Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Đau."
Cái trán đột nhiên lọt vào cuộc tập kích, khiến cảm xúc đang tràn ngập xót xa của Tô Đường bị đánh chạy tán loạn.
"Con nít nghĩ nhiều như vậy làm gì?" Vẻ mặt Tô Học buồn cười: "Chuyện của người lớn tự họ sẽ biết cách xử lý, chỗ nào cần một đứa nhóc đái dầm lo giùm."
"Chú này!" Chuyện xấu hổ bị nhắc tới lần nữa, Tô Đừng tức đến xù lông, cả người xấu hổ giận dữ đá về hướng ghế lái nơi Tô Học đang ngồi: "Chú mà còn nói nữa cháu liền tìm ông nội, kêu ông nội kể cho cháu nghe mấy chuyện xấu hổ hồi nhỏ chú từng làm, sau đó in ra dán khắp xóm cho chú xấu hổ chết luôn."
"Tính tình cũng không vừa." Tô Học khiển trách Tô Đường: "Đừng quên nếu không phải mỗi ngày cháu đều nói muốn thấy kết cục của Lý Văn Bân, sao hôm nay chú dắt cháu đi xem? Còn nữa, lần trước chúng ta đã thỏa thuận như thế nào, chuyện đưa camera mini không được để ba cháu phát hiện, bây giờ bị phát hiện còn đem đẩy ngược tội lên đầu chú, hại chú vừa về nhà đã phải nghe một chập hòa thượng niệm kinh, còn nữa..."
Nói xong lời cuối cùng, Tô Học lại nhịn không được kí đầu Tô Đường một phát: "Nhóc con vong ơn bội nghĩa."
"Dù sao chú cũng không được nhắc lại chuyện đó!" Tô Đường dậm chân bướng bỉnh: "Nếu chú còn nói nữa con liền tìm ông nội.
Chú biết ông nội thương con nhất nhà mà đúng không?"
Bảo bối nhỏ duy nhất của Tô gia tuyệt đối không thể trêu vào.
Tô Học giơ hai tay lên đầu hàng.
Tô Đường vừa lòng hừ nhẹ.
Sau khi hừ xong cậu quay đầu thấy viện trưởng vẫn đứng đó chưa rời đi lại thở dài, có chút ưu sầu.
Tô Đường đột nhiên nghiêm túc đứng đắn, hai tay làm thành hình chữ thập đặt lên môi lẩm bẩm cầu nguyện thành kính: "Bác viện trưởng là người tốt, ắt sẽ gặp được chuyện tốt.
Hi vọng bác ấy có thể vượt qua bi thương, quên đi người xấu, một lần nữa cười thật vui vẻ hạnh phúc."
Tô Học nhìn Tô Đường nghiêm túc cầu nguyện vì Âu Dương Bội Thanh, y sủng nịch cười cười.
Đứa nhỏ này thành tâm đến như vậy, nguyện vọng chắc chắn sẽ được thực hiện.
Y nhìn về phía Âu Dương Bội Thanh, vừa rồi có thể thấy rõ bà ấy là một người ngoài mềm trong cứng, vả lại tâm tính kiên định mạnh mẽ.
Người như vậy nhất định sẽ không để bản thân sa sút quá mức và vượt qua được chuyện này.
Sau khi cầu nguyện, Tô Đường xoay người nắm chặt tay Đồng Thịnh Chử, dáng vẻ trẻ con lại vờ như trưởng thành nói những lời đạo lý thấm thía: "A Chử, sau này tụi mình lớn lên nhất định không được làm chuyện xấu.
Cậu xem, Lý Văn Bân vì quá xấu xa nên đã mất hết tất cả, mất đi bác viện trưởng.
Cho nên tụi mình không được học theo ông ta, cậu cũng không muốn mất đi người bạn là tớ đúng không? Tớ cũng không muốn mất đi cậu, còn có ba mẹ của tớ nữa."
Trẻ con phải nhân cơ hội giáo dục từ sớm, vừa lúc có đề tài ngay trước mắt, Tô Đường cảm thấy đây là một thời cơ tốt để cảm hóa Đồng Thịnh Chử, cũng nhân cơ hội giáo dục lại bản thân mình.
Đồng Thịnh Chử nhìn viện trưởng đang đứng bên ngoài, sau đó nghiêng người cho Tô Đường một cái ôm chặt: "Chúng ta sẽ không như thế."
Nghe lời cam đoan khiến Tô Đường cực kì vui mừng.
Tô Học nhìn hai đứa nhỏ ôm chầm nhau cũng chỉ cảm thán tuổi trẻ thật tốt.
Sự tình của Lý Văn Bân chung quy vẫn liên lụy đến Âu Dương Bội Thanh.
Sau khi gã bị bắt, bà cũng tạm thời bị cách chức tiếp nhận điều tra, các thầy cô trong mái ấm tạm thời đảm nhận công việc.
