Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi cậu xuất chinh, anh cũng trở về hoàng cung, vì một tháng qua công việc của anh cậu đều lo hết nên anh cần xem lại một chút. Nhưng tâm trí anh không thể nào tập trung nỗi khi hình ảnh cậu nhếch miệng cười và xuống tay không dứt khoát với Thẩm Nguyệt làm anh có chút khó chịu trong người.
Đang mãi mê suy nghĩ anh không để ý Y Vu đã vào lúc nào, đến khi cô gọi anh hai ba lần anh mới chịu hoàn hồn.
- Ca…huynh cảm thấy không khỏe chỗ nào sao?
- À…không.
- Huynh vẫn suy nghĩ vè chuyện Thẩm Nguyệt?
- …
Nhìn thấy anh giữ im lặng, cô đi đến ngồi xuống đối diện anh, đưa đến trước mặt anh một vật.
- Huynh còn nhớ cây trâm này không?
- Là chính ta ta đã làm tặng muội sao ta lại không nhớ?
- Không.
- Không?
- Cây trâm huynh tặng muội vốn đã bị muội làm gãy từ lâu không thể sửa lại, cái này là Nhất Thiên bỏ ra một ngày mới có thể làm lại cái mới giúp muội.
Vũ Thường có chút bất ngờ, anh cầm cây trâm lên quan sát, nó không khác gì cái anh đã làm cho cô, nhưng khi quan sát kỹ trên từng cánh hoa mẫu đơn lại có khắc cái gì đó rất lạ.
- Huynh thử xoay cánh hoa xem.
Vũ Thường vô thức làm theo lời cô, quả nhiên cánh hoa này xoay được. Cậy trâm trên tay anh nhanh chóng chuyển động trở thành một con dao với lưỡi rất nhọn và nhỏ. Đặt biệt trên chui cầm của nó có khắc chữ ‘‘Thường Uy Vu’’ cũng là tên của ba huynh đệ bọn họ.
- Cái này…
- Lúc đầu muội cũng khá ngạc nhiên về tài nghệ của huynh ấy, nhưng khi nghe huynh ấy nói nó có thể bảo vệ muội lúc cần thiết, nên lúc nào muội cũng mang theo nó bên mình.
- Vậy muội nói chuyện này cho ta để làm gì?
Y Vu lắc đầu, cô đem cây trâm cho nó trở về hình dáng cũ rồi đem nó cài lên trên tóc mình. Y Vu không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi ngược lại anh.
- Huynh có hận Nhất Thiên không?
- Hận? Ta lấy gì để hận y?
- Vì Thẩm Nguyệt.
- Ta không hận y, cũng khômg trách y, nếu có trách chỉ trách ta không đủ mạnh mẽ, không đủ chính chắn, vì yêu mà mất đi lý trí. Đến cuối cùng lại để y thay ta gánh hết mọi việc.
- Bây giờ huynh làm lại cũng chưa muộn.
- …
- Nhất Thiên vẫn luôn chờ huynh mở lòng với y, còn mở lòng thế nào huynh nên đi tìm phụ hoàng và mẫu thân sẽ rõ.
- Tìm phụ hoàng?
- Đúng a…muội chỉ có thể tiết lộ đến vậy thôi, nếu huynh muốn hiểu rõ hơn thì tìm hai người đó. À mà nhớ đừng nói là muội đã nói cho huynh biết đấy.
Y Vu nháy mắt đầy tinh nghịch rồi bỏ chạy ra ngoài, anh không hiểu ý của cô cho lắm nhưng rồi cũng quyết định đi tìm phụ hoàng của mình để hỏi cho ra lẽ.
Tại tẩm cung của hoàng hậu, hai người đang cùng nhau thưởng trà và ăn điểm tâm. Bà thấy anh đi vào thì có chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng giả vờ như không có chuyện gì.
- Phụ thân, mẫu thân, nhi thần thỉnh an hai người.
- Được rồi, không cần phải lễ nghi vậy đâu mau ngồi xuống đây đi.
- Vâng.
Bà nhận ra anh có gì đó lạ lạ, bà cầm miếng bánh hoa mai đưa cho anh rồi mới bắt đầu dò hỏi.
- Thường nhi…con có chuyện gì muốn nói với ta sao?
- Dạ?
- Con có chuyện gì sao?
- Mẫu thân…chuyện Nhất Thiên là sao?
- Hả? Chuyện gì?
- Y Vu nói con muốn biết lý do vì sao Nhất Thiên làm mọi chuyện vì con thì hãy đến tìm hai người.
Hoàng thượng và hoàng hậu đang thưởng thức trà nghe anh nói thì lập tức cả hai phun hết trà trong miệng ra bên ngoài, và người lãnh đủ chỗ trà ấy không ai khác là anh.
Ông nhìn bà rồi hai người nhìn anh cười cho có lệ, nhanh chóng hai người nắm tay nhau đứng dậy vội đi.
- Chúng ta còn có chuyện phải làm…con ngồi đây thưởng trà đi nha…có gì chúng ta nói chuyện sau.
Vũ Thường đưa tay vuốt mặt, rồi đưa ánh mắt hình viên đạn nhìn hai trưởng bối đang chuẩn bị bỏ chạy kia.
