.
Đến lúc mang đồ ăn ra, cô và Tạ Hoằng Văn liền yên lặng cùng nhau ăn.
Trước khi xuyên đến đây, cô chưa từng ăn ở quán ăn bình dân bao giờ. Nhưng gần đây thường cùng Tạ Hoằng Văn đi ăn nên bây giờ cô cũng đã quen.
Ăn xong, Tạ Hoằng Văn liền đi đến cửa hàng tiện lợi làm thêm, còn Hứa Nhan Du thì quay về ký túc xá. Nhưng không ngờ rằng vừa mới về đến cổng ký túc thì cô lại chạm mặt nam chính Đàm Vũ Trạch.
Nói thật cô chẳng ưa gì nam chính. Nam chính được xây dựng với hình mẫu bad boy, thiếu gia nhà giàu, kiêu ngạo ương bướng. Tác giả có miêu tả rằng dù tính tình hơi thiếu đòn nhưng thật ra nam chính vẫn là một người tốt.
Tuy nhiên, một người tốt sẽ tham gia vào chuyện bạo lực học đường sao?
Hứa Nhan Du khinh thường, một người tốt sẽ nói với một người bị bắt nạt rằng: “Mày đáng bị như thế.”, “Ai cũng đáng được tôn trọng, nhưng mày thì không.”, “Ai bảo mày là con trai của gái làng chơi.”,...
Nói đến đây chắc ai cũng đoán ra đối tượng mà Đàm Vũ Trạch bắt nạt chính là Tạ Hoằng Văn rồi. Anh ta bắt nạt Tạ Hoằng Văn vì biết mẹ nuôi anh làm nghề mại d.â.m.
Anh ta khinh thường Tạ Hoằng Văn, cảm thấy Tạ Hoằng Văn dơ bẩn nên không đáng được tôn trọng. Thế là khi thấy có người bắt nạt ta Hoằng Văn thì thỉnh thoảng anh ta cũng tham gia vào.
Sau này đến đoạn Tạ Hoằng Văn trả thù thì tác giả lại tẩy trắng cho Đàm Vũ Trạch, nói rằng lúc bắt nạt Tạ Hoằng Căn thì Đàm Vũ Trạch còn chưa trưởng thành, chưa hiểu chuyện. Sau đó lại lèo lái rằng Tạ Hoằng Văn trả thù Đàm Vũ Trạch là không đúng, bởi vì dù sao Đàm Vũ Trạch cũng không gây ra quá nhiều tổn thương cho Tạ Hoằng Văn, hơn nữa Đàm Vũ Trạch cũng đã xin lỗi rồi.
Hứa Nhan Du đọc đến đoạn đó mà cảm thấy nền tảng đạo đức của tác giả có vấn đề. Một nam sinh 17,18 tuổi bắt nạt người khác mà tác giả lại có thể nói rằng do anh ta còn chưa trưởng thành nên chưa hiểu chuyện, sau đó lại còn đổ lỗi cho nạn nhân rằng nạn nhân quá nhỏ nhen nên mới trả thù.
Hứa Nhan Du vốn muốn bỏ truyện ngay từ khi đó, nhưng vì muốn xem xem liệu Tạ Hoằng Văn có thể trả thù được Đàm Vũ Trạch hay không nên mới đọc hết truyện.
Kết quả là kết cục BE, nam nữ chính cùng với Tạ Hoằng Văn đều chết.
Bây giờ xuyên đến đây, Hứa Nhan Du càng ngày càng ngứa mắt Đàm Vũ Trạch. Cũng bởi vì mối quan hệ giữa cô và Tạ Hoằng Văn càng ngày càng tốt hơn, cho nên cô mới càng ngày càng cảm thấy ghét những kẻ đã bắt nạt anh.
Thế là bây giờ nhìn thấy Đàm Vũ Trạch, cô liền coi như nhìn thấy đống rác mà né đi. Tuy nhiên Đàm Vũ Trạch thấy thái độ của cô như vậy thì lại không vui, liền gọi cô lại rồi hỏi: “Vẫn còn muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt à?”
Hứa Nhan Du phớt lờ Đàm Vũ Trạch, không thèm quay lại nhìn anh ta một cái.
Đàm Vũ Trạch nhìn Hứa Nhan Du dần dần đi xa thì lại càng bực mình. Gần đây ở lớp anh ta thấy Hứa Nhan Du lúc nào cũng ở bên cạnh Tạ Hoằng Văn, nếu không phải tưởng rằng cô thích mình thì anh ta đã nghĩ rằng cô thật sự thích Tạ Hoằng Văn rồi.
Đúng lúc này một người bạn của anh ta lại nói: “À này, hôm qua tao thấy thằng Tạ Hoằng Văn làm thêm ở cửa hàng tiện lợi đấy!”
Nghe thấy thế, Đàm Vũ Trạch liền quay lại hỏi: “Cửa hàng tiện lợi nào?”
Người bạn liền đáp: “Cửa hàng tiện lợi số 3, nằm cách đây khoảng nửa km thôi.”
Đàm Vũ Trạch nghe vậy thì tự nhiên nhếch mép cười, sau đó liền bảo với mấy người bạn của mình: “Bây giờ đến đó phá nó không?”
“Ồ! Hay đấy hay đấy!” Mấy người bạn cũng nhìn nhau cười cười.
Đàm Vũ Trạch lại nói: “Gọi thêm cả mấy thằng lớp khác đi! Càng đông càng vui.”