Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Gấu Lam
Paris, sắc mặt Hoắc Thanh âm trầm mà nhìn ảnh chụp Vương Tông vừa mới gửi tới trong màn hình máy tính, chỗ sâu trong đôi mắt lập loè ánh dao.
Cảnh tượng trong ảnh chụp thập phần hỗn loạn, nhìn ra được là phòng thuế của quán bar, bóng người hỗn loạn trần trụi cùng quần áo xé nát đầy đất hình thành không khí dâm mĩ cơ hồ muốn lao ra màn hình máy tính. Người bên trong đều không có lộ diện, trừ bỏ một thiếu niên đeo mắt kính, bộ dáng cậu thoạt nhìn chỉ có mười sáu bảy tuổi, ngũ quan non nớt ngây ngô, mang theo chút mê mang cùng bất an bị một người đàn ông trần trụi ấn ở trên sô pha.
Đó chính là bộ dáng thời niên thiếu của Tô Tô nhà hắn, bị một đám nam nhân uy dược xé đi quần áo, thần chí không rõ bị chụp được bức ảnh vô số dơ bẩn, xong việc mấy tấm ảnh khó coi đó thậm chí còn bị đưa đến lên bàn làm việc của cha kế Giang Triệu Lân của cậu.
Chuyện này An Na cũng không cảm kích, là Giang Triệu Lân đầu tiên an bài Yến Tô thôi học, cũng đem cậu kêu vào thư phòng răn dạy hai giờ liền. Giang Dương vì cứu Yến Tô lúc sắp thi đại học thiếu chút nữa bị chặt đứt cánh tay, hơn nữa còn lệnh người chụp mấy bức ảnh buồn nôn, có thể muốn gặp kia hai cái giờ Giang Triệu Lân là như thế nào đối Yến Tô chửi ầm lên(?), rốt cuộc cậu cũng chỉ là một đứa con riêng râu ria.
Đối với Tô Tô lúc ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ mà nói là đả kích trầm trọng cùng cảm thấy thẹn bao nhiêu, Hoắc Thanh chỉ là suy nghĩ một chút liền đau lòng không thôi.
"Đem những người này đều tìm ra, bao gồm Giang Hách." Hoắc Thanh khó có thể kiềm chế hỏa khí trộn lẫn vào trong giọng nói.
"Vâng, ông chủ, ta đang làm." Trong điện thoại Vương Tông ứng tiếng nói.
Hoắc Thanh cắt đứt trò chuyện, lặng im mà nhìn những ảnh chụp đó, lúc này toàn bộ đại não của hắn đều đang trong trạng thái sôi trào nhưng ánh mắt lại rất lạnh, phiếm một tầng sát khí khiếp người.
Giữa trưa mặt Nhiếp Gia không có chút máu mà ăn qua cơm trưa, sau đó đáp ứng tổng viện tham dự một hội thảo, cậu đối với loại thế giới chữa bệnh lạc hậu căn bản không có gì hứng thú, thuần túy là tìm cho mình chút chuyện làm.
Khi hội thảo kết thúc đã là buổi tối, tinh thần Nhiếp Gia không nhấc nổi, sau khi trở về đến cơm chiều cũng chưa ăn trực tiếp tắm rửa bò lên giường, giống như một con cá mặn đánh mất mộng tưởng.
Tâm tình của cậu rất kém cỏi, hệ thống lo lắng cậu buổi sáng dạ dày đau vẫn luôn ồn ào bảo cậu đi ăn cơm chiều đều bị Nhiếp Gia tự động che chắn.
Cậu đem chính mình bọc thành một cây nem rán rồi ngủ nguyên cục.
Không biết qua bao lâu, Nhiếp Gia bị một chuỗi tiếng bước chân tất tốt đánh thức, cậu mơ mơ màng màng g nhớ tới khoá cửa của mình lúc ban ngày bị Giang Hách đá hỏng rồi còn không có kịp sửa, ai có thể ra vào phòng cậu chứ. Có lẽ là An Na đi...... Nhiếp Gia ý thức không rõ mà nghĩ, liền cảm giác được bên người hãm xuống một khối, theo sau bàn tay ấm áp nhẹ nhàng dừng ở trên đầu mình.
