Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thẩm Ly thời gian sau đó đều ở trong tẩm cung hoàng hậu, dù cậu có nói gì bà cũng nhất quyết không trả người.
- Hoàng hậu…người có thể để con về được không?
- Sao vậy?
- Dạ…không có gì.
Thẩm Ly gương mặt thoáng buồn vì y không gặp được mọi người. Nhưng y lại sợ bà vì dụ lần trước nên không dám xin gì.
Cho đến tối hôm nay khi ngoài trời trăng thanh gió mát, y đang ngồi trước cửa phòng tay cầm chiếc khăn của A Diệp gương mặt thoáng chút buồn.
Thì tất cả năm người cậu, Vũ Thường, A Diệp, A Tiêu, Tiểu Tinh đã đột nhập hoàng cung khi nào đứng trước mặt y, nhanh chóng đem người đi, trước khi đi họ còn không quên gây nên một trận sóng gió rồi mới hài lòng rời đi.
Hoàng hậu sau khi biết tin đã nổi trận lôi đình, cho người đến phủ đại điện hạ để đòi người nhưng Thẩm Ly đã không còn ở đó. Cũng may đã có hoàng thượng hết sức ngăn cản bà chứ không bà lật cả kinh thành này tìm bằng được y đem về.
Tại một ngôi nhà nhỏ trong rừng…
- A Diệp ca ca, đệ khi nào thì có thể về thăm mọi người.
- Một lát nữa ta sẽ đưa đệ về.
- Thật sao ạ.
‘‘Vấp ngã’’
- Cẩn thận.
Thẩm Ly vì không chú ý bên dưới nên đã vẫp ngã, cũng may là anh đỡ được y nhưng vì không thuận thế nên cả hai cũng đã ngã lăn ra đất.
Bên ngoài, cảnh cổng lớn được mở ra, mọi người đang vui vẻ đi vào thì bỗng khựng lại, những thứ trên tay họ lần lượt rơi xuống đất.
Trước mắt họ, Hà Thẩm Ly đang nằm trên người A Diệp, tay anh đang ôm chặt hông y, môi hai người đang chạm vào nhau, tai của y cũng đã đỏ cả lên rồi.
- Tên khốn.
Nhất Thiên xoắn tay áo, cậu định lao vào dạy cho A Diệp một trận cũng may mọi người đã ngăn y lại. Nhất Thiên sau khi bình tĩnh không nói không rằng nắm lấy tay Thẩm Ly lôi đi.
- Ca ca…không phải như mọi người nghĩ đi.
- Không nói nhiều đi về.
- Đệ…A Diệp ca ca…
- Còn kêu tên của tên khốn đó?
- Không phải mà…là đệ…
- Đi nhanh.
Thẩm Ly cố bắm lấy A Diệp mặc cho cậu có lôi cách nào cũng không chịu buông. Mọi người nhìn một màng đó thì không biết nên về bên nào nên đành ngồi ngoài quan sát.
- Thẩm Ly đệ đủ lông đủ cánh nên muốn rời bỏ ta phải không?
- Đệ không có, huynh mau buông đệ ra.
- Tên khốn A Diệp, ngươi mau buông đệ ấy ra cho ta mau.
- Huynh mà buông thì đừng mình mặt ta nữa.
Đám người ngồi bên lề hóng chuyện trong đó có cả nhị vị hoàng tử. Gia Uy nhìn cậu rồi nhìn Thẩm Ly lại nhìn sang Vũ Thường, y thúc mạnh vào tay anh rồi mới lên tiếng.
- Huynh nói xem, phủ của huynh có tất cả bao nhiêu đứa trẻ?
- Đệ cũng sẽ như vậy thôi.
- Hừ. Vậy hai người không định kết hôn sao?
- Là y không muốn, ta đã nói đến chuyện này rất nhiều lần nhưng y lại luôn gạt đi.
- Hả? Không muốn danh phận gì sao?
- Y nói không cần, sống như vậy là được, y hoàn toàn mãn nguyện với cuộc sống hiện tại.
- Vậy huynh định nghe theo y?
- Chuyện gì ta cũng có thể nghe theo, nhưng riêng chuyện này thì không.
Vũ Thường đứng dậy đi đến chỗ cậu, gỡ cậu ra khỏi người Thẩm Ly, rồi thuận tay gõ một cái thật mạnh lên đầu y một cái.
- Đủ rồi, A Diệp nếu như ngươi không giữ thì ta sẽ gả y đến một nơi khác, ngươi vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy y.
- Ngươi…
- Huynh lại ăn hϊếp A Diệp. Đệ chỉ ở bên A Diệp không muốn bên ai cả, nam nhân bên ngoài không thể nào tin tưởng được.
- Đệ.
Vũ Thường đưa tay định gõ y một cái nữa thì y đã bị A Diệp ôm trọn vào người mà bảo vệ. Nhìn thấy y được ôm bởi người y thích thì anh cũng chỉ cười hài lòng.
A Diệp cố vỗ về an ủi y rồi nắm lấy tay y quỳ xuống trước mặt anh và cậu. Đôi mắt nghiêm nghị, có chút gì đó rất thành khẩn nhìn hai người.
