Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai năm sau, tại núi Dạ Lang.
- Trăng hôm nay đẹp thật. Ngươi có thấy vậy không sói lớn.
- Công tử đã đến giờ rồi.
- Haz…chúng ta đi ghé thăm nương ta một lúc rồi đến tìm người cũ ôn chuyện thôi. Sói lớn, chờ tao về nhé.
- Vâng.
Nhất Thiên đứng dậy, cậu cầm lấy chiếc mặt nạ đeo bên người rồi cầm kiếm của mình cùng mọi người đi đến vườn Dạ Liên Hiệp để thăm nương của cậu.
- Nương. Hôm nay là sinh thần của người cũng là ngày trăng tròn đẹp nhất. Người còn nhớ lời hứa hai năm trước của con không, hôm nay con sẽ thực hiện lời hứa đó với người.
Cậu và mọi người cùng thắp cho bà nén hương, họ cuối lạy bà lần cuối. Vì lần này đi họ chưa biết có toàn mạng trở về hay là không.
Nhất Thiên đi đến cầm con dao nhỏ được đặt trước đó cắt vào tay mình cho máu nhỏ xuống bát rượu to bên dưới. Cứ như vậy hết cậu thì đến lần lượt các tỷ muội trong Nguyệt tử lầu.
Tiểu Tinh rót chúng ra từng chén nhỏ rồi đưa cho mọi người, chén thứ nhất, cậu mời nương mình dùng trước. Chén thứ hai cậu cùng mọi người kính bà, và cũng chính là chén rượu cùng sinh ra tử, nó thay cho lời thề độc của họ.
‘‘Choảng…choảng…’’
Tiếng chén va đập mạnh xuống nền đất lạnh, khi chén vỡ, trăng lên cao thì cũng là lúc họ phải lên đường thực hiện lời hứa.
Tại phủ Mục Sở gia, mọi người vẫn đang say giấc thì bên ngoài lính canh bắt đầu la hét xin tha mạng. Mọi người chưa biết chuyện gì thì bên ngoài một đám người mặc y phục màu đỏ, mặt đeo mặt nạ rất lạ đang tiếng vào.
Mục Sở Doanh tay cầm kiếm, hình về đám người lạ mặt kia tức giận la lớn.
- Các ngươi là ai, có biết nơi này là nơi nào không mà giám tự tiện xông vào?
- Mục Sở Doanh đã lâu không gặp.
Bên ngoài, một thân hắc y bước vào, bên cạnh cũng có người mặc y phục màu đỏ đeo mặt nạ giống đám người kia.
Nam nhân mặc hắc phục thì khác, trên mặt y đang đeo không giống mặt nạ của đám người kia, là chiếc mặt nạ hình sói, nhưng phần bên dưới mặt nạ lại bị che đi bởi lớp lưới màu đen. Mục Sở Thanh nhìn nam nhân kia có chút nghi hoặc, hắn định lên tiếng thì nam nhân kia đã lên tiếng chào hỏi trước.
- Ayzoo…là Mục Sở Thanh công tử, cả người cũng không nhận ra ta sao? Đã lâu không gặp, có vẻ ngươi vẫn khỏe mạnh nhỉ?
- Ngươi là…
- Là Cố Nhất Thiên con trai của Lý Mộc Thiên bà chủ của Nguyệt tử lầu mà hai năm trước ngươi đã tự tay gϊếŧ chết.
Mục Sở Thanh nghe đến ba từ Cố Nhất Thiên thì chân như đứng không vững. Hắn cố gắng lắm mới giữ lại bình tĩnh, hắn hất mặt nhìn lại cậu, ra oai vì hắn nghĩ đây là nhà hắn, cậu sẽ không giám làm càng.
- Hừ. Là con chó lúc trước bỏ trốn, bây giờ ngươi lại mò về đây xin ăn chứ gì?
Nhất Thiên nhún vai, cậu bỗng đưa một tay lên cao, từ trên cao một con chim ưng xà xuống đậu trên tay cậu. Cậu vuốt ve nó như không quan tâm đến những lời hắn nói. Mục Sở Doanh nhìn cậu thì rất ngứa mắt, ông liền cho người xông lên thanh toán tất cả đám người của cậu.
- Các người đứng đó làm gì? Gϊếŧ hết lũ điên chúng cho ta.
- Nóng vội quá rồi đấy, ta chưa vội ông vội làm gì?
- Ngươi chỉ là một tên kỹ nam sống nhờ vào lòng thương hại của người khác mà dám mở miệng nói chuyện với ta?
- Kỹ nam? Thương hại? Hahaha…hay lắm…câu này hay lắm… Lão Ưng mau đi làm việc của ngươi đi.
Nhất Thiên đợi Lão Ưng của cậu bay đi thì mới lắc đầu giống như đang khởi động. Cậu chỉ nhếch miệng một cái rồi lạnh lùng nói một cách đấy thích thú.
- Gϊếŧ.
Chỉ một lệnh từ cậu, tất cả các thân ảnh đỏ kia liền lao vào điên cuồng chém gϊếŧ. Đám thuộc hạ của Mục Sở Doanh liên tiếp ngã xuống, Mục Sở Doanh hoảng sợ, ông chưa kịp phản kháng thì ngay lập tức một ánh sáng lóe lên. Ông cảm nhận có cái gì đó rất lạnh đang ở chỗ ngực trái của mình.