Cậu bỗng dưng bừng tỉnh, đột nhiên một phen xốc chăn lên ngồi dậy, ánh mắt có chút không thể tin tưởng mà nhìn người bên cạnh.
"Tôi đánh thức em?" Trong ánh mắt Hoắc Thanh mang theo ôn nhu vô cùng nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn mỹ hiện hơi dại ra của Nhiếp Gia.
Nhiếp Gia giống như động vật nhỏ không chỗ trốn, gục xuống lỗ tai, có chút thật cẩn thận cũng có chút kinh hỉ mà nói: "Anh như thế nào...... Không phải qua mấy ngày mới trở về sao?"
"Tôi nghĩ đến em sẽ chịu không nổi, liền trở lại sớm." Hoắc Thanh bao trợn tay Nhiếp Gia, nhẹ nhàng ở cổ tay cậu hôn nhẹ, theo sau đem người kéo vào trong lòng ngực ôn nhu mà ôm.
Nhiếp Gia nhìn thoáng qua thời gian, buổi tối 10 giờ đúng, từ Paris bay đến Nguyệt Thành cần mười hai tiếng đồng hồ, nói cách khác buổi sáng sau khi bọn họ kết thúc video Hoắc Thanh lập tức gấp gáp trở về......
Cậu lập tức không biết nói gì mới tốt, đầu tiên là kinh hỉ sau đó là ẩn ẩn vui vẻ, hắn không có bởi vì hành vi bạo lực của mình mà cảm thấy chán ghét thật sự là quá tốt. Nhiếp Gia giật giật cánh tay, hô hấp hơi hơi phát run ôm chặt hắn.
Lúc này Hoắc Thanh ở bên tai cậu trầm thấp mà nói: "Tôi thực lo lắng cho em."
Nhiếp Gia động tác ngưng trệ, mới vừa giơ lên cánh tay lại thả xuống, cậu cúi đầu, đem mặt vùi vào cổ Hoắc Thanh hơi có chút tự giễu mà cười nói: "Anh rõ ràng đều thấy, tôi có thể bảo hộ chính mình thực tốt, không có gì phải lo lắng."
"Đương nhiên, đây là chuyện tốt." Hoắc Thanh nhận thấy được trong giọng nói của cậu khác thường, buông lỏng tay ra nương ánh trăng mỏng manh nhìn thần sắc mất mát của thanh niên, nhịn không được vuốt mở nếp nhăn trên ấn đường của cậu rồi hôn hôn, theo sau lại bất an mà đem người ủng vào trong lòng ngực, "Nhưng nếu không phải Giang Hách thì sao? Là kẻ khác có năng lực thương tổn em, tôi chỉ có thể trơ mắt mà nhìn em bị người khi dễ......" Hắn có chút nghiến răng nghiến lợi, "Tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi em, từ nay về sau em đi đâu tôi đều bồi ở bên cạnh em, vĩnh viễn chỉ cần là nơi em quay đầu lại là có thể thấy tôi."
Nhiếp Gia giật mình chậm chạp không có phản ứng lại, chỉ một giây như vậy, cậu cảm thấy chính mình hiểu lầm Thời Kham.
"Không có ai có thể khi dễ tôi, tôi sẽ vặn gãy cổ bọn họ!" Cậu không bao giờ khắc chế lệ khí của bản thân, trong miệng nói lời hung ác tàn nhẫn, chính là bỗng nhiên mi vừa nhíu như thế nào cũng khống chế không được nước mắt mà ôm cổ Hoắc Thanh cắn răng khóc lên.
"Không có việc gì, đã không có việc gì." Hoắc Thanh ôm chặt khối thân thể đang nhẹ nhàng run rẩy, đau lòng mà không chịu nỗi vỗ lưng cậu nhẹ giọng an ủi.