- Phụ hoàng…mẫu thân…
Nghe tiếng gọi của anh mà hai người không khỏi rùng mình, ông và và nhìn nhau rồi cả hai mới miễn cưỡng quay lại bàn ngồi.
- Lúc nãy con nói gì ta nghe không rõ?
- Người…rốt cuộc giữa người và Nhất Thiên đã xảy ra chuyện gì?
- Ta và nó thì làm gì có chuyện gì được cơ chứ?
- Nếu như không có thì làm sao y lại nhận hết tất cả lên người mình?
- Vì yêu.
- Sao?
Hoàng hậu bảo nô tỳ bên cạnh mìn đi đâu đó rồi mới quay sang anh nhìn anh có vẻ nghiêm túc.
- Thằng bé vì yêu mà bất chấp tất cả.
- Mẫu thân…
- Lúc thẩm Nguyệt quay về ta đã vô tình thấy nó rơi lệ khi nhìn thấy con cố ý xa cách nó. Rồi nó nhận ra Thẩm Nguyệt có gì đó rất lạ nên đã âm thầm điều tra.
- …
- Mẫu thân con nói không sai, chính ta cũng biết điều đó, sau kho ta yêu cần con điều tra Thẩn Nguyệt nhưng biết con sẽ nể tình xưa nghĩa cũ nên không muốn. Ta đã cho người âm thầm điều tra, lúc ta đang đau đầu vì không có cách nào để đối phó với Thẩm Nguyệt thì Nhất Thiên đã đến tìm ta.
- Y đến tìm người?
- Nó nói vai tốt ai ai cũng có thể diễn đạt vậy thì vai xấu để cho ai, nên nó chấp nhận diễn một vai ác để dụ rắn ra khỏi hang.
- Sao có thể…
- Có thể đấy vì ta đánh đổi một thứ.
- Đánh đổi?
- Là phụ hoàng con đã đồng ý ký giấy ấn dấu bán con đại điện hạ Mạc Vũ Thường cho Nhất Sát Dạ Tướng.
Vũ Thường khựng người, mặt anh dần dần tối lại, hoàng hậu nhận biết được chuyện không lành liền đem giấy bán thân của anh ra đưa đến trước mặt anh.
- Đây…ta không hề nói dối con, chữ là của phụ hoàng con, ấn cũng là của phụ hoàng con ta không hề liên can đến chuyện này.
- Phụ hoàng…người nỡ bán con mình để đạt mục đích?
- Chuyện này cũng không thể trách ta được, muốn trách thì trách nó quá mưu mô, lại được lòng cả hai chúng ta nên bán con đi để có nó thì ta cũng sẽ…ừm…làm.
‘‘Đùng…đùng…đùng…’’
Anh nghe người đã sinh ra mình lại nói những lời đó với mình thì không biết anh nên khóc hay nên cười đây. Anh không nói gì, chỉ thở ra một cách nặng nề, rồi cầm lấy giấy bán thân bước ra ngoài.
Hoàng thượng, hoàng hậu nhìn anh như một xác sống xiêng vẹo đi trong vô thức cũng có chút không đành.
- Ông thấy chúng ta làm như vậy có chút quá đáng không?
- Biết sao được, ta là người đứng đầu một nước nếu như ta đã nói mà nuốt lời thì còn thể thống gì nữa.
- Đành vậy…Thường nhi sao này phải tự nó tự lực rồi.
Hai người đứng đó nhìn anh rồi lại lắc đầu quay vào trong tiếp tục uống trà. Còn anh đến bây giờ vẫn không thể nào tin được mình lại bị phụ hoàng bán đi một cách quá đáng như vậy.
- Ta đường đường là đại điện hạ vang danh khắp trời…lại chỉ vì một nữ nhân mà bị phụ hoàng bán đi một cách không thương tiếc. Giá của ta lại thua một kỹ nữ, không đáng một hào sao?
Anh sầu não đi về phòng của mình, nhưng lại gặp đám người A Tiêu và A Diệp. Nhìn thấy hai người họ anh lại như muốn tìm chỗ an ủi, anh đi đến ôm hai người vào lòng tự an ủi mình rồi lại bước tiếp về phòng.
A Tiêu và A Diệp đơ người một lúc rồi mới định hìn lại chuyện gì đã xảy ra. Hai người nhanh chóng chạy vào trong, sợ anh lại nghĩ quẩn làm chuyện dại dột.
- Hai người…chuẩn bị ngựa…ta phải đến thành Tư Lai một chuyến.
- Có chuyện gò xảy ra sao thưa điện hạ?
- Ta phải đi gặp người đã mua mình?
- Gặp người mua mình?
Hai người ngạc nhiên nhìn anh có chút nghi ngờ, anh hiểu hai người đang nghĩ gì liền đưa tờ giấy bán con ra cho hai người xem.
- Phụ hoàng chấp nhận bán ta với cái giá rẻ mạc, đường đường là ngưòi của hoàng tộc nhưng ta lại không đáng lấy một hào.
- Hahaha…
- Chết cười ta rồi…điện hạ…là thật sao?
- Các ngươi muốn chết? Mau chóng chuẩn bị ngựa, ta muốn đến thành Tư Lai xem mặt người mua ta xem thử người đó rốt cuộc đang muốn gì?