Từ từ nhìn xuống, ông phát hiện thứ lành lạnh đó chính là lưỡi kiếm của một hồng y nhân. Người đang đâm ông không ai khác chính là Bình tỷ, cô mỉm cười cầm chặc thanh kiếm dùng lực đâm mạnh vào cho lưỡi kiếm xuyên người ông, kết thúc tính mạng ông tại chỗ.
Mục Sở Thanh tận mắt chứng kiến cảnh cha mình từ từ ngã xuống, hắn như hóa điên, chạy đến ôm ông vào lòng mà gào khóc.
- Phụ thân…người mau tỉnh dạy đi…đừng dọa Thanh nhi mà…
- Hahaha…Mục Sở Thanh ơi là Mục Sở Thanh…ngươi không ngờ ngươi lại có ngày hôm nay chưa gì?
- Cố Nhất Thiên…ta liều mạng với ngươi.
Mục Sở Thanh vừa mới chạy được ba bước thì đã bị Tiểu Tinh và Tiểu Quỳ dùng roi gai khống chế.
Bình tỷ đi đến, đạp vào chân hắn cho hắn quỳ xuống, Nhất Thiên nắm cằm của hắn bóp chặt. Cậu nghiếng răng nhìn tên khốn đang quỳ trước mặt rồi thở dài thả tay ra khỏi người hắn.
- Ta có thứ muốn cho ngươi xem trước khi ngươi chết.
Cố Nhất Thiên ra hiệu cho Bình tỷ giữ chặt đầu hắn hướng về phía trước. Còn cậu đi lại đám người đang bị bắt quỳ gần đó, cậu từ từ rút kiếm một nhát một kết liễu từng người của Mục Sở gia.
Mục Sở Thanh như hóa điên khi tận mắt chứng kiến cảnh đó, hắn chỉ biết gào khóc bất lực. Nhưng Nhất Thiên không để hắn hóa điên được lâu, cậu đã một kiếm cắt đứt thủ cấp của Mục Sở Thanh.
- Lấy hết tài sản ở đây chia cho người dân trong thành. Rồi đốt luôn chỗ dơ bẩn này đi, mùi máu ở đây không được sạch sẽ cho lắm.
- Vâng. Công tử.
Đám người của câun nhanh chóng chia ra hành động, chỉ thoáng một chút họ đã đem hết tài sản của nhà Mục Sở gia chia cho người trong thành.
Nhất Thiên cầm ngọn đuốt trong tay, cậu lạnh lùng quăng nó vào trong, cho nó thiêu rụi đi tất cả như hai năm trước hắn đã làm với cậu.
Sáng hôm sau, người dân trong thành ai nấy cũng đều nhận được một túi tiền được treo ở trước cửa, đến những kẻ lang thang không nhà không cửa cũng được cậu bố thí.
Nhưng điều làm họ kinh sợ hơn chính là thủ cấp của Mục Sở Thanh đang treo lơ lửng trước cổng của nhà hắn. Mọi người nghi có chuyện chẳng lành liền mở của đi vào.
Cửa vừa mở ra ai cũng phải bịt miệng chạy ngược ra ngoài mà nôn mửa. Khung cảnh bên trong vô cùng kinh khủng, mùi máu tanh ở khắp tất cả mọi nơi, xác người nằm la liệt. Người chết cháy có, người bị gϊếŧ có, họ ngờ ngợ như nhận ra điều gì đó nhưng không ai giám lên tiếng.
- Mau báo quan đi…chuyện này không để lâu được đâu.
- Đúng…mau đi báo quan đi.
Một trong đám người đó chạy đi báo quan, bên ngoài thì họ tỏ vẻ tiếc nuối thương cảm cho một gia đình. Nhưng bên trong thì vui mừng vì tên ác bá ức hϊếp, coi thường mạng người như cỏ rác giờ đây đã chết.
Tại phủ Đại điện hạ, Mạc Vũ Thường đập tay lên bàn không phải vì tức giận mà là ngạc nhiên. Anh hơi cau mày, nhưng nhanh chóng hồi cung phải báo tin này cho phụ hoàng của anh biết càng sớm càng tốt.
- Con nói sao? Cả nhà Mục Sở Doanh đều chết không chừa một người?
- Đúng thưa phụ hoàng.
- Thủ cấp của Sở Thanh lại bị treo lên trước cổng?
- Vâng.
- Vậy con biết ai là người đã ra tay với họ hay không?
- Theo như con biết, hiện tại họ đang nghi ngờ là đạo tặc làm, vì trước khi bọn chúng đốt nhà thì tất cả tiền và tài sản của Mục Sở Doanh đã không cánh mà bay.
- Chuyện này rất lạ. Chuyện này ta giao cho con điều ra thêm.
- Vâng.
- À. còn về chuyện kia, vẫn chưa có tiếng triển gì hay sao?
- Vẫn chưa thưa phụ hoàng.
- Hai năm rồi, rốt cuộc họ đã đi đâu? Mà thôi bỏ chuyện đó qua bên đi, con cùng ta qua bên chỗ mẫu thân con, họ đang chờ ta bên đó.
- Vâng, thưa phụ hoàng.
Ngày hôm nay là một thảm họa đối với Mục Sở gia, nhưng nó lại niềm vui cho những người từng bị người nhà Mục Sở gia bắt nạt.
Họ biết ai đã ra tay với nhà Mục Sở gia kia, hôm qua họ có nghe tiếng hét, tiếng gọi cứu mạng, nhưng tất cả đều giả vờ như không nghe, không thấy, không biết và không nói.