Ở mấy đời luân hồi trước, Nhiếp Gia vẫn luôn rất tin chờ đến khi luân hồi kết thúc sẽ bị tuyên án tử hình, khi đó nhân sinh của cậu liền hoàn toàn kết thúc. Cậu vô số lần nhớ tới Thời Kham, cứ việc trong lòng bọn họ hiểu rõ mà không nói ra thích lẫn nhau từ trước tới nay cũng không nhiều lời quá một câu, không có dũng cảm lớn mật mà theo đuổi người mình thích, là chuyện Nhiếp Gia hối hận nhất, nguyên bản cho rằng không còn cơ hội nữa.
Liền tính biết rằng Thời Kham suy nghĩ tất cả biện pháp cứu cậu, thậm chí hắc vào hệ thống của Tổ Công Tố đứng ở trước mặt cậu, Nhiếp Gia cũng bởi vì chính mình không hề thiện lương dịu ngoan mà cảm thấy bất an, cậu cũng không sợ chết, chính là rất sợ Thời Kham sẽ để ý cũng chán ghét loại biến hóa này của cậu.
Lúc này Nhiếp Gia rốt cuộc minh bạch, cậu xem nhẹ xem thường tình yêu của Thời Kham, người không đủ yêu là cậu, cho nên cậu mới có thể nghi kỵ đối phương không đủ kiên định.
Câuh quá đê tiện, vì tránh bị thương, Thời Kham mạo hiểm nguy hiểm bị điều tra bóp méo hệ thống của Tổ Công Tố tới tìm cậu, cậu đều né tránh không dám chính diện đáp lại tình cảm của hắn, thật là một người nhu nhược!
"Cảm ơn anh nguyện ý yêu tôi, cứu vớt tôi." Nhiếp Gia áp lực khóc nức nở tự trách nói.
Hoắc Thanh lòng có sở cảm, mặt mày ôn nhu mà cười nói: "Em mới là người cứu rỗi tôi."
Hệ thống che miệng nước mắt xoành xoạch: 【 Ô ô ô ô quá cảm động...... Tuy rằng ta không muốn quấy rầy các ngài, nhưng Nhiếp tiên sinh ta phải nhắc nhở ngài một câu, trưởng phòng bắt Giang Hách rồi. 】
Chờ Nhiếp Gia cảm xúc ổn định một ít, Hoắc Thanh đứng dậy đem khăn lông ấm áp tới, xoa xoa vẻ mặt chật vật nước mắt. Nhiếp Gia ngồi quỳ ở trên giường nhắm mắt ngoan ngoãn mặc hắn chà đạp, chóp mũi cùng đuôi mắt đều hồng, sạch sẽ giống như bé con vô tội bị khi dễ.
"Không còn sớm, tiếp tục ngủ đi." Hoắc Thanh trong lòng che kín khói mù, thương tiếc mà sờ sờ đuôi mắt đỏ bừng của Nhiếp Gia.
Nhiếp Gia mở to mắt, cảm xúc vẫn mãi cuồn cuộn lấy đâu ra buồn ngủ, cậu lôi kéo tay Hoắc Thanh nhẹ giọng nói: "Anh bắt Giang Hách làm cái gì? Hắn buổi sáng bị dọa phế rồi, không dám lại đến tìm tôi gây phiền toái."
Ấn đường Hoắc Thanh nhảy dựng, hắn vốn dĩ không nghĩ nói cho cậu.
Nhiếp Gia lại nói tiếp, Anh biết chuyện quán bar mười hai năm trước, đúng không?"
Giang Hách hôm nay cái gì cũng nói, đều bị Hoắc Thanh nghe không sót một chữ, hắn sao có thể thờ ơ chứ.
Thấy ánh mắt Hoắc Thanh đã có chút tối tăm, Nhiếp Gia tiến lại gần ghé vào trên vai hắn cười khẽ nói: "Kỳ thật không có gì, chỉ là chụp ảnh thôi, tôi không có bị khi dễ, Giang Dương chỉ là vì chụp chút ảnh cấp Giang Triệu Lân xem mà thôi, đối với tôi kỳ thật cũng không tạo thành ảnh hưởng gì."
Hoắc Thanh sắc mặt như cũ xanh mét, "Chuyện này em không cần lo, bao gồm Giang Dương, đều giao cho tôi tới xử lý tốt nhé?"