- Đại điện hạ, Dạ tướng, từ trước đến nay ta chưa bao giờ cầu xin hai người chuyện gì, duy chỉ lần này ta cầu xin hai người hãy tác thành cho ta và Hà Thẩm Ly.
Nhất Thiên nheo mày, cậu từ sớm đã nhận ra A Diệp có tình cảm với Thẩm Ly. Cậu biết chuyện này rõ hơn ai hết, nhưng cậu gương mặt vẫn lạnh tanh, nhìn Thẩm Ly.
- Thẩm Ly, còn đệ?
- Đệ…
Thẩm Ly có chút sợ, y chỉ cuối đầu nắm chặt tay không nói, mọi người thì hồi hộp không thôi. Trống tim của A Diệp không ngừng đập, anh siếc chặt lấy tay y cũng không nói gì.
Cho dù y không đồng ý anh vẫn tôn trọng quyết định của y, anh chỉ đưa ánh mắt có chút lo sợ nhìn y mỉm cười.
- Đệ…xin lỗi…đệ…
- Không sao, ta không trách đệ.
A Diệp tim anh không hiểu sao khi nghe y nói nó lại đau nhói đến vậy, anh vẫn mỉm cười đưa tay xoa đầu Thẩm Ly như lúc anh mới gặp y.
Mọi người cũng đều ngạc nhiên khi nghe Thẩm Ly từ chối lòng tốt của A Diệp. A Diệp đứng dậy, anh bước từng bước nặng nề rời đi.
- Ta còn có việc ta đi trước…
- Ngươi thật sự ổn?
- Ta không sao, điện hạ không cần lo.
A Diệp chân bước vội, anh không muốn để Thẩm Ly nhìn thấy mình rơi nước mắt. Tâm trạng anh có chút nặng nề, anh không biết mình nên đi đâu nhưng rời khỏi nơi này là điều anh nên làm.
Nhất Thiên nhìn A Diệp rời đi rồi nhìn lại Thẩm Ly, y vẫn đứng đó, đôi mắt nặng trĩu, đôi mắt đỏ ửng nhìn theo bóng lưng A Diệp.
- Đệ đang nghĩ gì?
- …
- Nếu đã dám yêu sao không dám nhận?
- Đệ…
- Y là thật lòng, không phải như tên khốn kia, đệ thật sự chỉ xem y là người thay thế, là người đến để xóa đi cơn ác mộng trong người đi sao?
- Đệ…đệ không rõ…
- Đệ có thật sự nghĩ cho y chưa?
- Ca…đệ…hức…đệ không hiểu thế nào gọi là yêu, thế nào gọi là thích…
- …
- Ở bên A Diệp đệ rất vui, đệ muốn ở bên huynh ấy, khi thấy huynh ấy rời đi đệ rất hoảng sợ. Nhưng chưa ai dạy cho đệ biết thích một người là thế nào, yêu một người là cảm giác gì cả.
Mọi người đều im lặng khi nghe Thẩm Ly nói, không ai trách móc y cả, Nhất Thiên chớp mắt ngăn không cho nó rơi rồi đi đến ngôi xuống ôm lấy y.
- Đệ đau không?
- Có tim đệ rất đau, rất nhói, đệ…đệ rất sợ huynh ấy sẽ bỏ rơi đệ…
- Đó là tình yêu, nếu nó có đủ đắng, cay, ngọt, bùi thì đó mới chính là tình yêu. Đệ quá ủy lại vào A Diệp nên không nhận ra bản thân đã không thể nào sống thiếu y. Thẩm Ly mạnh dạng chạy theo trái tim đệ mách bảo, ta không cản chân đệ nữa.
- Ca…
Thẩm Ly lau nước mắt nhìn cậu rồi nhìn lại anh, nhìn hai người đều gật đầu đông ý cho y thì anh đã cười rất tươi. Thẩm Ly bỏ chạy ra ngoài, nhưng vì chạy quá nhanh, nên vừa mới đến cửa đã vấp ngã.
- A Diệp…
Thẩm Ly nhắm tịt mắt miệng gọi lớn tên A Diệp, cứ tưởng sẽ lại dập hết mặt mày thì một bàn tay rắn chắc đã kịp giữ y lại.
- Không sao chứ?
- Là huynh ấy.
Thẩm Ly vui mừng vì nghe thấy giọng nói trầm ấm quen thuộc liền cười rất tươi. Y không để ý mọi người xunh quanh trực tiếp ôm lấy anh mà hôn lên.
A Diệp có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lại ôm lấy cậu áp đảo chiếm thế thượng phong hôn xuống đôi môi mềm kia.
- Chúng ta có nên xây một phủ lớn rồi gom hết lại ở chung không?
- Ngươi muốn như vậy?
- Ta không nở để con cừu non kia lọt vào tay sói lưu manh đó.
- Vậy sao lúc nãy lại khuyên đệ ấy đến với hắn?
- Giờ ta hối hận liệu có kịp không?
- Quá muộn rồi.
Vũ Thường ôm cậu vòng lòng rồi hôn lên môi cậu, bên này A Tiêu cũng có Tiểu Tinh bên cạnh, chỉ có Nhị điện hạ là lẻ loi một mình vì người trong lòng của y đang bận trăm công ngàn việc ở quê nhà.