Cùng lúc đó, Tô Đường không biết trong giới thương nghiệp cũng nhấc lên một hồi sóng rền gió cuốn.
Không ít doanh nhân bị cưỡng chế điều tra, thị trường chứng khoáng biến động trở nên bất ổn.
Nhưng chuyện này cách xa thế giới của trẻ con rất nhiều.
Vào lúc mái ấm Hạnh Phúc vẫn còn rối loạn, Lan Tĩnh liền giúp Đồng Thịnh Chử xin thêm vài ngày nghỉ cho hai đứa nhỏ nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.
Mặt khác, Tô Triết cũng hết sức giúp đỡ viện trưởng Âu Dương thoát khỏi khốn cảnh, trở về cô nhi viện.
"A Chử, cậu đang làm gì vậy?" Tô Đường chớp mắt tò mò, lặng lẽ dịch mông đến bên người Đồng Thịnh Chử.
Đồng Trịnh Chử ngồi xếp bằng trên tấm thảm dày, một tay cầm khối gỗ nhỏ, tay còn lại cầm một con dao điêu khắc, từng nhát khắc lên khối gỗ kia.
Thỉnh thoảng vụn gỗ rơi xuống bọc ni lông đặt dưới chân.
Tô Đường nhớ rõ, lúc hôm qua Tô Học mang hai người đến văn phòng phẩm, Đồng Thịnh Chử đã tự tay chọn lựa cái này.
Tô Đường rất hiếu kỳ, giờ đây lại nhìn tư thế này của Đồng Thịnh Chử, không lẽ hắn tính trở thành nghệ nhân điêu khắc như trong phim truyền hình.
"Điêu khắc." Đồng Thịnh Chử trả lời nhưng động tác trên tay không ngừng.
"Wow!" Xác nhận đáp án, Tô Đường cảm thán hắn thật sự quá lợi hại.
Cậu chưa từng được trực tiếp nhìn thấy người khác điêu khắc, nhưng trong phim truyền hình bất cứ thợ điêu khắc nào cũng khá lớn tuổi.
Đồng Thịnh Chử còn nhỏ như vậy đã biết làm, giỏi thật đó!
"Cậu tính khắc cái gì? Có khó không? Có khi nào cắt vào tay không? Có thể cho tớ xem không? Tớ có thể làm cùng được không?" Tô Đường ngứa tay khát khao nhìn khối gỗ trên tay Đồng Thịnh Chử.
Đối mặt với nhiều câu hỏi liên tục của Tô Đường, Đồng Thịnh Chử tuy bận rộn nhưng vẫn rất kiên nhẫn trả lời từng câu: "Khắc xong cậu sẽ biết, không khó lắm, sẽ không cắt vào tay, có thể xem, không được làm."
Tô Đường mím môi mất mát: "Sao lại không được? Cậu dạy tớ đi mà!"
"Cậu sẽ cắt vào tay." Đồng Thịnh Chử tàn nhẫn chỉ rõ chân tướng.
Tô Đường không phục.
Cậu đang bị một đứa nhỏ xem thường?
Đồng Thịnh Chử từng này tuổi còn làm được, tại sao cậu không thể?
"Trước kia tôi được học qua." Đồng Thịnh Chử kiên nhẫn bồi thêm một câu.
Người đó vì giúp hắn rèn luyện tính kiên nhẫn, thường xuyên để hắn khắc đầu gỗ.
Ban đầu hắn thường xuyên cắt trúng tay bị thương đến máu tươi đầm đìa, nhưng dần dần cũng quen không còn bị nữa.
"Thì ra là vậy." Tô Đường cẩn thận lén quan sát con dao trên tay Đồng Thịnh Chử.
Dao nhọn sắc bén không biết cắt trúng tay sẽ đau đến mức nào.
Tô Đường cũng không còn tâm tư muốn thử mà ngoan ngoãn ngồi nhìn Đồng Thịnh Chử khắc đầu gỗ, đồng thời suy nghĩ của cậu bắt đầu bay cao bay xa.
A Chử nói trước kia từng được học, chẳng lẽ A Chử sinh ra trong gia đình có truyền thống điêu khắc? Sau đó gia tộc dạy dỗ nghiêm khắc nên ép buộc A Chử từ nhỏ đã phải khổ luyện, sau này kế thừa gia tộc?
Nghĩ đến đây liền thấy A Chử thật vất vả đáng thương.
Sau này lại vì không có gia đình, viện trưởng Âu Dương là người duy nhất đối xử tốt với hắn lại chết trong biển lửa do chính tay hắn tạo ra, quá khứ đau khổ dẫn đến vô cảm, trong ánh mắt cũng không còn sự sống dẫn đến kết cục hủy diệt hết thảy?
Mấy nhân vật phản diện trong phim truyền hình đều như vậy.