"Đem Giang Hách thả đi, anh nếu tức có thể trước đập hắn một trận, tôi cam đoan với anh sẽ mau chóng xử lý bọn họ hơn nữa tuyệt không liên lụy đến chính mình." Nhiếp Gia nhẹ nhàng ở bên tai hắn thổi khí: "Sau đó, chúng ta kết hôn đi."
Hoắc Thanh đồng tử căng thẳng, giống như sói mà nhìn chằm chằm Nhiếp Gia: "Nói lại lần nữa."
Nhiếp Gia cười nói: "Tôi đang hướng anh cầu hôn đó, cần tôi phải quỳ xuống sao?"
Hoắc Thanh đáp lại là lời nói cơ hồ làm Nhiếp Gia thở không nổi hung ác hôn môi, hắn đem người đẩy ngã ở trên giường, ôn nhu lại bá đạo mà hôn trên thân cậu. Nhiếp Gia động tình bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hơi hơi thở gấp nói: "Khóa phòng tôi hỏng rồi, vạn nhất mẹ tôi tiến vào......"
Hoắc Thanh ném áo khoác tây trang của mình, cánh tay vòng qua đầu gối Nhiếp Gia trực tiếp đem người bế vào toilet, hắn đem Nhiếp Gia đặt ở trên bồn rửa tay, sau đó đá khóa cửa cùm cụp rơi xuống, một tay chống ở trên gương đem Nhiếp Gia bao ở trong ngực trầm thấp nói: "Hiện tại khóa lại."
Nhiếp Gia cười rộ lên, hai tay ôm cổ Hoắc Thanh cùng hắn hôn môi, theo sau nhanh chóng luân hãm ở trong đó.
Hôm sau, Giang Dương đang ở trong văn phòng xử lý công sự, hai ngày này tin đồn nhảm nhí khiến hắn sứt đầu mẻ trán, phí thật lớn cũng chưa hoàn toàn rửa sạch hết, chuyện công ty lại nhiều, vội đến một tuần không thể về nhà ngủ một giấc thật ngon. Mạnh Khiêm đau lòng Giang Dương, gần đây Gallery cũng không có việc gì liền mỗi ngày tự mình làm cơm ba bận đưa tới cho Giang Dương, ở công ty bồi hắn.
Sau cơm trưa Mạnh Khiêm kề tại bên cạnh bàn làm việc của Giang Dương uy hắn ăn trái cây, bồi hắn vừa xử lý công sự vừa nhàn thoại.
Một cổ mạnh mẽ bỗng nhiên thô bạo mà đẩy ra cửa văn phòng Giang Dương, hai bóng người ùa vào, trong đó nữ thư ký không ngừng khom lưng xin lỗi: "Thực xin lỗi chủ tịch...... Hắn nhất định phải tiến vào tôi thật sự ngăn không được......"
Xông tới còn không phải là Giang Hách vừa mới được Vương Tông thả ra sao.
"Không có việc gì, cô đi ra ngoài trước đi." Mạnh Khiêm chán ghét liếc Giang Hách một cái, uể oải mà đem nĩa ném trở về mâm đối thứ ký nói.
Thư ký nơm nớp lo sợ gật đầu lui ra ngoài, cũng đóng cửa.
Giang Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không kiên nhẫn mà cau mày nói: "Anh làm gì thành ra như vậy?"
Giang Hách cả người dơ bẩn, trên mặt còn treo máu mũi khô cạn, rõ ràng là một bộ bị đánh, đặc biệt là mắt phải toàn bộ tròng mắt đều sung huyết đỏ bừng, thoạt nhìn có chút dọa người. Hắn đi đến sô pha đặt mông ngồi xuống, tức giận đến thở dốc: "Anh bị Tần Diệc Nhiên khai trừ rồi, cậu không biết? Cậu còn có nhàn tâm ở văn phòng ban ngày tuyên dâm?!"
Tác giả có lời muốn nói: Tích —— Giáng Sinh ma pháp văn, thầm thì thầm thì, nhóm tiểu thiên sứ của mị vĩnh viễn bình an hỉ nhạc!