Tô Đường nhìn thấy hình ảnh Đồng Thịnh Chử trước mặt nhỏ dần, đến thời điểm hắn còn mặc tã lót đáng thương ngồi dưới đất, đôi tay cầm đầu gỗ cùng với con dao sắc bén, hốc mắt không ngừng chảy ra những giọt lệ trong suốt như trân châu, vừa khóc vừa cố hết sức khắc gỗ.
Bên cạnh hắn có một người đàn ông cầm thước, đôi lúc đánh lên cơ thể của bé A Chử khi bé mất tập trung.
Quá đáng!
Tô Đường bổ não đến tức giận, đau lòng cho Đồng Thịnh Chử muốn chết.
Đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm Đồng Thịnh Chử đang ngồi đối diện, cậu đột nhiên nghiêm túc vòng tay ôm lấy hắn, khiến Đồng Thịnh Chử kinh ngạc thiếu chút nữa cắt trúng tay.
Đồng Thịnh Chử nhanh tay cất con dao đi chỗ khác tránh cho cậu bị thương, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"
A Chử cực khổ như vậy, bây giờ còn quan tâm đến cậu.
Thật làm cho người khác đau lòng.
Tô Đường nhìn Đồng Thịnh Chử, siết chặt nắm tay kiên định cam đoan với hắn: "A Chử, về sau tớ sẽ đối với cậu thật tốt."
.....!
Điêu khắc dù sao cũng là lĩnh vực Tô Đường không hiểu, mới đầu còn tò mò nhìn, nhìn một hồi lại ngáp, cuối cùng cuộn tròn người ngủ bên chân Đồng Thịnh Chử.
Hô hấp mềm nhẹ bên cạnh làm hắn dừng lại động tác khắc gỗ, đôi mắt nhìn xuống người đang nằm ngủ bên cạnh mình.
Cũng không biết qua bao lâu, Đồng Thịnh Chử nhẹ nhàng mở miệng: "Đường Đường, tôi có thể sẽ phải nuốt lời."
Tô Đường chép miệng ngủ đến đẹp mắt, tựa hồ trong mơ được ăn thật nhiều đồ ngon.
"Cậu sẽ chờ tôi sao?" Đồng Thịnh Chử nhẹ giọng hỏi.
Nhưng Tô Đường lúc này ngủ say sưa không thể cho hắn một câu trả lời.
Đồng Thịnh Chử siết chặt đầu gỗ trong tay, sau đó buông xuống đi tìm chăn đắp cho Tô Đường.
Vài ngày sau, Tô Đường nhìn thấy trên tay Đồng Thịnh Chử có một khối gỗ được điêu khắc dáng vẻ của chính bản thân hắn.
Nhận được quà lưu niệm, Tô Đường cực kì vui vẻ.
Ban đầu cậu nghĩ Đồng Thịnh Chử sẽ khắc dáng vẻ của cậu lên khối gỗ để tặng, bây giờ đổi lại là dáng vẻ của chính Đồng Thịnh Chử, nhưng chung quy cũng không ảnh hưởng mấy đến tâm trạng của Tô Đường.
A Chử đây là nói bọn họ phải vĩnh viễn làm bạn hay sao?
Tô Đường hiểu được ý nghĩa của món quà liền ôm lấy tượng gỗ như bảo bối, lôi kéo Đồng Thịnh Chử và Tô Học đi mua một cái hộp trong suốt, sau đó trân trọng đem tượng gỗ A Chử cẩn thận đặt vào bảo quản.
"A Chử, tớ đặt nó ở bên giường được không.
Chờ thêm mấy ngày tớ sẽ tặng quà cho cậu."
"Được." Đồng Thịnh Chử trịnh trọng nói: "Tôi sẽ chờ."
Qua hai ngày, viện trưởng Âu Dương rốt cuộc thoát khỏi hiềm nghi, lần nữa quay lại mái ấm Hạnh Phúc, Đồng Thịnh Chử cũng được đón trở về.
Tô Đường cầm cọ thở hổn hển xem xét bức tự họa đẹp nhất từ trước tới giờ cậu vẽ được.
Đời trước vì bệnh tật quấn thân nên không thể đến trường, cũng không được học qua những kĩ năng cơ bản.
Nhưng đời này vào lần đầu tiên được vẽ tranh màu nước, thầy dạy vẽ còn khen cậu vẽ đẹp, nói cậu rất có thiên phú.
Hiện tại Tô Đường muốn dùng sở trường của mình làm ra món quà tặng cho Đồng Thịnh Chử.
Đồng Thịnh Chử điêu khắc chính mình tặng cậu, vậy thì cậu cũng sẽ tự họa bản thân tặng cho hắn.
Chính là Tô Đường không ngờ, khi cậu cầm bức họa vui vẻ đến mái ấm Hạnh Phúc định tạo bất ngờ cho hắn thì nhận được tin: Đồng Thịnh Chử đã đi rồi..